Sáng thứ năm, thông báo
về hoạt động thể dục thể thao thường niên của Lăng Hiên được phát tới từng ban.
Dân tình nhất thời “xúc động” đều xắn tay áo lên. Lần này, không chỉ là cơ hội
tốt để đua tranh với các phòng ban khác, quan trọng hơn, quán quân còn được
nhận một số tiền thưởng khá lớn. Tập đoàn Lăng Hiên có thể phát triển lớn như
vậy, không chỉ nhờ vào điều kiện cơ sở tốt, mà còn là ở cách quản lý nhân sự
rất khoa học, có tình có lý.
Trưởng phòng thiết kế
Trần Thần, cao giọng phách lối, nói nhất định phải giành được chức á quân cả
đánh đơn lẫn đánh đôi! Khiến các phòng ban khác nghe được cũng phẫn nộ. Nguyên
do là bởi vì vấn đề tác phong của Trần Thần, phòng thiết kế vẫn bị xem là chốn
âm khí nặng nhất, chỉ toàn nữ nhân với quái nhân.
Nữ nhân viên phòng khách
hàng cũng tràn đầy lòng tin, trưởng phòng Bạch Mị nói muốn thể hiện hết khả
năng của các nữ nhân viên, không chỉ dịu dàng hiền thục mà còn có vẻ đẹp mạnh
mẽ.
Phòng tiêu thụ năm ngoái giành được quán quân, trước
khí thế của các phòng ban khác, hệ số nguy hiểm mỗi lúc một cao khiến cho
trưởng phòng Lưu Kiểm, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, mắt kính trong suốt lóe
lên quyết tâm cao độ, triệu tập toàn bộ nhân viên lại hội ý, quyết tâm bảo vệ
danh hiệu danh dự này.
***
Cuộc thi vẫn chưa chính
thức bắt đầu, mùi thuốc súng đã tràn ngập khắp nơi. Giờ ăn trưa, Lưu Kiểm và
Vương Tả chạm mặt nhau, hai người giả tạo xã giao vài câu, “A, Vương Tả hôm nay
sắc mặt cô hình như không được tốt nhỉ!” ánh mắt Lưu Kiểm đảo một vòng trên
người Vương Tả, khẽ dừng lại ở chỗ bụng dưới. Vương Tả xấu hổ đỏ bừng mặt, ở
trong lòng âm thầm hỏi thăm tổ tông mấy mươi đời nhà Lưu Kiểm. Bà đây năm ngoài
thua ngươi chỉ là tại ý trời đùa giỡn thôi!
Năm ngoái, ở môn thi bơi
lội, Vương Tả một đường tiến thẳng vào chung kết. Không ngờ, đến hôm thi cuối
cùng, mẹ và chị không hẹn lại đến thăm, một làn máu đỏ tươi từ từ loang ra bể
bơi. Lưu Kiểm phòng tiêu thụ da mặt dày đinh đâm không thủng, không từ thủ
đoạn, vượt qua Vương Tả đang sửng sốt mà giành được quán quân.
“Làm gì có, làm sao so với trưởng phòng Lưu được.”
Vương Tả híp híp mắt cười giả lả.
***
Giữa lúc các phòng ban
đang ngấm ngầm phân cao thấp, cấp trên lại ra thông báo, lần này mỗi môn thi
đều phải rút thăm, đặc biệt là đấu đôi, phải cùng người ở phòng ban khác kết
hợp thành một đội.
Kết quả buổi chiều tan
tầm, mọi người đều không về, lộn xộn đứng chờ rút thăm
Trần Thần phát huy tinh
thần trưởng phòng, trước mặt toàn bộ nhân viên rút ra một lá thăm, kết quả, vừa
thấy tên người ghi trên đó, không màng đến hình tượng to tiếng văng ra một từ:
“SHIT!”
Vương Tả anh dũng cũng
rút một cái, vừa mở ra xem đã hóa đá ngay tại chỗ, “F*** HIM!”
Phòng làm việc của tổng
giám đốc, Tần Tiểu Mạn nhìn lá thăm ghi tên Cố Lãng trên đó, quay đầu nhìn
người nào đó đang nhàn nhã uống cà phê: “Anh cố ý!”
Cố Lãng miễn cưỡng nhìn
cô vẻ vô tội, “Cái gì? Anh cái gì cũng không đụng tới. Lá thăm không phải do em
chuẩn bị sao.”
Tần Tiểu Mạn cắn môi tức
giận. Anh đến giờ vẫn không biết mình sai, lại còn dám bỏ mặc cô nữa.
Cố Lãng nghĩ nghĩ, lần này Tần Tiểu Mạn hơi quá phận
rồi, hai người đã rơi vào cái tình trạng này, cô còn tưởng tượng ra anh đi làm
cái chuyện như vậy sao? Ba ngày liên tiếp bị cô đá ra khỏi phòng, anh cuối cùng
cũng phẫn nộ. Bây giờ như vậy, sau này kết hôn không biết còn ra làm sao nữa!
Anh hờn dỗi không thèm để ý tới cô. Nhớ tới tác phong hung bạo của dì Tần, Cố
Lãng đầu đầy hắc tuyến, Tần Tiểu Mạn tốt nhất không nên giống như vậy.
***
Mâu thuẫn giữa hai người
lên đến cao trào là do chuyện Cố Lãng đi mua nhà. Anh bỏ tiền ra mua một căn
biệt thự ở thành phố S để cha mẹ hai nhà dưỡng già. Tiền cũng đã trả rồi, nhà ở
khu Tây là chỗ cao cấp nhất, cơ sở y tế cũng đầy đủ. Kết quả lúc nói cho Tần
Tiểu Mạn, cô lại buộc anh đem trả,
“Muốn mua thì mua cho cha
mẹ anh, cha mẹ em em tự lo!” Tần Tiểu Mạn tức giận, chuyện lớn như vậy anh cũng
không thèm hỏi ý kiến cô, có chút nào là tôn trọng cô không? Hơn nữa, làm như
vậy là đụng tới giới hạn lòng tự trọng của cô rồi.
Cố Lãng lần này thực sự phát hỏa, anh không thể hiểu
nổi, Tần Tiểu Mạn vì sao lại dùng dằng với anh như vậy? Sau này lấy anh, của
anh không phải của cô sao? Phân biệt ranh giới rõ ràng như vậy, hay là vì trong
tim cô vẫn còn nhớ tới cái tên tiểu tử Tô Lê Thâm kia, muốn quay lại với hắn
ta? (*ngơ ngác* hai chuyện liên quan đến
nhau hử anh?) Cố Lãng giận dữ, kết quả,
sau một bữa cơm với tổng giám đốc Tứ Hải, Tô Lê Thâm kia đã bị Trầm lão gia một
câu nói đưa sang tận bờ bên kia đại dương. (Editor phẫn nộ: Cố Lãng ca
đê tiện!!!)
***
Ngày thi đấu cầu lông.
Không khí Lăng Hiên lúc
này vô cùng náo nhiệt, có điều, khiến tất cả mọi người hưng phấn hơn cả là việc
lãnh đạo công ty, sếp lớn sếp bé, tất cả đều tham gia thi đấu. Có cấp trên
không những ngoại hình ưu tú mà còn có tế bào vận động xuất sắc khiến nhân viên
lại càng thêm nhiệt tâm với công ty. Thậm chí, người ở công ty khác cũng nghe
danh mà đến xem, thấy tài năng của sếp lớn Lăng Hiên chỉ muốn ngay lập tức đổi
chỗ làm, có người còn thề, không phải sếp lớn không lấy chồng, không phải người
đàn ông kia quyết không cưới.
“Chủ ý lần này rất được.”
Nam Tịch Tuyệt nhìn thành quả cũng không keo kiệt mà tán dương.
Cố Lãng khẽ cười, đeo
miếng bao tay vào tay trái, cầm vợt cầu lông đi về phía phòng thay đồ của ai
đó…. “Nam Tử, trận nay tôi sẽ thắng.”
Nam Tịch Tuyệt ngồi xuống
buộc lại dây giày, đứng thẳng dậy nghiêm nghị: ‘Còn khuya.”
“Ai cho anh vào!” Trong
phòng thay đồ, Tần Tiểu Mạn vừa mới cởi áo ngoài, nửa người trên chỉ còn lại
chiếc bra khêu gợi, bao bọc lấy phần mềm mại trắng mịn ở bên trong, nhìn vào
gương thấy Cố Lãng tùy tiện đi vào, vội vã cầm lấy bộ đồ thể thao che lại.
Cố Lãng chống vợt, đứng
tựa ở cửa, “Không phải che, cũng không phải là anh chưa thấy.”
Tần Tiểu Mạn cắn răng,
vội vã thay áo. Do dự một chút đành nhắm mắt cởi thắt lưng, bắt đầu thay quần.
Cố Lãng nhìn cô thay đồ,
cởi chiếc quần jean ra, đôi chân dài cùng cặp mông gọn gàng liền hiện ra trước
mắt. Thân thể dã thú đè nén lâu ngày bắt đầu rục rịch đành lụ khụ vài tiếng rồi
quay đầu đi chỗ khác. Haizz, con gái lớn lên thật phiền phức, cô lúc bé có bao
giờ cãi nhau với anh đâu.
“Đi thôi.” Tần Tiểu Mạn
thay xong quần áo, nghi hoặc nhìn Cố Lãng, sao mặt anh ta lại đỏ lựng lên vậy?
Trận tứ kết nội dung đánh
đôi, Cố Lãng, Tần Tiểu Mạn đấu với Trần Thần, Nam Tịch Tuyệt. Cả hai đội đều
tập trung những nhân vật được chú ý nhất nên hầu như tất cả mọi người đều kéo
đến xem. Một đội khác đang thi đấu chốc lát đã không còn người xem, ngay cả khi
liên tiếp ghi điểm, trọng tài vừa lẩm bẩm đếm, vừa mắt nhắm mắt mở hóng sang
bên kia. Mấy trận đấu đơn phải tạm dừng để chạy qua cổ vũ.
“A!” một giọng nữ hét
chói tai, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tổng giám đốc với giám đốc, ai
cũng soái, ta phải cổ vũ ai đây?”
“Đúng vậy, đúng vậy, bọn
họ mặc đồ thể thao siêu siêu soái!”
“Trần Thần cố lên, Trần
Thần cố lên!” người cổ vũ Trần Thần cũng đông không kém. Ở Lăng Hiên vốn dĩ
cũng có một số lượng hủ nữ không nhỏ, Trần Thần nhu hòa tuấn tú dĩ nhiên trong
mắt các cô chính là siêu cấp tiểu thụ.
So với ba người chói mắt
kia, Tần Tiểu Mạn hiển nhiên bị cho ra rìa. Cô đơn trơ trọi đứng ở bên cạnh, bi
thống làm nền cho Cố Lãng.
Cố Lãng và Nam Tịch Tuyệt
nhìn xung quanh sân đấu, hài lòng thấy không ít ký giả cũng chen chân vào. Tốt,
điều hai người mong muốn chính là qua trận đấu này nhân tiện quảng cáo miễn phí
danh tiếng cho công ty.
Trận đấu bắt đầu, Trần
Thần liên tiếp mắc lỗi. Đối thủ là Cố Lãng, hắn vốn dĩ đã đứng núi này trông
núi nọ rồi. Hơn nữa lại đố kỵ với Tần Tiểu Mạn nên càng mắc phải những lỗi cơ
bản. Tần Tiểu Mạn đứng đối đầu với Nam Tịch Tuyệt, mỗi lần giao bóng, lưới vốn
đã cao, lại thêm người nào đó lợi dụng lợi thế chiều cao khiến cô không cách
nào phản kích. Bên này, Cố Lãng cũng gắt gao dồn ép Trần Thần. Hai bên đánh qua
đánh lại hết sức căng thẳng.
Lúc mọi người bắt đầu
chăm chú theo dõi, Cố Lãng và Tần Tiểu Mạn đổi vị trí. Đám người bắt đầu phát
cuồng, là Cố tổng đấu với Nam tổng!
Diễn biến tiếp theo thì
khỏi phải đoán. Trần Thần với Tần Tiểu Mạn đứng một bên nhàn rỗi trong khi đó
Cố Lãng cùng Nam Tịch Tuyệt tranh đấu vô cùng lợi hại.
Đúng lúc Tần Tiểu Mạn
không để ý, quả cầu mạnh mẽ bay về phía cô. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, trong nháy
mắt bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Nam Tịch Tuyệt.
“Cẩn thận!” Cố Lãng lao người ra ôm lấy cô, “Bịch” một
tiếng ngã mạnh xuống nền đất.
***
Bệnh viện.
“Nhẹ thôi, đau!” Cố Lãng
liên tục kêu la với người nào đó đang nhẹ nhàng hết sức bôi thuốc lên đầu gối
anh.
Tùy rằng không tổn thương
đến xương, nhưng đầu gối của anh cũng bị thâm tím một mảng, Tần Tiểu Mạn thấy
mà giật mình, không khỏi oán giận Nam Tịch Tuyệt, chỉ là thi đấu hữu nghị thôi
mà, có cần phải cố sức đến thế không?”
Cô yên lặng gọt một quả
táo đưa cho anh. Cố Lãng chỉ chỉ vào miệng, “Em đút cho anh đi.”
Tần Tiểu Mạn cúi thấp
đầu, cắt nhỏ quả táo, lấy que tăm cắm vào đưa cho anh. Cố Lãng ăn mấy miếng,
cảm thấy có gì đó không ổn, ôm lấy cô, nâng cằm lên kinh ngạc thấy trên mặt
chan chứa nước mắt. “Đừng khóc,” Cố Lãng dỗ dành cô, trong lòng thầm nghĩ, xem
ra lần này bị thương cũng coi như đáng giá, “Anh không sao mà.”
Tần Tiểu Mạn quay mặt đi,
nghẹn ngào, “Cố Lãng, em không xinh đẹp, cũng không thông minh xuất sắc, tại
sao anh muốn kết hôn với em? Anh ưu tú như vậy, nhiều tiền như vậy, so với em
rất rất chênh lệch.” Cô gấp gáp túm lấy vạt áo anh, mở to đôi mắt vẫn còn ngấn
nước, nhìn anh không chớp, nói yêu em đi, nếu anh nói anh yêu em, em sẽ tha thứ
hết cho anh.
Cố Lãng thấy nghẹn họng,
cô vì sao đột nhiên nói mấy lời này? Anh sờ sờ cằm, có chút suy nghĩ, “Tuy rằng
em không ở được phòng khách nhưng may là miễn cưỡng cũng chăm lo được nhà bếp,
quan trọng hơn, có em ở trên giường rất thỏa mãn.”
“Anh!” Tần Tiểu Mạn căm
giận, vội vàng chùi nước mắt trên mặt, đấm mạnh vào vết thương của Cố Lãng.