Tần Tiểu Mạn thu dọn tài
liệu, chậm rãi đi ra phòng nước kiếm một tách trà.
Đột nhiên có vật gì đó
bỗng bám lấy chân cô, kêu ríu rít, Tiểu Mạn cúi đầu sợ đến hai tay run rẩy đổ
nguyên cốc trà nóng hổi lên cái con quái vật đang cắn cắn ống quần của cô kia.
“Két két” hai tiếng, rồi
lại “Xì” một tiếng, khói đen bắt đầu bốc lên, lại “loảng xoảng” một tiếng nữa,
cái của nợ kia biến thành một đống sắt vụn.
Tần Tiểu Mạn nhảy lùi về
phía sau “Đây là cái quái gì?!”
“Oái, bảo bối của tôi!”
đột nhiên có người từ đâu chạy lại, quay đầu trợn mắt nhìn Tần Tiểu Mạn, “Cô,
cô giết chết bảo bối của tôi rồi!”
Tần Tiểu Mạn chăm chú
nhìn người con trai trước mặt, tuy rằng giận dữ, đôi mày nhíu lại vẫn rất đẹp.
Dáng người cao ráo, gầy gầy, nho nhã. Mũi ra mũi, mắt ra mắt phối hợp với nhau
tạo thành đôi mắt câu hồn đoạt phách, cũng chính là mầm mống gây tai họa. Thêm
nữa, dưới khóe môi lại còn điểm thêm một cái nốt ruồi son, thoáng cái khiến cho
bộ mặt thêm phần nho nhã, mị hoặc.
Cái loại con trai này, lớn
lên đúng là yêu nghiệt. Tần Tiểu Mạn trong lòng cảm thán một câu. Tuy biết rằng
anh ta là Lục tổng phiêu đãng ở nước ngoài nhiều năm, tuy biết rằng đối với thủ
trưởng phải luôn tôn kính, lúc cần phải nịnh nọt một chút, thế nhưng, Tiểu Mạn
lần này có chút khó xử, cứng ngắc kêu lên: “Lục tổng.” Cô làm sao quên được cái
kẻ trước mặt này đã gây tai họa gì cho mình. Mặc dù chưa xảy ra chuyện gì nhưng
anh ta dám ngang nhiên dẫn phụ nữ đến cho người đàn ông của cô, tội lớn nhất
quyết phải xử chém!...
Lục Nhược tiếc nuối nhìn
đống sắt vụn trên sàn, giận đến nghiến răng nghiến lợi. Đang muốn lên cơn, liếc
mắt đến góc phòng lại thấy Cố tổng đang đứng đó, lập tức đè nén xuống, dịu
dàng: “Chào chị dâu.”
Tiểu Mạn kinh ngạc, người
này bị bệnh sao?!
“Chị dâu hóa ra lại không thích chó máy. Tiểu đệ mấy
ngày nay vì chuyện hôm trước mà luôn tự trách mình. Mong chị dâu cho tiểu đệ cơ
hội lập công chuộc tội.” Lục Nhược ăn nói khép nép, mắt lại nhìn con chó máy
anh mất mấy ngày mới làm được nằm trên mặt đất chết oan chết uổng, trong lòng
gào thét, bảo bối, cha nhất định báo thù cho ngươi!
…
Cửa hàng bán thú nuôi.
Nhìn Tiểu Mạn phấn khích
sờ sờ búng búng bên này bên kia, Lục Nhược thầm oán thán, sớm biết cô ta thích
vật sống đã trực tiếp mua tặng một con cho rồi. Lục Nhược anh từ trước tới giờ
làm cho ai cái gì, người khác mong còn chẳng được, cứ như vậy, như vậy mà….
“A, tôi lấy con này được
không? Con kia cũng dễ thương nữa kìa.” Tiểu Mạn ống tay áo chạm đất, ngẩng đầu
đầy chờ mong, hỏi. Không nghĩ Lục Nhược lại thành khẩn như vậy, còn dẫn cô đi
mua thú cưng.
Tần Tiểu Mạn từ bé đã
thích chó mèo, nhưng vì Tần mẹ lại cực kỳ dị ứng với bọn chúng nên mặc cho cô
cầu xin như thế nào, Tần cha cũng không cho nuôi. Đừng nói là nuôi, chỉ cần
đụng vào một chút cũng bắt lập tức đi rửa tay rồi.
Hồi đó, quản đốc xưởng
làm của cha mẹ cô và Cố Lãng có nuôi một con chó rất thông minh, mỗi lần cô
cùng Cố Lãng về nhà đều đi qua đó để thăm nó. Về sau, con chó ấy bị người nhà
quản đốc mang đi, Tiểu Mạn một thời gian sau vẫn cảm thấy mất mát.
“Được,” Lục Nhược nhíu
mày, “Chị dâu, dù chị muốn cả cửa hàng này, tiểu đệ cũng mua cho chị.”
Tần Tiểu Mạn mắt dính
chặt vào một con chó lông trắng tinh, “Đừng gọi tôi là chị dâu, nghe quái lắm.
A, tôi muốn lấy con kia có được không?”
“Được!”
Lục Nhược sảng khoái đồng
ý, nhưng Tiểu Mạn lại bắt đầu do dự. Con chó nhỏ bằng lòng bàn tay, trên cổ đeo
một cái mác. Tần Tiểu Mạn khom người cúi xuống xem liền hốt hoảng, “Đắt quá!”
“Quyết định lấy con này
đi.” Lục Nhược nhìn con chó lông xù kia, nhún nhún vai không quan tâm, tính
toán làm gì, chó anh nuôi trong nhà còn quý hơn nhiều. Một cô gái ngu ngốc, lúc
nào cũng muốn tỏ vẻ này nọ trước mặt người khác. Anh móc thẻ đưa cho nhân viên
bán hàng đang đứng đợi.
Tần Tiểu Mạn giật giật
tay ý muốn bảo anh lấy lại, rất nghiêm túc nói: “Đắt quá. Tôi đã tha thứ cho
anh rồi. Không cần phải hoang phí nữa.”
Lục Nhược nháy mắt, “Đắt
sao? Tôi không thấy thế.”
“Chờ một chút,” Tần Tiểu Mạn mở túi của mình, lục lọi
một chút, móc ra một cái thẻ khác màu xanh ngọc đưa cho nhân viên, “Xin hỏi, cái
này có thanh toán được không?”
Lục Nhược đứng cạnh nhe răng trợn mắt cảm thán, thật
sự nhìn không ra nha. Thẻ này đặc biệt của anh em bọn họ, chỉ có ba cái mà
thôi. Tiền trong thẻ đủ để nuôi sống cô ta cả vài đời. Xem ra Cố Lãng lần này
thực sự nghiêm túc rồi. Cánh tay thon dài rút lại tấm thẻ, rất hào sảng vỗ vai
Tần Tiểu Mạn, “Được rồi, xem như tiểu đệ hiếu kính với bề trên nhé.”
“Lục Nhược, anh thực sự
rất tốt nha, trưa nay tôi mời anh ăn cơm!” Tần Tiểu Mạn ôm chú chó nhỏ trong
tay, mừng rỡ cười toe toét, hoàn toàn quên mất ai kia từng phạm tội tày trời
với mình.
“Được.” Lục Nhược xoa xoa
bụng, cùng cô ta ra ngoài đi dạo đã đến giữa trưa rồi, anh cũng thấy đói. Xem
ra cô ta cũng không ghét bỏ anh, vậy là anh có thể…
“Tiểu Mạn,” Lục Nhược ăn
no xong, ướm hỏi, “Cô có đặc biệt thích một cái gì đó không? Ví dụ như đá quý,
mã não…v…v…”
Tần Tiểu Mạn xoa xoa cái
bụng tròn trịa, đút một miếng thịt vụt cho con cún, nghe anh ta hỏi vậy suy
nghĩ một chút: “Cũng có.”
“Là cái gì, là cái gì?”
Lục Nhược kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hai mắt long lanh.
“À,” Tiểu Mạn búng tay
tách một cái, “Tôi muốn có đèn thần, muốn nuôi đá quý, còn muốn ngày nào dưới
gối cũng có toàn vàng….”
Lục Nhược đầu đầy hắc
tuyến, cái cô gái này…đọc quá nhiều truyện cổ tích rồi. “Tiểu Mạn, cô có biết
ngồi đáy quý bay lên trời là có ý gì không?”
Cái gì? Lục Nhược hóa đá.
Nhìn theo ánh mắt của Tiểu Mạn, quả nhiên, cái kẻ bất chính đang đứng dựa vào
xe kia không phải nhị ca vĩ đại của anh thì là ai?
“Tiểu Mạn!” Lục Nhược hạ
giọng hỏi lại lần nữa.
“Tôi làm sao biết được.”
Tần Tiểu Mạn mờ mịt lắc đầu, “Làm sao làm được chứ, đó là chuyện cổ tích thôi.”
Lục Nhược xám mặt nhìn Cố
Lãng ngồi xuống. Xong đời, Tần Tiểu Mạn ngu ngốc, chính cô ta còn không nhớ rõ
bảo anh phải làm sao? Đá quý biết bay, đá quý biết bay? Lục Nhược nghĩ một hồi
đầu óc bắt đầu toàn sao với trăng, cúi gầm mặt xuống không dám nhìn hai người
đối diện nữa.
Cố Lãng móc khăn tay ra
nhẹ nhàng lau vết tương còn dính trên khóe miệng Tần Tiểu Mạn. “Lần nào ăn cũng
bị như vậy.” Tần Tiểu Mạn đỏ mặt, liếc nhìn Lục Nhược, phát hiện đối phương
không hề lộ ra chút kinh ngạc nào.
Lục Nhược than thở,
“Không có gì, các người tiếp tục đi. Tôi đây quen rồi.” Vừa dứt lời liền ý thức
được mình nói sai, cười gượng một tiếng, “Ha hả, Nhị ca, em nói anh lúc nào
cũng mang khăn tay theo người mà lại chẳng bao giờ thấy dùng đến, hóa ra là chỉ
để dùng cho Tiểu Mạn thôi. Ha ha.”
Lỗ tai Cố Lãng khó chịu
bắt đầu giật giật, Tiểu Mạn, sao mới có một lúc mà đã thân thiết thế rồi sao?
Anh híp mắt, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, lo lắng nghĩ xem có nên đặt cho nha
đầu nhà mình một cái nickname riêng không.
Tần Tiểu Mạn hạnh phúc,
khóe miệng không che giấu được nét cười, xem đi xem đi, mình thật là đặc biệt!
Cô nghiêng đầu nhìn ra
cửa sổ, khóe miệng khẽ cong lên. Hôm nay là đầu đông, mặc dù giữa trưa, ánh mặt
trời vẫn mang theo một chút hơi lạnh, xuyên qua cửa kính chiếu lên người cô,
thật đẹp.
Tâm tư Cố Lãng vì sự thân
mật giữa cô và Lục Nhược mà bị khuấy động lên giờ đã lắng xuống. Lục Nhược thức
thời đứng dậy, không để cho Tiểu Mạn kịp hỏi đã lập tức rời đi.
“Anh ta bị sao…” lời chưa
kịp nói ra, môi đã bị chặn lại.
Lúc Cố Lãng đối mặt với
Tiểu Mạn, trong lòng luôn mang theo chút nôn nóng. Cái tâm tình thấp thỏm bất
an này khiến anh có chút mâu thuẫn. Lúc nào cũng vậy, anh đối với cô luôn rất
nồng nhiệt. Thế nhưng lúc này đây, thực sự, thực sự dịu dàng êm dịu.
Nhẹ nhàng chạm vào đôi
môi của cô, cẩn thận mút mát, đầu lưỡi mềm dẻo quấn lấy triền miên không rời.
Dịu dàng như vậy khiến
Tần Tiểu Mạn quên mất phải xấu hổ, quên mất mình đang ở trước mặt bao nhiêu
người, vươn tay ôm lấy cổ anh, ngẩng mặt lên đáp lại. Chưa bao giờ hơn lúc này
cô tin chắc như vậy: Anh yêu cô, còn hơn cả mọi việc trên thế gian này.
“Gâu!”
…
Buổi tối, Cố Lãng đố kỵ
nhìn chằm chằm con chó nhỏ đang dụi dụi vào ngực Tiểu Mạn. Cậy mình nhỏ bé, dám
ở chỗ trước tới giờ chỉ thuộc về anh diễu võ dương oai!
Ngẩng đầu nhìn lên trần
nhà, Cố Lãng mạnh mẽ ám chỉ nói: “Đi ngủ nào, thả nó ra đi.”
Tiểu Mạn không muốn chút
nào, gãi gãi bụng con cún, “Tối nay em muốn ôm nó ngủ.”
“Không được!” Cố Lãng
kiên quyết phản đối. Làm sao có thể, buổi tối anh chỉ muốn đem con chó kia vứt
càng xa càng tốt.
“Cố Lãng, anh bảo em nên
đặt tên nó là gì?” Tần Tiểu Mạn tất nhiên đem lo lắng trong lòng ra hỏi ý kiến
người nào đó.
Cố Lãng túm lấy cục bông
tròn tròn cuộc trong lòng cô đặt lên sofa, “Gọi thế nào cũng được.” Khom lưng
ôm lấy cô, cúi đầu hôn chụt một cái lên trán: “Nhưng mà, đêm nay thì em chỉ có
thể gọi tên anh thôi.”
Tần Tiểu Mạn xấu hổ giấu
mặt vào ngực áo của anh, gắt gỏng: “Đáng ghét!”
Cố Lãng lập tức buông ra
một câu ngôn tình kinh điển đáp lại: “Anh đây đáng ghét cho em xem.”
“Gâu…Gâu..”
Trái
tim Tần Tiểu Mạn run rẩy, giãy giụa đòi xuống, “Em muốn ngủ với nó, nó nhỏ như
vậy mà.”