Tại quán bar, Tiểu Mạn
phiền muộn cắn cục đá trong miệng, ai oán nhìn người trên sân khấu đang rống
to.
Đêm nay vốn bình yên
nhưng thật không biết cái gì làm náo loạn. Hết phiên của người kia, lại có một
nữ nhân phong tình lên hát thay. Nóng bỏng có, sống động có, tiếc là giọng hát
nhạt nhẽo, không đọng lại chút dư âm nào.
Tần Tiểu Mạn nhấp một
ngụm rượu, không ngừng thầm phê bình cái con người xinh đẹp đang giãy giụa trên
kia.
Cô nhớ lại, bạn của cô,
An Nhiên từng làm ca sĩ ở đây. Cô hát rất hay, rất có cảm xúc. Tiểu Mạn không
rõ, tại sao một người đàng hoàng, khí chất như vậy lại bị thay thế bởi đám
người kia?
“Chào, người đẹp, đi một
mình sao?” một nam nhân tiến đến gần, đút tay vào túi quần, dựa vào quầy bar,
nghiêng nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười, phóng điện.
Tiểu Mạn bĩu môi, không
nói nửa lời. An Nhiên đã dạy cô, ở chỗ này không nên nói chuyện với người lạ.
Nhìn đồng hồ, tám rưỡi,
phải một giờ nữa mới có thể về nhà nha! Tần Tiểu Mạn ức chế đến phát khóc. Anh
ta dựa vào cái gì khi dễ cô? Có nữ nhân thì giỏi lắm sao! Tần Tiểu Mạn cô đường
đường cũng là một đóa hoa, sao không có hoa đào?()
“Mỹ nữ, cùng nhau thưởng
thức nhé!” Nam nhân kia ngồi gần lại, tay khẽ cọ vào người cô, làm nên một bầu
không khí mờ ám.
Lúc Cố Lãng đi vào quán
bar, thấy Tiểu Mạn đỏ mặt, cười khúc khích cùng một nam nhân xa lạ, liên tục
uống rượu.
Cô ngốc sao? Cố Lãng oán
hận thầm mắng, sải bước tiền về phía cô lôi về.
Âm nhạc kích động bắt đầu
vang lên, đám người đang yên lặng bắt đầu điên loạn, trong đám hỗn loạn đó, đợi
cho Cố Lãng xuyên qua được, quầy bar đã chỉ còn lại nhân viên phục vụ thái độ
lịch sự:
“Tiên sinh, xin hỏi ngài
dùng…” Phục vụ đầu lưỡi nhất thời bị ánh mắt lạnh lẽo làm cho đóng băng.
“Mới vừa rồi ở đây có một
cô gái phải không?” Cố Lãng vội vàng hỏi thăm.
Phục vụ giơ ngón tay chỉ
chỉ góc hành lang tối tăm.
“A, anh bảo anh là ca ca
của tôi?” Nam nhân bị cử động của Tiểu Mạn làm cho phát hỏa, áp cô vào góc
tường, lần tay vào trong áo, “Ngoan, để ca ca thương em.”
Vỡ sọ chắc cũng đau như
vậy a! Nam nhân kêu lên đau đớn ngã xuống đất.
Cố Lãng thu hồi nắm tay,
thô bạo túm lấy Tiểu Mạn. Cô không lúc nào tỉnh táo được sao! Hung hăng kéo lại
áo váy, bế cô ra ngoài.
Nam nhân kia bị đánh,
vùng dậy chắn ngang lối đi.
“Tránh ra”
Bị khí thế bức người kia
làm khiếp sợ, nam nhân kia nhớ tới anh em mình cũng đang ở chỗ này, lo lắng lại
bị dẹp qua một bên, sáp tới, “Người anh em, không đợi được thì cũng không thể
cướp người đi!”
“Cách”, tiếng súng lên nòng sắc lạnh vang lên, chĩa
thằng vào đầu người kia. Lập tức hắn ta run rẩy, hai tay ôm đầu ngồi xuống,
“Tha mạng, tha mạng a!”
Ra đến cửa bị gió lạnh
thổi qua, Tần Tiểu Mạn lập tức tỉnh rượu. Mới vừa rồi bị hoảng loạn, toàn thân
toát mồ hôi lạnh.
Trên đường về, Cố Lãng im
lặng lái xe, liên tục liếc mắt nhìn người bên cạnh cuộn người trên ghế, hận
không thể biến thành hạt cát biến mất luôn đi cho xong, thở dài, ân cần hỏi
thăm: “Sao vậy?”
Tần Tiểu Mạn chỉ thấy
toàn thân sợ hãi, “A, Cố tổng, việc kia…em nghĩ tốt nhất là nên ra ngoài ở.”
Cô phải đi? Cố Lãng miễn
cưỡng cười. “Tại sao?”
Tần Tiểu Mạn tỏ ra rất
hối lỗi: “Lúc nào cũng gây phiền phúc cho anh, em rất áy náy.”
“Không có việc gì.” Cố
Lãng lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cảm thấy tay kia của mình rõ ràng đang run,
nhíu mày, “Em sợ cái gì?”
Tần Tiểu Mạn lắc đầu
nguầy nguậy, biểu thị tuyệt đối không có chuyện gì.
Vào nhà, Tần Tiểu Mạn
liền vội thu dọn đồ đạc. Đúng lúc đang tìm xem còn đồ gì sót lại, Cố Lãng đã
một tay ôm lấy thắt lưng của cô, đem cô ở trong lòng mình, “Em rốt cuộc muốn
làm gì?”
Cánh tay ngang ngạnh ôm
cứng lấy vòng eo mềm mại, Tần Tiểu Mạn càng thêm run rẩy, nhỏ giọng van nài,
“Em nhất định phải dọn ra ngoài.”
Tiểu
Mạn bi thống sớm nhận ra sự thật phũ phàng, Cố Lãng đã sớm không còn là Cố Lãng
mà cô quen biết trước kia nữa. Anh với cô đã mười năm không gặp rồi, bây giờ
lại bắt đầu có những hành động mờ ám phi pháp như thế, khiến cô cảm thấy, cùng
với anh “ở chung” thật đáng sợ.