Nụ cười bỡn cợt trên khóe
miệng Cố Lãng còn chưa tắt hẳn, thấy bóng dáng nha đầu bảo bối của anh đứng ở
cửa lập tức chột dạ. Haizz, anh từ bao giờ lại có tài trở mặt như thế này ấy
nhỉ! Hai tay lập tức xoắn vào nhau, ánh mắt tội nghiệp nhìn Tiểu Mạn, giống hệt
như con thú nhỏ đang cầu xin chủ nhân tha thứ.
Tô Lê Thâm đắc ý khoanh
tay đứng sau lưng Cố Lãng, báo ứng, chính là báo ứng! Lấy tình cảm sâu nặng của
Tô Lê Thâm anh đây với Tần Tiểu Mạn ra đảm bảo, hành vi ăn chơi phóng túng của
Cố Lãng tuyệt đối sẽ bị Tiểu Mạn ghét bỏ, sau đó một cước đá bay luôn. Anh với
hắn thế là coi như huề!
Tần Tiểu Mạn mở to mắt,
tỉ mỉ nhìn Cố Lãng từ đầu tới chân, đặt túi đồ mới mua sang một bên, lao tới ôm
lấy anh, “Cố Lãng, anh không sao rồi!”
Cố Lãng hơi sửng sốt, một
dòng nước ấm cứ thế tuôn chảy trong lòng, bàn tay rộng xoa xoa đầu cô, dịu dàng
nói: “Anh làm sao mà có chuyện được. Vì sao lại toát nhiều mồ hôi thế này?” vừa
nói vừa cởi mũ của cô xuống, vài sợi tóc ướt mồ hôi dính lên trán, hơi cúi
người ôm lấy khuôn mặt cô, vô cùng bất mãn: “Sao sắc mặt lái kém như vậy? Hay
là bị cảm lạnh rồi?” sau đó lạnh như băng nhìn Nam Tịch Tuyệt, nếu không phải
tin tưởng Nam Tử, anh sẽ không dễ dàng mà theo cảnh sát tới chỗ này, hắn lại
không biết đường mà chiếu cố cô cho tốt!
Nam Tịch Tuyệt cảm thấy
mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.
Lời nói thành thật vừa
mới tuôn ra miệng đã bị Tiểu Mạn nuốt trở lại, “Không có mà, chỉ là đi gió bị
lạnh thôi.” Thấy Cố Lãng không sao, tâm can lo âu nãy giờ rốt cục cũng thả
lỏng, cô buông anh ra túm lấy cái túi đang để bên cạnh..
Thân thể mềm mại kia rời
đi, Cố Lãng không muốn tẹo nào, liền lẽo đẽo theo đuôi cô, nếu không có người
ngoài ở đây, anh thật chỉ muốn yêu cô ngay lập tức. Nhìn dáng vẻ bây giờ của
cô, dường như đã quên chuyện giận dỗi kia đi rồi. Cố Lãng mừng thầm, lần này bị
bắt cũng xem như đáng giá!
Nam Tịch Tuyệt chịu không
nổi cái dáng vẻ bại não kia của Cố Lãng, túm lấy áo khoác treo trên móc ném
sang cho anh, quay đầu lại nhìn mấy nữ cảnh sát tâm tư đang đấu tranh kịch liệt
khe khẽ cười: “Có thể đưa tôi đi thăm xung quanh không?”
Mỹ nam lạnh lùng mỉm cười quả thực phi thường động
lòng người, mấy nữ cảnh sát kia lập tức biến thành hướng dẫn viên du lịch, thân
thiết kéo tay Nam Tịch Tuyệt đi ra ngoài.
…
Tiểu Mạn, em có nguyên
tắc chút đi được không? Vì sao hai trường hợp lại hai tiêu chuẩn khác nhau như
vậy! Tô Lê Thâm lệ rơi đầy mặt ngồi trong góc tường tự kỷ. Cứ tưởng Nam tổng
tài là một bậc chính nhân quân tử, ai mà ngờ…. Anh vốn đã bị Lục Nhược và Cố
Lãng đánh bị thương không nhẹ, giờ lại bị Nam Tịch Tuyệt trêu chọc. Mẹ nó, bọn
họ đúng là ác như thú!
Tần Tiểu Mạn lôi trong
túi ra một đống đồ, bản chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt, băng dán, còn
rất nhiều đồ ăn.
Cố Lãng ngồi cạnh, lom
lom nhìn Tần Tiểu Mạn bộn rộn, chậm đã, hình như có gì không thích hợp, “Tiểu
Mạn,” anh cầm lấy hai cái bàn chải đánh răng lắc lắc, “Sao lại là hai cái?”
Tiểu Mạn tròn xoe mắt,
rất tự nhiên nói, “Lê Thâm cũng ở đây mà?”
“Tiểu Mạn, em thật tốt
quá!” Tô Lê Thâm khóc lóc sung sướng nhảy qua. Cánh tay dài của Cố Lãng lập tức
vươn ra ôm lấy eo của Tiểu Mạn, khuỷu tay xìa ra ngăn không cho Tô Lê Thâm đụng
tới cô, còn nhân tiện nhìn anh ta cảnh cáo một cái.
Tô Lê Thâm phẫn nộ ngồi
sang bên kia. Dù sao Tiểu Mạn cũng không thích anh, anh nghĩ mãi cũng đã thông
suốt rồi, Tô Lê Thâm anh đây nói gì thì nói cũng là hàng chất lượng cao, việc
gì phải treo cổ ở một đóa hoa. Có điều, Cố Lãng rõ ràng so về vấn đề “từng
trải” chỉ có hơn chứ không có kém, vì sao Tiểu Mạn lại một mực theo anh ta?
Tần Tiểu Mạn đem tất cả
mọi thứ chia làm hai, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tím bầm của Tô Lê Thâm, không
khỏi hổ thẹn, dù sao người ta cũng vì cô mới bị thương. “À, Lê Thâm, em giúp
anh lau mặt nhé.”
Cố Lãng mặt mày u ám, lau
mặt? Hành động thân mật như vậy, không được, không được, không được!
Tô Lê Thâm gật đầu lia
lịa, chủ động đứng dậy nằm lăn ra giường, chờ đợi ngón tay mềm mại ấm áp của
Tiểu Mạn.
Lúc Tiểu Mạn cầm khăn mặt
vào phòng tắm thấm nước, Cố Lãng lập tức theo đuôi.
“Không được rửa mặt cho
hắn, hắn có cụt tay cụt chân đâu!” Vẻ mặt tà ác đen tối của Cố Lãng không chút
che giấu.
Tần Tiểu Mạn nhẫn nại nói
lý với anh, “Anh ấy cũng là em họ của anh đấy.”
Cố Lãng chắn trước cửa,
không cho cô ra ngoài, có chút chua ngoa chỉ chỉ vào khóe miệng mình, “Ở đây
đau lắm, em cũng giúp anh lau đi.”
Tần Tiểu Mạn ngoan ngoãn
kiễng chân lên lau cho anh. Chiếc khăn lạnh chạm vào miệng vết thương khiến cho
anh vừa đau vừa ngứa, không khỏi nhíu mày. Tần Tiểu Mạn vội vã rụt tay lại,
“Đau lắm à?”
Cố Lãng cầm lấy tay cô
đặt lên ngực, “Ừ, đau, làm sao bây giờ?” rồi ôm cô vào lòng, giơ chân đẩy cảnh
cửa nhà vệ sinh đóng lại.
Tần Tiểu Mạn bị anh ép
tới cạnh bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn Cố Lãng lúc này đang vui vẻ cười dường như
càng ngày càng đáng sợ đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, mình trong mắt anh cứ như
miếng thịt mỡ ấy. Cô cố lấy dũng khí nhắc nhở anh: “Chúng ta chia tay rồi.”
Cố Lãng ôm ghì lấy cô,
cúi đầu hôn, Tiểu Mạn nhắm chặt mắt kêu lên: “Anh cũng đã đồng ý là không ép
em!”
Đôi môi gợi cảm của Cố
Lãng chỉ còn cách cô vài cm đột nhiên dừng lại. Tiểu Mạn rất khẩn trương, tim
đập thình thịch, em xin anh, Cố Lãng, bây giờ tôn trọng em có được không? Em
rất thích rất thích anh, thích đến mức không thể từ bỏ được nữa rồi, thế nhưng,
em cũng muốn “địa vị” của em… Tiểu Mạn có chút cảm giác mơ hồ nghĩ rằng, nếu
sau này lấy Cố Lãng, hai người không nên lúc nào ở gần cũng như thế này. Cô
nghĩ, Cố Lãng yêu cô cũng phần lớn do là thói quen cưng chiều. Bảo cô tham lam
cũng được, không biết tự lượng sức mình cũng được. Cố Lãng là người đàn ông cô
muốn nắm tay đi đến suốt cuộc đời, đương nhiên cô phải thận trọng.
Cố Lãng nghiêng đầu tựa
lên cổ cô, bất đắc dĩ mở miệng: “Nghe lời em.”
Tần Tiểu Mạn thở phào nhẹ
nhõm xoa mồ hôi trên trán, lùi về đằng sau một bước, kết quả quên béng mất ngay
sau lưng là một chiếc bồn tắm rất cao….
“A!”
Tô Lê Thâm nằm trên
giường nửa ngày, khăn mặt đợi mãi chẳng thấy đâu không nhịn được nữa, đột nhiên
nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ trong nhà tắm, anh cả kinh nhảy dựng lên. Vội
vã đạp cửa xông vào, hơi nước bốc lên dày đặc, mơ hồ ẩn hiện bóng dáng hai
người đang dây dưa trong bồn tắm.
Tiểu Mạn, em có cần tàn
nhẫn thế không? Tô Lê Thâm nhặt nhạnh trái tim tan vỡ, đang chuẩn bị đóng cửa
để cho đôi uyên ương có thời gian “hí thủy” riêng tư, chỉ nghe-----
“Cố Lãng, Cố Lãng, anh
không sao chứ?” nghe tiếng kêu thất kinh của Tiểu Mạn, Tô Lê Thâm phát hiện ra
có chuyện không lành, liền đi qua xem thế nào.
Lúc Tiểu Mạn bị ngã, Cố
Lãng sợ hãi ôm lấy cô che chở, cả hai bị ngã xuống, đầu Cố Lãng sơ ý đập vào
thành bồn, hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Mạn sợ muốn chết,
không ngừng khóc lóc. Tô Lê Thâm gọi người, cùng với sự giúp đỡ của Nam Tịch
Tuyệt tức tốc đưa Cố Lãng vào bệnh viện.
Vốn Cố Lãng đã yêu cầu
cục trưởng Trương ra chỉ thị, chỉ cần anh chưa ra ngoài, Tô Lê Thâm cũng không
được ra. Cố Lãng vừa đi, tất nhiên Tô Lê Thâm cũng nghênh ngang ra khỏi phòng
giam.
Ngày thứ hai.
Cục cảnh sát thành phố S,
cục trưởng Trương chưa kịp cất bước, điếu thuốc còn chưa kịp lấy ra.
“Cục trưởng, cục trưởng,
không hay rồi!” Tiểu cảnh viên lảo đảo chạy lại.
“Hừ!” cục trưởng Trương
uy nghiêm hừ một tiếng, chậm rãi phun ra một vòng khói, “Tiểu Triệu, tôi bảo
cậu rồi, thân là cảnh sát nhân dân nên có tác phong lễ độ, gặp chuyện không sợ
hãi, gặp chuyện không sợ hãi, hiểu không?”
Tiểu cảnh viên gật đầu
liên tục, “Trương cục, em rõ rồi!” rồi kính cẩn nói, “Tối hôm qua chuyện Cố
tổng ở chỗ chúng ta bị thương chẳng hiểu vì sao bị đồn ra bên ngoài, hiện tại
phóng viên đang bao vây ngoài cổng đòi vào.”
“Ừm.” Cục trưởng Trương
bình tĩnh gật đầu, loại chuyện này truyền thông không tới góp vui mới là lạ.
“Liên hiệp hội phụ nữ,
hội nhân quyền, còn có một số người tổ chức biểu tình bên ngoài, nói chúng ta
ngược đãi nhân dân.”
Lông mày cục trưởng
Trương run rẩy, cái này, tội danh hình như có vẻ lớn rồi.
Tiểu cảnh viên nhìn cục
trưởng Trương bất động như đá, âm thầm bội phục, không hổ danh là lãnh đạo. “
Có người còn tung tin, bảo chuyện lần này là chỉ thị của anh. Còn có một số anh
em của Cố tổng nhăm nhe muốn thịt anh nữa.”
“Cái
gì?!” rốt cuộc cũng không bình tĩnh được nữa, cục trưởng Trương đập bàn đứng
dậy, cấp tốc gọi điện thoại, “Bà xã, chúng ta mau dọn nhà!”