Đúng giờ tan tầm, anh liền cầm theo đống văn kiện về
nhà. Đồng thời cũng nói với Nam Tịch Tuyệt, bảo anh bị bệnh nặng mới khỏi, cần
tĩnh dưỡng, mọi chuyện xã giao dẹp qua một bên cho anh. Nam Tịch Tuyệt thấy anh
khổ sở, liền chuẩn tấu. Cái này, có khổ cũng chỉ khổ Lục Nhược thôi.
…
“Ầm ầm ầm!” Lục Nhược
chạy xe tới dưới nhà Cố Lãng, đập cửa, “Nhị ca, anh có ở nhà không?”
Không ai đáp lại.
Lục Nhược dán tai lên cửa
nghe ngóng, quan sát, rõ ràng là có ánh đèn. Anh còn có thể ngửi được mùi người
ở trong phòng. Ngừng một chút, hé ra nụ cười thâm hiểm, quay ra chỗ trạm gác,
không biết móc đâu ra một que sắt nhỏ, chuẩn bị làm khách không mời mà tới. Hơ,
quỹ bảo hiểm kho bạc bang C anh còn móc được, nói chi cửa nhà Cố Lãng?
Cửa mở, Cố Lãng tóc tai
bù xù cuối cùng cũng xuất hiện, yếu ớt nói: “Chuyện gì?”
Lục Nhược nhìn anh toàn
thân âm khí nặng nề, cười gượng hai tiếng, giả vờ e thẹn hỏi: “Em vào được
không?”
“Thích thì vào.” Cố Lãng
ngáp một cái, xoay người đi vào trong, “Nói trọng điểm.”
Lục Nhược đóng cửa lại
nói: “Anh hai, anh giúp em đàm phán với Tứ Hải đi, bên kia sống chết không chịu
nhượng bộ. Đại ca bảo nếu không làm được sẽ trừ tiền thưởng của em. Cứu tiểu đệ
đi mà!”
Cố Lãng ngồi vào máy tính
tiếp tục chuyện đang bỏ dở, hỏi: “Dựa vào giao tình giữa lão già nhà cậu với
Trầm gia mà lại không thành sự sao?”
Lục Nhược chớp chớp mắt
vẻ tội nghiệp, “Bây giờ Trầm lão gia không làm nữa. Là Trầm Tịch…” lén liếc mắt
nhìn Cố Lãng một cái, phát hiện đối phương không phản ứng, đánh bạo nói, “Lần
này toàn bộ là do cô ta phụ trách, phụ nữ không làm thì thôi, đã làm là nhất
quyết không lùi bước. Em cân nhắc nghĩ rằng cô ta nhất định là muốn bức anh
xuống núi rồi.” Lục Nhược không ngừng nài nỉ, “Nhị ca ca, anh là Gia Cát Lượng
tái thế, là lưỡi ngắn ba tấc, à không không, là lưỡi mọc hoa sen, có mười Trầm
Tịch cũng bị anh thuyết phục. Nói không chừng, lại có thể khiến cô ta nhượng
giá.” Kỳ thực, Lục Nhược muốn nói chính là, Cố Lãng chỉ cần sang bên kia, đứng
một chỗ, nhìn Trầm Tịch cười một cái, chuyện này không phải là xong sao? Việc
quân cơ không nề dối trá, lúc cần hy sinh chút nhan sắc cũng xem như có thể tha
thứ.
Cố Lãng đầu đầy hắc
tuyến, cái thành ngữ kia, không phải là lưỡi hồng cánh sen sao? Anh tiếp tục gõ
bàn phím, nói giọng ghét bỏ, “Biết vì sao Lục Hi không để ý tới cậu không? Vô
văn hóa!”
“Anh!” Lục Nhược nắm chặt
tay rồi nhanh chóng buông lỏng, giận dữ nói: “Phì, một gã nghèo kiết xác dạy
học cũng đòi bước chân vào Lục gia. Hình dạng thì như thổ phỉ còn ngụy trang
làm bạch diện thư sinh. Cậu đây thấy hắn chả tốt đẹp gì.”
Trước đây nhắc tới Lục
Hi, Lục Nhược luôn luôn buồn bã, lúc này, lại có thể quật cường như vậy, Cố
Lãng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, “Ô, nghĩ thông rồi sao?”
Lục Nhược nghẹn một chút,
quật cười nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác. Yên tĩnh một lúc thấy Cố Lãng không
phản ứng, Lục Nhược chỉ trích: “Anh cũng thật chẳng có tình có nghĩa, em cũng
vì tiệc cưới của anh mà mấy hôm nay bận rộn liên tục chẳng lúc nào được thảnh
thơi!”
Cố Lãng dừng lại, giơ tay
day day trán, cười lạnh: “Không phải cũng là cho cậu có lý do để tránh né một
người sao? Miễn cho cậu đêm dài lắm mộng thôi!”
Lục Nhược oán giận nắm
tay căm tức nhìn anh, đây là cái loại người gì vậy!!!!!!!
Thấy Cố Lãng một mực lúi
húi trước máy tính, anh giận dỗi một lúc cũng tò mò qua nhìn. “Đây là cái khỉ
gì vậy?” Lục Nhược chằm chằm nhìn màn hình màu sắc tóe loe, vài mục quảng cáo
nhấp nháy liên tục: “Khiến đàn ông hưng phấn, khiến phụ nữ sung sướng tới thét
chói tai.” Hai bên trái phải là hai hàng chữ nhỏ viết: Trò chơi người lớn.
Lục Nhược run rẩy, không
phải chứ. Tuy rằng đây là lần thứ hai Tiểu Mạn bỏ anh, anh cũng không phải túng
thiếu đến mức phải đi xem mấy thứ này để tự thỏa mãn đấy chứ. Đàn ông rơi vào
lưới tình quả đáng sợ, mới vài năm trước, nhị ca nhà mình cỡ nào phong lưu
phóng khoáng a a a!
“Đây là diễn đàn Tiểu Mạn
bình thường hay lên, anh cậu muốn xem qua thôi.” Cố Lãng giải thích.
Lục Nhược nhìn tên tài
khoản, “X Mạn tầm thường”, rét run, “Anh, đây là tài khoản của Tiểu Mạn sao?”
Vì sao, người mà ông anh mình nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa lại tầm
thường cỡ này? Tên nghe đã thấy hèn mọn. Lục Nhược yên lặng, nghĩ nghĩ một hồi
rồi lại tán dương Tiểu Mạn, dù sao cái cô ngốc kia cũng gọi là biết người biết
mình… Aizz
Cố Lãng gật đầu.
Tiểu Mạn rất thích xem bộ
phim truyền hình, nick trên diễn đàn cũng cấp tốc lập. Lúc không xem TV,
cô sẽ lên đây tranh luận. Từ lúc đi làm lại, cô đã lại dọn đi, tới ký túc xá
dành cho nhân viên của Lăng Hiên ở.
Anh thực sự không biết
nên làm cái gì. Cô đột nhiên thu mình vào vỏ ốc, nhất quyết không chịu đối mặt
với anh. Không cách nào khác, anh đành lên đây xem qua bình luận của cô. Kết
quả, cuối cùng anh cũng tìm ra mấu chốt.
Về chuyện Bát gia nạp
thiếp, trên diễn đàn thảo luận rất sôi nổi. Có người cho rằng làm như vậy là
phản bội nữ chính, có người lại nói, Bát gia vì đại nghiệp, hy sinh một người
cũng xem như là đáng giá. Giữa một đống những bài viết lộn xộn, Cố Lãng vất vả
tìm kiếm bài của Tiểu Mạn, “X Mạn tầm thường” viết: “Cho dù Bát bối lặc nạp
thiếp hay không, trong lòng tôi anh ta vẫn là một người đàn ông chân chính.
Giữa thời phong kiến, đàn ông ba thê bảy thiếp là chuyện bình thường, thế
nhưng, Bát gia một mực tránh né những người phụ nữ khác, nhiều năm vẫn toàn tâm
toàn ý đối với duy nhất một người. So với đàn ông hiện tại không biết giữ mình,
việc Bát gia làm còn tốt hơn rất nhiều.”
Lời nói của cô khiến anh
chấn động, không ngờ Tiểu Mạn lại nói năng triết lý, ý nặng tình sâu như vậy.
Anh phiền muộn, “Đàn ông không biết giữ mình” có phải là anh không nhỉ? Đêm
càng khuya, trong lòng càng nghĩ càng thấy bất mãn không tả nổi. Ngay cả khi
anh toàn tâm toàn ý với cô, cô vẫn còn chưa chịu tin anh?
Anh khiến cô không có cảm
giác an toàn sao? Nghĩ tới cái trọng trách kia lại thấy nóng! Cô dám đem danh
lợi, địa vị, thậm chỉ cả chênh lệch ngoại hình đặt lên trên tình cảm giữa hai
người. Tầm thường… Tầm thường… Hai chữ càng nhìn càng chói mắt. Cái nha đầu
này, cô có biết rằng, cô càng trốn tránh bao nhiêu, càng khiến anh tổn thương
bấy nhiêu không?
Tiểu Mạn, em biết không,
cho dù anh lì lợm cỡ nào, trước mặt em, thực sự anh một chút phòng ngự cũng
không có. Em và anh, rốt cuộc ai mới là tầm thường, em có hiểu hay không?
Lục
Nhược thấy sắc mặt Cố Lãng càng ngày càng xấu, ủ rũ nói: “Quên đi, anh bận thì
thôi. Chỉ khổ em chả có ai thương.” Quay người đi ra cửa, “Hôm sau em cũng phải
thuê một cô thư ký để chòng ghẹo một chút mới được, để sống bớt chán đi một
chút.” Đi hai bước, vỗ mạnh một cái vào trán, ai nha, làm sao lại quên việc này
chứ! Lục Nhược đắc ý quay đầu lại cười nói: “Anh hai, em nói cho anh…”