“Em cố chịu đi, anh đưa
em tới bệnh viện.” Cố Lãng thấy cô bị đau, hoảng loạn ôm lấy cô lao ra ngoài.
Tần Tiểu Mạn buồn bực
không nói nửa lời, vung tay đấm loạn xạ lên ngực anh, nước mắt cũng mỗi lúc một
lăn dài trên má, lớp phấn trên mặt bị nhòe, nhìn cực kỳ thê thảm.
Cố Lãng túm lấy bàn tay
của ai đó đang cáu giận, yêu thương nắm chặt lấy, càng ôm cô chặt hơn, sốt ruột
nói: “Tiểu Mạn ngoan, đừng lộn xộn nữa, đến bệnh viện lấy ra là được rồi!”
Tiểu Mạn giãy không được,
ở trong lòng anh khóc nức nở, hướng ánh mắt thương tâm nhìn thư ký Lưu đứng một
bên xin giúp đỡ.
Thư ký Lưu thở dài, cái
này gọi là lo lắng thái quá mất rồi. Anh ta lại bàn ăn lấy một chén dấm, vội vã
đuổi theo Cố Lãng đang ở bên ngoài tìm xe, “Cố tổng, Cố tổng, để Tiểu Mạn uống
dấm thử xem, không chừng có thể nuốt xuôi xuống được.”
Cố Lãng dừng bước, nghiêm
mặt quát: “Không nói sớm, mau mang ra đây!”
Không đợi thư ký Lưu phản
ứng, anh đã chộp lấy chén dấm, nắm lấy cằm Tiểu Mạn, mở miệng cô ra kê chén dấm
vào.
“Khục khục khục.” bị đổ
quá tay, Tiểu Mạn đẩy Cố Lãng ra, ngã khụy xuống đất, bắt đầu nôn khan, vị chua
nồng nặc tới mức chảy nước mắt nước mũi. Tiểu Mạn phẫn nộ, anh chắc chắn cố ý.
Bị anh lăn qua lăn lại như thế, không có chuyện cũng thành có chuyện. Anh, anh
ta không nghĩ lại tí sao, nếu thật sự nghiêm trọng như vậy, cô còn đứng mà ăn
tiệc được không? Rót hết nguyên cả chén dấm, có mà xương cá cũng tan ra, hại cả
dạ dày cô nóng như thiêu, vừa chua vừa nóng, khó chịu chết đi!
*Vầng, chị ăn dấm chua
đúng nghĩa ạ =.,=*
Cố Lãng cẩn thận vỗ vỗ
lưng cô, “Em có đỡ hơn tí nào không?” Nhìn cô chỉ cúi đầu há mồm thở dốc, nghĩ
rằng cô vẫn khó chịu, nửa quỳ bên người cô, móc khăn tay ra khẽ lau dấm vẫn còn
dính trên mặt, giọng nói lẫn lộn cả sợ hãi, “Nói đi, nói đi mà, còn đau không?”
Tiểu Mạn không khỏi ngẩng
đầu nhìn anh, khó khăn nuốt xuống, vị chua nơi đầu lưỡi cũng như muốn tan ra.
Đôi mắt của anh thừa hưởng từ Cố mẹ, mắt hoa đào, đuôi mắt dài hẹp, con ngươi
sáng lấp lánh. Trước đây, đôi mắt ấy từng bày tỏ rất nhiều thứ, lúc thì trêu
tức, lúc thì tự đắc, có khi dịu dàng, duy chỉ có lần này, từ sâu trong mắt anh
lại lộ ra vẻ hoang mang lo sợ. Hóa ra, cũng có lúc anh sợ hãi.
Cố Lãng một tay ôm ngang
qua lưng cô, một tay ngang qua khuỷu chân, chống chân bế bổng cô lên thật cẩn
thận, nhìn sắc mặt cô không còn trắng bệch như ban nãy, quay đầu lại dặn dò thư
ký Lưu: “Các người về trước, tôi mang cô ấy tới bệnh viện kiểm tra.”
Thư ký Lưu mất một lúc
trấn tĩnh mới “Vâng” một tiếng, nhìn theo bóng hai người, quay người lại trao
đổi ánh mắt với đồng nghiệp đang túm tụm đằng sau, nhìn đi nhìn đi, gặp phải
người mà mình yêu thích, Cố Lãng cùng lắm cũng chỉ là một gã đàn ông bình
thường mà thôi!
“Em không sao rồi,” Tiểu
Mạn vừa mở miệng lại càng hoảng sợ, giọng nói khàn đặc, cổ họng vừa đau
vừa khô, ho nhẹ vài tiếng, giãy dụa muốn nhảy xuống, “Em tự lái xe về.”
Cố Lãng không thèm để ý,
mở cửa xe đặt cô vào ghế phụ, thắt dây an toàn cẩn thận mới đi vòng sang bên
kia.
“Em không sao!” Tiểu Mạn
ngọ nguậy, giọng nói gần như vỡ ra, “Còn xe em đi mượn nữa.”
Cố Lãng vẫn tiếp tục khởi
động xe, chậm rãi rời khỏi bãi đỗ, “Để ở đây cũng được. Ngày mai kêu người tới
lấy.”
Tần Tiểu Mạn áp mặt vào
cửa sổ xe, nhìn cảnh vật bên ngoài lao vun vút về phía sau, bất đắc dĩ thở dài.
Cô nghiêng đầu nhìn trộm Cố Lãng, phát hiện ra khuôn mặt anh không chút biểu
cảm, biết rằng bây giờ mình nói gì cũng vô ích. Bình thường, anh rất ít khi nổi
giận, nhưng nếu đã chọc anh tới bộ dạng này, anh sẽ trở nên cực kỳ đáng ghét.
Lúc đó, dù cho ai nói gì, anh cũng xem như không nghe không thấy. Đã bước vào
cảnh giới của anh, muốn làm cái gì thì nhất định phải làm cho được.
Tới bệnh viện, Cố Lãng
vẫn không nói không rằng lôi Tiểu Mạn vào trong. Tiểu Mạn vốn cho rằng, nửa đêm
canh ba chẳng có ai khám, ai ngờ vẫn còn bác sĩ trực, lại còn có vẻ rất chuyên
nghiệp. Ông ta bắt cô há miệng thật to, cầm đèn pin chiếu chiếu, soi soi, quan
sát rất tỉ mỉ.
“A vài tiếng.” Bác sĩ
nói.
“A-----” Tiểu Mạn ngoan
ngoãn há to miệng ra, lúc cảm thấy nước miếng như muốn nhễu ra ngoài thì bên
môi chợt mát lạnh. Cố Lãng rụt bàn tay dính nước miếng của cô lại, thờ ơ lau
đi, vẫn nhìn cô chằm chằm, “Bác sĩ, thế nào, thanh quản của cô ấy không sao
chứ?”
Bác sĩ ghi tên, đẩy gọng
kính trên sống mũi, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì. Nhớ kỹ sau này đừng uống
nhiều dấm như vậy, rất dễ bị bỏng thanh quản.”
Tiểu Mạn phẫn nộ tới mức
muốn giơ vuốt, cực lực cố gắng kiềm chế thôi thúc muốn lao vào cào cấu ai đó.
Cổ họng bà đây không biết nhờ ai mà nuốt một đống dấm như vậy!
Ra khỏi bệnh viện cũng đã
là một giờ sáng, Tiểu Mạn cố lấy dũng khí nói: “Em phải về rồi.” Cố Lãng hai
tay vẫn đặt trên volant, nhìn cô không chớp mắt: “Về đâu?”
“Đương nhiên là em ở đâu
thì về đó rồi!” Tiểu Mạn không khỏi có vẻ phô trương thanh thế, nói lớn. Rõ
ràng cô cây ngay không sợ chết đứng, vì sao ở trước mặt anh lại lo lắng không
yên như vậy.
Dọc đường đi, Tiểu Mạn
khẩn trương quan sát cảnh vật hai bên đường, tận lúc chiếc xe chậm rãi tiến vào
khu ký túc xá cô ở, mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Mạn, chừng nào thì
em trở về?” lúc cô vừa đẩy cửa bước xuống, chợt sau lưng vang lên giọng nói của
Cố Lãng, “Sau hợp đồng này, anh sẽ phải phê chuẩn đơn xin ra nước ngoài của em.
Thực sự là em muốn vậy sao?”
Bóng đêm thâm trầm, từng
lời nói đắng chát của anh nhiễm bóng tối phát ra càng nặng. Cố Lãng cũng xuống
xe, vòng qua đầu xe tới trước mặt Tiểu Mạn, nắm lấy tay cô, lần đầu tiên, để
giữ lại người mà anh yêu thương, rất nhẹ nhàng mà yêu cầu: “Đừng rời xa anh, có
được không?”
Tiểu Mạn cắn cắn môi, dời
mắt đi chỗ khác.
Cố Lãng đưa tay vuốt mái
tóc bị gió làm cho rối tung của cô, chậm rãi nhưng kiên định nói: “Em muốn đi,
anh sẽ không ngăn em nữa. Anh sẽ ở đây, an phận thủ thường chờ em.” Lúc nào, em
nghĩ, anh đáng để em tin cậy hoàn toàn; lúc nào, em nghĩ, có thể xứng đôi với
anh, không hề tự ti nữa, hãy trở lại tìm anh. Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tiểu
Mạn, lòng bàn tay có chút chai sạn lướt nhẹ trên làn da non mềm của cô.
Ma sát quả nhiên sinh
nhiệt, Tiểu Mạn nghĩ, không chỉ mặt nóng, cả mắt cũng nóng, nóng quá, nóng quá,
nóng tới mức cay xè.
“Tần Tiểu Mạn,” Cố Lãng
gọi tên cô, hai gò má ửng đỏ, “Anh nghĩ, đời này không phải em thì không thể là
ai được nữa, anh nguyện ngã xuống nằm yên trong vũng bùn của em.”
Im lặng,
Im lặng….
“Nước ngoài có nhiều thứ để xem, đừng có mà vui đến
quên cả trời đất.” Giọng nói của anh đột nhiên nhanh lên, “Phải nhớ ở nhà con
có một ông chồng nuôi từ bé tam trinh cửu liệt chờ em.”
…
Ba ngày sau, Tiểu Mạn làm
tân tiền nhiệm quản lí xách hành lý bắt đầu hành trình xuất ngoại.
“Anh hai, em muốn cổ phần
công ty của anh!” Lục Nhược đĩnh đạc đẩy Cố Lãng ra ngoài ban công, công phu sư
tử ngoạm, “Con muốn thủ hạ của anh tất cả phải thuần phục em.”
Cố Lãng trợn mắt, “Sáng
sớm đầu bị trúng tà à!”
Lục Nhược lúng búng một
lúc, cầm một xấp giấy trong tay hướng anh vẫy vẫy, dài giọng nói: “Anh hai, báo
cáo sức khỏe của nhân viên mấy hôm trước có rồi này!”
“Ừm.” Cố Lãng chằm chằm
nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ dường như chạy rất nhanh, lúc này chắc
cũng soát vé rồi.
Mấy ngày qua Tiểu Mạn
chuyển đi, anh cũng nhớ cô rất nhiều. Có điều, sau này hai người còn muốn ở bên
nhau cả đời, nếu không vượt qua được bước này, e là sẽ liên tục gặp trắc trở.
Chi bằng, xa nhau để yên tĩnh một chút. Lần đầu tiên, anh phát hiện, nha đầu
này so với anh còn có phần hiểu chuyện hơn. Hiện tại, cô nỗ lực gạt bỏ những
chướng ngại vật cản trở cuộc sống sau này của bọn họ. Anh cũng phải nỗ lực mới
được. Thế nhưng, Cố Lãng ôm một bụng đầy ủy khuất nghĩ, cô cũng không thể lần
nào cũng nói chia tay chứ. Thực sự là tổn thương người ta mà.
“Báo cáo sức khỏe của
nhân viên đợt trước đã có rồi.” Lục Nhược không buông tha cho anh.
“Cậu không phải là muốn
ngồi máy bay đấy chứ?” Cố Lãng cười nhạo nói, hàng năm nhân viên Lăng Hiên đều
phải kiểm tra sức khỏe thân thể, cái quy định này cũng xưa như diễm rồi.
“Anh xem đây là cái gì?”
Lục Nhược rút ra một tờ giấy phe phẩy trước mặt Cố Lãng, rồi không đợi anh phản
ứng, lập tức lùi ra xa.
Cố Lãng không ngốc, một ý niệm hình thành trong đầu
rồi chậm rãi bành trước ra, ánh mắt trầm xuống, vội vã đứng lên đi về phía Lục
Nhược, “Đưa đây anh xem!”