Sáng sớm, Tiểu Vũ dụi dụi đôi mắt vẫn còn buồn ngủ từ trong phòng đi ra, còn
đang mắt nhắm mắt mở, đã bị tiếng kêu thảm thiết làm giật mình, vội vàng
nhấc chân đá văng cái cửa ra, hấp tấp hỏi: “What’s wrong?”
Chỉ thấy Tần Tiểu
Mạn đang trừng mắt nhìn TV giống như thấy quỷ, cuống quít lùi lại phía sau, sau
đó lại chạy đến bên cửa sổ dán khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vào cửa kính nhìn ra
ngoài.
Đây là cảnh tượng khủng
bố gì vậy hả. Mới sáng sớm thức dậy muốn xem thời sự, lại thấy người trong TV
biến thành người ngoại quốc da trắng tóc vàng, chạy ra cửa sổ nhìn xuống
phía dưới, xe ô-tô chạy trên đường thu bé lại chỉ bằng bao diêm..
Tiểu Vũ thấy cô không có
việc gì mới thở phào nhẹ nhõm. Có chút phiền muộn day day trán, đưa cô qua mặt
hải quan thật sự tốn không ít công sức của bọn hắn. Suýt nữa đã bị người của Cố
Lãng phái tới bắt lại. Có điều, trở lại chuyện này, hắn quay sang nhìn TV
—— trong phòng, thứ duy nhất có thể cho biết được tin tức bên ngoài, nhún vai
nói: “Cô rốt cục đã hiểu chưa, chúng tôi đã đem cô ra nước ngoài rồi, hiện tại
là đang ở trong khách sạn thuộc bang C ở Mĩ quốc. Hoan nghênh, quý phu nhân.”
Tiểu Vũ rất khiêm tốn cúi người, đúng chuẩn mực của một quý ông lịch lãm.
Tần Tiểu Mạn vô lực ngã
ngồi xuống đất, lẩm bẩm nói: “Các ngườii rốt cuộc là muốn gì hả? Tôi không quen các ngườii.”
Tiểu Vũ rất hớn hở, chạy
tới ngồi chồm hổm trước mặt cô, nhẹ nhàng nói nói: “Người Trung Quốc không phải
đều có câu nói “Có đành nhau mới trở thành bằng hữu” sao, chúng ta biết nhau
như thế này quả thật rất tốt nha. Xin cô nhẫn nại thêm một chút nữa.” Hắn xem
giờ, “Cố. . . . . . ừm, người yêu của cô hiện tại chắc đã lên máy bay trực để
đến đây rồi. Chờ hắn đến, chúng tôi ——, Hà hà.”
“Đầu óc anh có vấn đề
hả?” Tần Tiểu Mạn mắt rưng rưng nhìn hắn đầy oán giận. Cô chẳng qua chỉ mới ngủ một giấc, vừa mở mắt ra như thế nào đã ở tận bên kia đại dương.
Không ngờ Tần Tiểu Mạn cô lại phải ở chung với bọn bắt cóc, đã thế còn trở thành
điểm yếu để uy hiếp Cố Lãng. Tuy rằng cô cũng đã từng tưởng tượng ra cảnh anh
hùng cứu mỹ nhân, nhưng thực tâm cô trăm lần ngàn lần không muốn. “Các ngươi,
hôm đó cho ta ăn cái gì vậy hả?” Nghĩ tới bữa đó, cô đã ăn rất nhiều thứ, bên
trong chắc chắn có cái gì kỳ lạ.
“Ya, cô phát hiện rồi hả?” Tiểu Vũ kinh ngạc mở to hai mắt, thần bí nhìn cô,
“Trong đồ ăn kia thực ra là do Aron đưa cho chúng tôi thuốc ngủ loại mới, hắn
vừa nghiên cứu xong, kiếm người thử qua, đối với phụ nữ có thai, tuyệt đối
không có tác dụng phụ. Sẽ không làm tổn hại đến huyết mạch quý báu của Nhị
đương gia.” Tiểu Vũ vui vẻ nói, không ngờ rằng danh xưng kính trọng kia
đã tiết lộ một mối quan hệ nào đó.
Có điều, thỏ Mạn ngây
ngốc không hề chú ý đến nửa câu sau của hắn, dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, hỏi: “Anh nói cái gì? Tôi, tôi là phụ nữ có thai sao?”
Tiểu Vũ nhất thời lộ vẻ
chán ghét chỉ số IQ của cô, “Không phải cô thì là ai? Aron nói chúng tôi có thể
dùng cô làm vật trao đổi, xem ra không phải là giả.”
Tiểu Mạn ngẩn ngơ nhìn xuống bụng mình, hai tay run rẩy cẩn thận đặt lên, tại
đây có kết tinh của cô và Cố Lãng. Là vào lúc nào nhỉ? Hình như là một thời
gian rồi nó chưa tới. Mấy giây sau, nước mắt lại một lần nữa tràn mi.
“Ai, đừng khóc mà.” Tiểu
Vũ không quen nhìn thấy phụ nữ rơi lệ, nhìn cô khóc, luống cuống một hồi mới
lấy khăn tay đưa cho cô, “Lau… lau đi.”
Khăn tay trắng tinh, mùi
thơm quen thuộc, giống hệt hương vị của Cố Lãng. Tiểu Mạn khóc thật rất dữ dội,
một tay lau nước mắt nước mũi, một tay vuốt ve bụng mình. Việc vui như thế vậy
mà lại không được chia sẽ cùng cha của đứa nhỏ, thật là bất hạnh mà,hu hu. Đột
nhiên, Tiểu Mạn ngẩng đầu hỏi: “Ta thực có mang thai sao? Có lầm hay không?”
“Đuỏng nhiên, Aron tự
mình kiểm tra cơ thể cho cô mà, hắn có năng lực y khoa cao như thế mà nói sai,
thì sao Hỏa liền đâm vào Trái Đất nha!”
“Đã từng kiểm tra . . .
cơ thể. . . . . .” Tần Tiểu Mạn nức nở nói, nắm chặt vạt áo, mới phát hiện quần
áo của mình đã bị thay, hai tay che mặt khóc càng thương tâm hơn, thân thể
trong sạch của cô bị người khác nhìn thấy hết rồi…. Nghĩ lại, Tần Tiểu Mạn cô
trong trắng thuần khiết đi theo Cố Lãng, ngoài nụ hôn đầu tiên không phải cho
anh, cái gì cũng đều cho anh hết. Cho dù là trước đây cùng Tô Lê Thâm yêu nhau
tha thiết, tay hắn cũng chỉ dừng lại ở eo của cô, ngay cả ngực cũng chưa từng
bị hắn chạm qua, cô như thế này, như thế này —— Tiểu Mạn lại lần nữa đặt tay
lên bụng, nếu như để con biết được mẹ của nó đã từng chịu nhục như vậy, về sau
nó biết sống làm sao đây?!
Tiểu Mạn bày tỏ tháy độ
kiên quyết: “Các người nếu như dám làm hại Cố Lãng, tôi liều chết cũng không để
cho các ngươi đạt đựơc mục đích!” Tiểu Vũ hưng phấn cầm lấy tay cô, “Tôi biết
cô sẽ nói như vậy mà, trong lời thoại của nhân vật từng có câu đó. Sau đó thì
sao.” Hắn nhíu mày nghĩ, lập tức sợ hãi đứng bật dậy, “Cô không phải sẽ treo cổ
chứ? Khó mà làm được!” Hắn ngừng lại một chút, tựa hồ như đang tính toán khả
năng khác, lại ngồi xổm xuống, rất không lịch sự lôi kéo quần áo của Tần
Tiểu Mạn.
“Buông tôi ra! Cứu mạng,
cứu mạng!” Tần Tiểu Mạn thảm thiết kêu gào, liều mạng bảo vệ bản thân, rõ như
ban ngày, người này rất thú tính mà, ngay cả cô đây là phụ nữ có thai cũng
không buông tha, Cố Lãng lúc nào lại đụng phải ngườii như vậy hả!
“Đừng la, tôi không có
làm gì cô hết.” Tiểu Vũ gấp đến độ tòan thân đầy mồ hôi, nắm lấy áo khoác của
Tần Tiểu Mạn, “Đừng có lộn xộn, có làm đau cô tôi cũng mặc kệ nha!” Hắn chẳng
qua chỉ muốn xem trên người cô có giấu dao gọt trái cây hay không thôi, trong
phim không phải lúc nào cũng có tình tiết này sao, phụ nữ bị bọn bắt cóc làm
nhục, sau khi đựơc phu quân cứu, trái không thiết sống, liền đem con dao giấu
trong tay áo đâm vào bụng tự sát. Cười đến mức cứng ngắc, nứơc mắt
cũng rơi xuống. Ông chồng kia mạnh mẽ khoát tay, mới kinh ngạc nhìn vết máu
trên người vợ. Xem nhị phu nhân mỗi ngày lấy nứơc mắt rửa mặt, nghĩ cũng là nữ
tử trung liệt, nếu như quả thực khíến cô bị như vậy, mất hai mạng người, chỉ sợ
Nhị đương gia sẽ giết toàn bộ gia đình hắn!
Tiểu Mạn càng nghe lại càng thêm sợ hãi. Tiếp tục giãy giụa kêu cứu. Hai người
đang giằng co với nhau. Rốt cuộc thì anh hùng cũng đã xuất hiện. Cánh cửa một
lần nữa lại bị người bên ngoài đá văng.
(Cánh cửa: khóc thút thít. Ta đây là hàng khách sạn 5 sao thế mà cũng bị các
người đem ra đạp đá. %>_
“Buông cô ấy ra!” Cố Lãng
quả nhiên không hổ danh có số đóng vai chính, vừa xuất hiện câu đầu tiên đã
thập phần khí phách.
Kính đen nhìn qua vai Cố
Lãng, chậc lưỡi một cách hài lòng, đem di động đang nghe trên tay cúp máy. Vốn
hắn tính kế, biết thế nào Nhị đương gia cũng tới, muốn giết cá trở tay không
kịp, để cho Tiểu Vũ diễn một màn bá vương thượng cung (*) trước,
không ngờ tên đần kia lại không phụ mong đợi, đã bắt đầu diễn rồi. Chậc chậc,
nhìn cô gái kia, áo khoác đã sớm bị Tiểu Vũ lột ra một nửa, tuy rằng không lộ
da thịt, nhưng cũng khiến người khác phải mơ mộng. Vẫn là Aron có dự đoán
trước, biết rõ tên Tiểu Vũ đầu rơm này vào thời điểm mấu chốt vẫn rất hữu
dụng.
Cố Lãng rống lên một
tiếng, Tiểu Vũ sợ tới mức xém chút nữa ngã nhào xuống đất. Con mắt như loạn một
vòng, nhớ tới mình đang ở thế chủ đạo, đặt tay trên vai Tiểu Mạn, thuận thế
trượt lên bóp cổ cô, “Ngươi, muốn ả sống thì phải ngoan ngoãn làm theo lời ta
nói!”
“Láo toét!” Cố Lãng đạp
hướng cái ghế so-fa ở gần hắn đạp một cước, “Buông cô ấy ra!”
Kính đen suy nghĩ, cảm
thấy đến lúc mình phải lên sân khấu rồi, liền rút khẩu súng ngắn ở bên hông ra,
hướng về phía Cố Lãng, hết sức thong thả gạt cò súng.
“Cố Lãng cẩn thận!” Tần
Tiểu Mạn cuống cuồng hét lên, bất ngờ phát hiện Tiểu Vũ đã nới lỏng bàn tay
trên cổ của mình ra, không khống chế hành động của cô nữa, bèn cúi đầu xuống
hung hăng cắn vào tay của Tiểu Vũ một cái.
Không ngờ Tiểu Vù chỉ hừ
một tiếng, bàn tay cứng cáp không hề suy suyển. Hắn quay sang lạnh lẽo liếc cô,
“Như muỗi cắn.”
Cố Lãng vẫn không di chuyển, hai mắt gắt gao khóa chặt trên người Tiểu Mạn,
“Các người rốt cuộc muốn gì?”
Tiểu Vũ nhìn kính đen chờ
đợi, kính đen đưa tay lần lên túi áo, lấy ra tờ giấy nhăn nhúm, đọc lớn: “Thứ
nhất, ở ngã tư đường quỳ xuống hô to “Tiểu Mạn, em là tình yêu của anh”, thời
gian làm là 24 tiếng; thứ hai, đi đến mỗi cửa hàng bán hoa ở bang C mua một đóa
hoa hồng đẹp nhất, xếp thành một vòng hoa lớn đưa cho Tiểu Mạn. Chú ý: mỗi cửa
hàng mua một cành; thứ ba, nén dục vọng cùng Tiểu Mạn ở trong một căn phòng.”
Kính đen đoan trang khụ khụ vào cái, “Nếu không, giết chết phu nhân Tiểu Mạn
cùng đứa con chưa ra đời của Nhị đương gia.”
Tần Tiểu Mạn rốt cục nhịn
không đựơc, bèn cấu vào tay mình, đau, nhất định không phải là nằm mơ. Vậy suy
cho cùng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
“Các người . . . . . .” Cố Lãng tức giận đến nỗi trên trán nổi cả gân
xanh.
Kính đen lạnh nhạt nói:
“Làm sao, vì người phụ nữ mình yêu làm việc này, ủy khuất Nhị đương gia sao?”
Chỉ một câu nói chọc
trúng tử huyệt của Cố Lãng, một lúc sau, anh nghiêm mặt nói: “Đựơc, ta đáp ứng
yêu cầu của các ngươi. Chỉ là,” ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía chỗ bàn tay Tiểu
Vũ đag siết chặt cổ của Tiểu Mạn, “Không được làm cô ấy khiếp sợ nữa!”
“Đó là điều đương nhiên!”
Tiểu Vũ mặt mày mừng rỡ, suýt chút nữa đã thả Tiểu Mạn, lại vội vàng chấn chỉnh
lại vẻ mặt, giả vờ nghiêm chỉnh nói: “Hiện tại là 8h sáng, bắt đầu được rồi.”
Ngã tư đường sầm uất nhất ở bang C, người qua đường đều bị thu hút bởi một màn.
Một người đàn ông mặc áo đen, dùng cả hai đầu gối quỳ xuống đất, miệng chỉ lặp
đi lặp lại một câu: “Tiểu Mạn, em là tình yêu của anh.” Từng chữ rất rõ ràng.
Mặc dù phong trần mệt mỏi cũng không làm tổn hại đên vẻ ngoài tuấn tú của hắn,
hoàn toàn không mất chút phong độ nào.
Một chiếc Lincoln đậu
ngay ở gần đó, cửa xe kéo xuống một nửa, lộ ra khuôn mặt của một cô gái, tuy
không hoàn mĩ, nhưng lại hết sức nhã nhặn, khiến cho người khác cảm thấy thoải
mái, an tâm. Cô gái này lo lắng nhìn người đàn ông kia. Lúc đầu là lẳng lặng
nhìn, thỉnh thoảng lại rơi lệ, khóe miệng lại cười thật tươi.
Có tay nhà báo nhân cơ
hội chụp lại, đặt tên bức ảnh là “Hoa nở” . Nghe nói về sau, gã đó đó nhờ vào
bức ảnh này mà trở thành nên nổi tiếng trong làng nhiếp ảnh.
Người đi đường không hiểu
tiếng Trung, liền kéo mấy người Hoa lại hỏi, hiểu đựơc người đàn ông này này
đang biểu đạt ”I Love You!” theo cách đó liền rất hứng thú.
Sau đó, không biết ai đã
nhận ra người đàn ông đang quỳ đó để bày tỏ tình yêu chính là tổng giám đốc của
Lăng Hiên, hơn nữa lại là Nhị đương gia của tổ chức xã hội đen ở bang C, là
“Ngưu” thần từng thao túng thị trường chứng khoán cả bang C. Lập tức từng chiếc
từng chiếc xe nối đuôi nhau mà đến, đèn xe loang loáng chiếu xung quanh, so với
ánh sáng mặt trời còn sáng hơn. Toàn soạn nào chen vào không vào đựơc còn phái
trực thăng bay đến, tiến hành chụp ảnh ở góc độ cao. Hầu như phát sóng trực
tiếp trên khắp mọi ngõ ngách của thế giới.
Phóng viên ở hiện trường
tiến hành đưa tin, đặc biệt chiếu hình Cố Nhị đương gia dùng giọng nói du dương
nhưng có chút khàn, thanh âm lại càng ngày càng lớn.
Ở quê nhà, Tần gia ngồi
một chỗ yên lặng nhìn TV, Tần mẹ lúc nào cũng hung bạo bây giờ đang tựa vào
lòng chồng, không ngừng gạt nước mắt, con gái yêu của bà, cuối cùng cũng chờ
đựơc đến ngày này. Cố mẹ ngồi đó đau lòng, đứa con của bà quỳ như thế bị cảm
lạnh thì phải làm sao đây, cổ họng có thể bị hư không?
Một ngày một đêm, Tần Tiểu Mạn không rõ làm thế nào mình có thể chịu được. Cố
Lãng quỳ gối trứơc mặt cô, ánh mắt nghiêm túc, tiếng nói yêu cô quả thưcj xuất phát từ tận đáy lòng.Tiểu Vũ ngồi ở trong xe canh giữ cô, thì lại ngủ mất
từ lúc nào.
Chuông đồng hồ đúng 8h
vang lên, Tần Tiểu Mạn hung hăng tát cho tên Tiểu Vũ đang ngủ một cái, “Đã đến
giờ rồi, thả tôi ra!” Tiểu Vũ kinh dị sờ sờ mặt mình, quan sát dáng vẻ hung bạo
của Tần Tiểu Mạn, ngu ngơ ngật đầu.
Mở cửa xe, kính đen lên
tiếng, “Hoàn thành tốt lắm, thưởng cho ngươi ôm vợ một cái.” Không đợi hắn nói
xong, Tiểu Mạn liền bổ nhào đến bên cạnh Cố Lãng, “Anh không sao chứ, có đứng
lên nổi không? Có khát không?”
Cố Lãng xoa xoa miệng miệng,
lảo đảo dựa vào vai Tiểu Mạn đứng lên, thuận tay kéo cô vào lòng, nói: “Thực
sự, anh yêu em. Đừng đi.”
Tần Tiểu Mạn nghĩ, nước
mắt của cả đời cô hôm nay đều rơi hết rồi. Cô đem nứơc mũi chùi chùi lên người
anh, kéo tay anh đặt trên bụng mình, “Nói cho anh,, em có thai rồi, của anh. Là
cục cưng của chúng ta đó.”
“Ừ, cục cưng của chúng
ta.” Cố Lãng ôm lấy thân thể mềm mại cô, cảm thấy từ trứơc tới giờ chưa từng an
tâm đến thế. Nói nhiều như vậy mà bây giờ anh vẫn còn muốn nói, cảm giác được
thổ lộ tình yêu vẫn giữ trong lòng thật vui sướng. Hắn thực sự rất yêu cô. Vừa
nghe nói cô bị người ta bắt cóc, tinh thần của anh liền bấn loạn, mãi cho đến
khi xác định không phải kẻ thù gây ra, hắn mới yên tâm.
“Tốt lắm! Ôm lâu như vậy
là không được! Đem tách hai người bọn họ ra!” Tiểu Vũ gào to, xắn tay áo lao
tới.
“Haha, đây không phải
làCố Nhị đương gia sao?” .Âm thanh đắc ý từ trong đám người truyền đến. Người
nọ dẫn theo hai nhóm người, không chút khách khí mà gạt đám phóng viên ra,
ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt Cố Lãng, ngẩng đầu rồi lại cúi đầu đưa mắt
nhìn một lượt. (chú ý: bởi vì người này
không cao bằng Cố Lãng, cho nên, muốn nhìn mặt thì phải ngẩng đầu, mọi người
hiểu chứ.)
“Nam Cung bất tài, vừa
nãy chứng kiến vở kịch hay của Cố Nhị đương gia, đặc biệt đến chúc mừng.” Nam
Cung Liệt vừa nghe nói tới việc này, kích động, lập tức chạy về đây. Lúc trứơc
hắn tranh đấu không bằng Cố Lãng, lần này, nhất định không buông tha, nhân
chuyện nhục nhã này của anh.
Cố Lãng ôm Tiểu Mạn, ôn
nhu nói: “Anh đói rồi, em nấu cơm cho anh ăn đi.”
Tiểu Mạn gật đầu, “Được.”
Hai người tình chàng ý thiếp, tình cảm nồng nàn, hoàn toàn không để mắt tới Nam
Cung Liệt. Nam Cung Liệt giận tím mặt, thẹn quá hóa giận nói: “Cố Nhị đương gia
luôn xem trọng thể diện. Bây giờ lại làm chuyện này, thật sự đã đánh mất hết
thể diện rồi, sau này làm sao khiến các huynh đệ nghe theo chứ? Cái này gọi là
mỹ nữ chính là tai họa đó. Khó có thể tin đựơc Cố Nhị đương gia vì hồng nhan mà
vứt bỏ tình nghĩa anh em.”
“Cố Lãng. . . . . .” Tiểu Mạn lo lắng liếc nhìn Nam Cung Liệt, người này thô kệch, dáng người
thấp bé, mặt mày dữ tợn, hung ác, nhất định không phải là người tốt.
“Nói đến thể diện, ” Cố
Lãng đưa tay che mắt Tần Tiểu Mạn, “có thù không báo không phải là quân tử.”
Động tác nhanh nhạy đến kinh ngạc, đợi đến khi Nam Cung Liệt phát hiện thì cánh
tay trái đã bị Cố Lãng bắn một phát chảy máu, Cố Lãng cất súng vào túi da bên
hông.
Nam Cung Liệt run sợ ngã
xuống trên mặt đất. Cố Lãng nhìn hắn một cái, đây là trả lại ngươi lần trước đã
bắn lén ta. Hắn ta nằm trong vũng máu nhanh chóng đựơc người khác khiêng vào
bệnh viện.
Cố Lãng thả tay ra, Tần
Tiểu Mạn chớp mắt, “Tại sao anh lại che mắt của em?” “Vừa lúc nãy nhìn thấy mắ
em có ken.” Tên họ Cố kia nói dối mà không biết đỏ mặt. Kính đen cùng Tiểu Vũ
nhất thời cùng quay mặt ra chỗ khác. Hóa ra, súng giảm thanh là phải dùng
như vậy.
Nhìn thấy Cố Lãng cùng
Tần Tiểu Mạn vẫn còn ôm ôm ấp ấp không buông, Tiểu Vũ vung tay lên, “Các anh
em, đem đôi cẩu nam nữ kia tách ra ngay cho cậu!”