Cố Lãng và Tiểu Mạn bị
nhốt trong một gian phòng. Kính đen vẫn giữ một vẻ mặt hung ác như vậy, buông
một câu rất ngang ngược: “Nghe lời bố mày ở trong này đi!” Sau đó lôi Tiểu Vũ
lúc nay vẫn đang còn suy tư ra ngoài. Tiểu Vũ nhíu mi, lầm bầm: “Tôi vẫn chưa
rõ, “bố mày” là từ để bọn cướp dùng mà, anh ấy không phải là thánh nhân của
Trung Hoa dân quốc sao?”
Cửa đóng lại, Tiểu Mạn đỡ
Cố Lãng, hỏi: “Đầu gối còn đau không? Chúng ta lại ghế ngồi đi.” Cô muốn đỡ anh
lại ngồi lên ghế, Cố Lãng trái lại không hề nhúc nhích. Tiểu Mạn đẩy qua đẩy
lại vẫn không lung lay được anh, thở hổn hển: “Anh phối hợp chút coi, em không
ôm anh dậy được.”
Cố Lãng yên lặng nhìn cô,
hai tay túm lấy thắt lưng của cô bế bổng lên đến khi tầm mắt mình ngang với
trán cô, “Anh bế em.” Cứ như vậy, cô bị anh ôm như ôm con nít đặt lên chiếc
giường lớn ở căn buồng bên trong.
Tiểu Mạn nhìn người đàn
ông đang bao phủ lấy thân thể của mình, một ngày một đêm đứng ngoài trời gió
lạnh, một luồng khí trong trẻo nhưng lạnh lùng toát ra từ người anh. Mới rồi cô
khẽ chạm vào tay anh, đến cả lòng bàn tay cũng lạnh thấu xương.
Bàn tay cô chậm rãi vuốt
ve đôi môi bị lạnh tới mức xanh tím, tới lúc cô chú ý mới phát hiện ngón tay
mình chẳng biết từ lúc nào đã bị anh ngậm vào trong miệng, hai hàm răng khẽ cắn
cắn đầu ngón tay, đến cả đầu lưỡi lướt qua cũng hơi lành lạnh.
Tiểu Mạn đỏ mặt, quay đầu
đi rụt tay lại. Cố Lãng nương theo bàn tay đang rụt về của cô mà cúi xuống,
“Anh nhớ em.” Nhẹ nhàng tựa đầu lên hõm cổ quen thuộc, giọng nói anh khàn đặc,
“Anh biết em có thai, đi tìm em, cuối cùng em lại không ở đó…” Cố Lãng còn muốn
nói, nói anh sợ cô bị thương, nói anh nhớ cô đến nỗi đứng ngồi không yên, nói
hai ngày không gặp cô là hai ngày anh thức trắng. Ngay cả lúc biết cô an toàn,
nhưng lại không cách nào chạm tới cô cũng là một nỗi thống khổ dằn vặt anh. Anh
còn muốn nói, anh ích kỷ không muốn để cô đi, còn muốn giữ cô ở lại bên cạnh,
bắt cô làm vợ anh, làm mẹ của con anh, để anh nuôi cô béo tròn.
Nhiều lời như vậy rốt
cuộc lại chồng chất nơi cổ họng, muốn nói nhưng không nói nên lời, khiến anh
cảm thấy nóng rát, khó chịu kinh khủng….
“Ọc ọc…”
Tiểu Mạn xấu hổ ngồi bật
dậy đẩy Cố Lãng ra, cúi đầu gằm gằm. Thật là, cô ảo não xoa cái dạ dày vô duyên
của mình. Cái lúc cảm động thế này, kêu cái gì mà kêu?!
“Ha hả, đói bụng phải
không, anh đi làm cái gì ăn nhé!” Cố Lãng nặng nề nở nụ cười. Giọng nói khàn
khàn của anh, chui vào lỗ tai Tiểu Mạn, tiến thẳng vào lồng ngực, khiến ruột
gan cô lộn tùng phèo.
Cố Lãng nhéo nhéo hai
vành tai đỏ hồng của cô, đứng dậy muốn xuống giường, không ngờ, đầu gối mềm
nhũn ngã ập xuống đất.
“Anh, anh thật là, di
chuyển làm gì!” Tiểu Mạn mặc kệ xấu hổ, cuống quýt nhảy xuống đỡ anh dậy, khom
lưng xoa xoa hai đầu gối của anh, Cố Lãng đau không nói nên lời. “Để em xem,
hay là bị rách da rồi.” Nghĩ tới anh phải quỳ gối trên nền xi-măng lâu như vậy,
có lẽ đá dăm cứa vào chân cũng nên, đỡ anh ngồi xuống giường, cô ngồi xổm trước
mặt anh vén ống quần lên, vén lên được phân nửa, cô lại bắt đầu khóc.
Cả bắp chân đều thâm đen,
vậy không biết đầu gối còn bị đến mức nào! “Em, em đi lấy rượu thuốc cho anh
xoa.” Tiểu Mạn quệt nước mắt nước mũi, nức nở định đi. Cố Lãng nhìn cô khóc,
yêu thương kéo cô vào lòng, “Không có việc gì. Nha đầu ngốc, khóc cái gì. Chỉ
là vết thương nhỏ thôi.” Anh móc khăn tay ra lau mặt cho cô, “Sắp làm mẹ rồi,
đừng có động cái gì cũng khóc nhè chứ.”
Tiểu Vũ và kính đen kia
trốn trong phòng giám sát chứng kiến một màn, lắc đầu nguầy nguậy, aizz, Nhị
đương gia thật là kém quá đi, càng dỗ càng làm con gái nhà người ta khóc tợn hơn.
Đến cả một câu tình tứ hoa lệ cũng không nói, thật là làm người ta thất vọng
mà. Tiểu Vũ nhìn Aron cười vẻ khó hiểu, bất mãn nói: “Anh vì sao đến lúc này
lại thay đổi kế hoạch, tiếp theo phải tặng hoa, tặng hoa mới đúng chứ!”
Aron lạnh lùng nhìn hắn
một cái, “Tôi có lý do của tôi.”
Kính đen khụ khụ vài
tiếng, “Lão đại, chúng ta không biết ý đồ xấu xa của anh là gì. Thế nhưng, có
một việc có thể khẳng định chắc chắn, xong việc này, Nhị Đương gia sẽ nghiền
anh thành tro.”
“Ừ.” Tiểu Vũ mở to mắt,
không ngừng gật đầu tỏ ý tán thành.
Cũng may trong phòng có
rượu thuốc, Tần Tiểu Mạn giúp Cố Lãng bôi xong, anh muốn vào bếp, cô cũng không
ngăn anh, chỉ theo anh vào nhà bếp, lấy một chiếc ghế cao cho anh ngồi, còn
mình thì lăng xăng giúp đỡ.
Trong tủ lạnh có một cái
đầu cá chép lớn, mấy quả trứng, gia vị thì hoàn toàn chẳng có gì. Tiểu Mạn nấu
cơm xong, lại chỗ Cố Lãng, nhìn cái đầu cá, hiếu kỳ hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Canh cá,” Cố Lãng dừng
lại một lúc, đắc ý nói, “Tên khoa học là canh đầu cá chép.”
Tiểu Mạn toát mồ hôi, có
cái tên khoa học như vậy sao?
“Tiểu Mạn, đi tìm xem có
rượu nếp không?” Cố Lãng đang băm gừng, sai bảo.
“Vâng.” Tiểu Mạn tìm
loanh quanh trong bếp không thấy, liền đi ra ngoài, lục ngăn tủ thì tìm được
một chai rượu nếp, ở bên cạnh còn đặt một bình rượu đỏ, còn nửa chai… Ừ thì… ít
nhất là cô nhìn thấy nó là rượu đỏ.
Tiểu Mạn nhìn Cố Lãng làm
sạch cái đầu cá, banh miệng cá ra, dùng dầu ăn bôi một lượt, bỏ táo khô vào bên
trong, đem rượu nếp hòa với gừng bỏ vào đôn nấu cách thủy, đem tất cả đặt chung
vào một cái nồi, xung quanh là nước lã, hấp cách thủy.
“Được rồi,” Cố Lãng xoa
xoay tay, “Khoảng 3 tiếng nữa là ăn được rồi.”
3 tiếng? Tiểu Mạn nuốt
nước bọt ừng ực, đói quá. Giờ đã muốn ăn rồi. Cố Lãng nhìn bộ dạng thèm thuồng
của Tiểu Mạn, khẽ búng mũi cô rồi lại quay sang đảo đảo cái nồi, “Đập mấy quả
trứng đi, trước tiên làm trứng rán cho em ăn với cơm lót dạ đã.”
Tiểu Mạn tương tư món
canh cá, trứng rán cũng chỉ ăn một bát cơm, để bụng.
Nhìn Cố Lãng ăn, Tiểu Mạn
đột nhiên túm lấy tay anh, anh sửng sốt liền ngừng tay lại. Tiểu Mạn nhíu mày,
“Tay anh lạnh thế. Được rồi,” cô chạy lại ngăn tủ lôi ra bình rượu đỏ, ân cần
rót cho Cố Lãng một chén, “Uống chút rượu đi, có lẽ ấm thêm được một chút.”
Sắc mặt Cố Lãng có vẻ cổ
quái, chăm chú nhìn chén rượu, nhẹ nhàng đẩy ra, “Không cần. Để tí nữa anh đi
tắm nước nóng. Không sao đâu.”
“Ừm, vậy cũng đươc.” Tiểu
Mạn nâng chén định đưa lên miệng lại bị Cố Lãng cản lại.
“Sao vậy?”
“Hình như rượu hết hạn
rồi.” Cố Lãng giành lấy cái chén từ trong tay cô, nhìn nhà bếp, “Hơn nữa, phụ
nữ có thai không nên uống rượu. Canh cá hình như được rồi, đi xem đi.”
Tiểu Mạn vui mừng đi vào
trong, Cố Lãng nhân cơ hội vứt luôn chai rượu kia vào thùng rác.
“Không được rồi, lão đại,
Nhị đương gia nhìn ra gian kế của anh rồi!” Tiểu Vũ kêu to một tiếng.
Aron nhíu mày, có chút
phiền toái nói với Tiểu Vũ: “Phiền quá, đề nghị anh nói tiếng mẹ để đi cho
rồi.”
Canh đầu cá ngon kinh lên
được. Tiểu Mạn ăn nguyên một bát canh lớn. Lúc Cố Lãng giơ tay chùi hạt cơm
dính trên mép cô, cô mới phát hiện Cố Lãng không hề đụng vào canh cá, “Sao anh
không ăn?”
Cố Lãng cười ấm áp, “Đây
là làm cho em mà.”
Tiểu Mạn tâm can nóng hầm
hập, múc một chén đầy đưa lên miệng anh, “Anh cũng phải ăn.”
Cố Lãng cười cầm lấy cái
chén, khuấy khuấy rồi lại thổi thổi mấy cái, đưa sang cho cô, “Đây là để cho
phụ nữ uống. Khư phong bổ khí, dưỡng âm kiện tỳ, có tác dụng kích thích sữa của
sản phụ.”
Tiểu Mạn oán hận: “Anh
mới là sản phụ, em còn chưa sinh nữa cơ mà!”
Cố Lãng nhìn cô chớp chớp
mắt vẻ vô tội, “Thì trước tiên phải tẩm bổ đã.”
Ăn xong, Tiểu Mạn muốn
giúp Cố Lãng tắm, không ngờ anh lại từ chối.
“Vì sao không cho em
giúp?” Tiểu Mạn ủy khuất nhìn anh, Cố Lãng không nói gì. Loạng choạng đi vào
nhà tắm.
“Cố Lãng,” Tiểu Mạn từ
phía sau ôm lấy anh, thật thà nói, “Em, em không đi nữa. Em không muốn xa anh.
Cưới em đi.”
Xa nhau mấy ngày nay, cô
suy nghĩ rất nhiều. Bị điều đi chỗ khác, cô lúc nào cũng phải theo Lục Nhược đi
ăn cơm, xã giao… Mặc dù có Lục Nhược che chở cô, cũng có lúc gặp phải những kẻ
không tử tế. Lần nào trở về ký túc xá cũng thấy người mình nồng nặc mùi rượu,
càng nghĩ càng thấy ghét. Càng như vậy càng khiến cô nhớ Cố Lãng, lúc ở cùng
với anh, buổi tối có xã giao anh sẽ đưa cô về nhà trước. Lúc anh về cũng luôn
luôn chỉnh tề, sạch sẽ, nhất quyết không để cô phải khó chịu.
Hồi đầu năm Cố Lãng ở bên
đây có đúng hay không là bị người ta làm phiền? Tiểu Mạn nghĩ, anh đẹp trai như
vậy, chắc chắn không ít phụ nữ chủ động yêu thương nhung nhớ. Vừa rồi xa anh,
trong đầu toàn là hình ảnh của anh. Những chuyện xấu xa bấy lâu dằn vặt cô cũng
hóa phù vân. Cô dần dần hiểu rõ, dù là cái gì, chung quy cô cũng không rời xa
anh được.
“Em nói thật không?”
giọng nói của Cố Lãng bình tĩnh đến mức quỷ dị.
Tiểu Mạn gật đầu lia lịa:
“Thật mà, em không muốn chia tay.”
“Lần trước em cũng nói
vậy.” Cố Lãng sắc bén chỉ ra.
Tiểu Mạn thì thào nói
không nên lời. Hình như, lần nào cũng là cô gây sự rồi đòi chia tay, đến lúc
làm hòa muốn ở bên nhau cũng là cô. Vừa xấu hổ vừa giận dỗi, có chút hung hăng
gắt: “Không muốn thì thôi!” Yên lặng một lát, nhìn Cố Lãng vẫn đưa lưng về phía
cô không có phản ứng, viền mắt Tiểu Mạn bắt đầu nóng lên, xoa xoa bụng của
mình: “Con ngoan, con đáng thương, cha không cần con đâu! Sau này đừng có nhận
hắn!”
Cố Lãng rút cuộc cũng
xoay người lại, viền mắt đỏ lạ thường, tàn bạo nói: “Tần Tiểu Mạn, sau này còn
dám cãi nhau với anh, anh lột da em cho xem!”
Tiểu Mạn há hốc mồm, yếu
đuối phản bác, “Anh .. anh làm sao dám…”
Trong phòng tắm.
Đầu gối của Cố Lãng tím
đen, Tiểu Mạn ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, cầm khăn mặt nhẹ nhàng giúp anh rửa,
cúi đầu thổi thổi, “Đi bệnh viện khám đi,” vừa nói vừa ngẩng đầu, trước mặt bị
che bởi bàn tay Cố Lãng, “Aizzz, đừng có nhìn anh bằng ánh mắt đấy!” Thực ra cô
chỉ muốn hỏi anh và cái bang “trộm cướp” này có quan hệ gì. Bàn tay anh lúc này
đã ấm lên nhiều rồi, lại còn dính toàn nước, bịt mặt cô rất khó chịu.
Giọng nói Cố Lãng lại
càng khàn hơn, “Em đi ra ngoài trước đi, tự anh tắm là được.”
Tiểu Mạn im lặng một
chút, nghe lời đi ra ngoài nhà tắm. Đi được hai bước, khẽ cắn môi cố gắng nói,
“cái kia, kỳ thực, cũng không cần xấu hổ. Em thấy rồi.” Xin lỗi, Cố Lãng, Tiểu
Mạn yên lặng nghĩ, hiện tại thân thể em không thích hợp để “vận động” kịch liệt
như vậy, anh đành tự… một chút vậy.
*=] Tự làm gì vậy, cả nhà
ai biết chỉ tớ cái coi =]*
Hôm nay, Tiểu Vũ không quấy rầy bọn họ, mà Tiểu Mạn
chìm đắm trong niềm vui có thai, cũng quên luôn không hỏi chuyện Cố Lãng. Cố
Lãng tuy rằng bị giận dỗi vô cớ, người cũng bị thương. Thế nhưng, anh cúi đầu
nhìn người đang vùi trong lòng mình say ngủ, cũng đáng giá mà, phải không?
…
Màn đêm buông xuống, Cố
Lãng bắt đầu ngủ không nổi. Người trong lòng anh rất không an phận bắt đầu cựa
quậy, cái gì đó vừa mềm mại, lại hơi ẩm ướt cọ cọ lên mặt anh. Vài ngày không
ngủ được, đến lúc ngủ ngon thì lại bị quấy, không nhịn được đẩy người kia ra.
Không ngờ ai đó cũng không chịu buông, hơi thở ẩm nóng lại càng lớn mật rơi lên
người anh. Đột nhiên có cảm giác nằng nặng, cái gì đó đột nhiên đè lên người,
khiến anh tỉnh cả ngủ.
“Tiểu Mạn…” Cố Lãng kinh
ngạc nhìn Tiểu Mạn ở trên người anh, ánh mắt di chuyển một chút, mặt liền đen
xì, quần áo của cô đâu?
Tiểu Mạn mềm nhũn bám lấy
vai anh không ngừng chuyển động, hô hấp gấp gáp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng,
“Cố Lãng, cái kia, em, em muốn cùng với anh, ngủ.”
“Được được, ngủ đi.” Cố
Lãng hoảng hồn vỗ vỗ lưng cô, vừa chạm tay dường vào đã có thể cảm nhận được
làn da thơm mềm trắng mịn, khẽ đưa tay xuống dưới tìm tòi, đụng phải đống quần
áo bị cởi ra vứt bên hông. Cố Lãng trong lòng run sợ, lúng túng để bàn tay rảnh
rỗi còn lại trên giường, cố nhẹ giọng dỗ dành cô, “Ngoan, em mau xuống đi.”
Tần Tiểu Mạn khó chịu
muốn chết, cáu kỉnh giật giật vạt áo của anh, không sợ chết mà lục lọi trong
lồng ngực rắn chắc, “Không ngủ được. Em muốn, anh giúp em đi!”
“Ôi chao ôi, thật là mạnh
mẽ, nghe tiếng động rõ mồn một a a a.” Tiểu Vũ chằm chằm nhìn màn hình đen ngòm
chặc lưỡi. “Lúc trong phòng tắm thì không nhìn, giờ cái gì nhìn cũng nhìn không
thấy.”
Aron rất nghiêm túc trả lời: “Bởi vì, tôi không muốn
đến một mẩu tro cũng không còn.”