Nhà Bên Có Sói

Chương 67



Mùng bốn tháng ba, đất trời vào xuân, khắp nơi hoa thơm cỏ ngát, rất thích hợp để kết hôn. Ít nhất thì… Cố Lãng cho là vậy.

Chuyện Tiểu Mạn có thai chẳng hiểu vì sao cha mẹ hai nhà lại biết. Kết quả, hai người, trước sự trông mong tha thiết của bốn vị trưởng bối, lên máy bay về nước.

“Anh bỏ tay em ra đi, em tự đi được.” Xuống máy bay, Cố Lãng rất cẩn thận ôm lấy bảo bối của mình, theo dòng người nhốn nháo đi ra ngoài.

Tùy đã là mùa xuân, nhưng trời vẫn còn lạnh. Kiên quyết duy trì lý niệm “Ô xuân lượng thu”, Tiểu Mạn bị Cố Lãng nửa dụ dỗ nửa cưỡng bức bắt mặc hết áo này đến áo kia, bên ngoài choàng một chiếc áo lông đỏ thẫm, bên trong phải đến ba cái áo len, cả dày cả mỏng…Thành công cho người ta thấy hình ảnh một quả cầu tròn xoe, lăn lăn trong lòng một tên đẹp trai chết đi T__T..

Trong khi đó, Cố Lãng lại mặc quần áo mỏng, nhẹ nhàng khoan khoái, tay áo bay bay, dọc đường đi nhận lấy bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc và ái mộ của mọi người, thầm cảm thán như thế này mới gọi là người mạnh mẽ chứ =.,=.

Nghe giọng nói oán giận của Tiểu Mạn, nhìn thấy cô đang vô cùng gian nan vặn vẹo ra khỏi khuỷu tay anh, Cố Lãng dừng bước, nhìn cô bằng ánh mắt mềm mềm, mại mại, cứ như rớt nước đến nơi.. “Sao thế? Em khó chịu ở đâu à?”

Tần Tiểu mạn bị anh nhìn như thế, máu trong người lại bắt đầu chảy ngược. Ngơ ngác nhìn vào đôi mắt mê người của anh, nuốt nước bọt vài cái, cuối cùng cô đành thở dài, cúi đầu dụi dụi vào hõm vai anh: “Không có gì, không có gì.”

Tần Tiểu Mạn khẽ nhắm mắt, tự nhủ mấy cái kia chỉ là mây bay. Cố Lãng gần đây đặc biệt không bình thường, tốt quá mức, dịu dàng đối xử với cô như bảo bối vậy. Tuy rằng cảm giác được anh coi trọng, nâng niu rất hạnh phúc nhưng mà cô sờ sờ tay… có gì đó không quen.

Tiếp theo làm hai người kinh ngạc chính là, đón họ ở sân bay không phải trưởng bối, mà là Nhâm Suất. Nếu không phải Tiểu Mạn nhanh tay nắm lấy tay Cố Lãng ngăn lại, Cố Lãng đã tính cứ ôm cô đi thẳng về nhà luôn.

Nhâm Suất rất vui vẻ, nhiệt tình hướng Tiểu Mạn vẫy vẫy tay, Cố Lãng không vui nhíu nhíu mày. Người này là ai vậy?

Tiểu Mạn cuối cùng cũng gỡ tay Cố Lãng ra đi tới, hướng Nhâm Suất cười nói: “Sao cậu lại tới đây? Ba mẹ tớ đâu?”

Đôi mắt Nhâm Suất sáng như sao, nóng bỏng nhìn cô: “Tớ là cố ý tới đón cậu. Tớ có lời muốn nói với cậu, mặc dù hơi muộn.”

Tiểu Mạn trong lòng khẽ động. Cái này, điều cậu ấy muốn nói không phải là cái điều kia chứ. Người này tự tôn rất lớn, vẫn ghét cô béo, chê cô ngốc nghếch. Cố Lãng tay nắm chặt lấy tay cô.

Bên nay Tiểu Mạn trong lòng thấp thỏm, bên kia Nhâm Suất mặt đỏ bừng nắm chặt lấy tay kia của cô, ngực phập phồng kịch liệt, rất kiên định mở miệng: “Tiểu Mạn, tớ thích cậu. Từ khi chúng ta ngồi chung bàn tớ đã thích cậu rồi.” Nói xong thì Nhâm Suất nhìn Cố Lãng giờ này mặt đã tối sầm lại: “Lúc đó tại tớ yếu đuối, vừa bị người ta dọa đã buông tay, mấy năm qua, tớ vẫn hối hận. Tớ đã thấy Cố học trưởng thổ lộ với cậu, tớ cũng muốn dũng cảm một lần.” Nhâm Suất hơi khẩn trương nhưng rất quật cường nhìn Cố Lãng: “Cố học trưởng, tôi, tôi muốn cùng anh đường đường chính chính cạnh tranh với nhau.”

Nhâm Suất nói một hơi dài làm đầu óc Tiểu Mạn choáng váng. Bên kia tay Cố Lãng dường như sắp bóp nát tay cô, bên này tay Nhâm Suất nắm chặt lấy không buông. Tâm can nhỏ bé của Tiểu Mạn nhảy loạn, trong truyền thuyết là 1 nữ với N nam a! Hê, Tần Tiểu Mạn cô cũng có ngày hôm nay.

Cố Lãng qua hàng mi dài thấy vẻ mặt cô vụt sáng, biểu tình say mê trong lòng liền bốc hỏa. Anh nắm lấy cổ tay Nhâm Suất giằng ra khỏi tay Tiểu Mạn sau đó kéo cô vào trong lòng, mi tâm nhíu lại: “Cậu là Nhâm Suất?”

Tiểu Mạn vô cùng kinh ngạc. Cố Lãng thế nào lại biết cậu ta?

“Là tôi.” Nhâm Suất gật đầu, vươn tay ra nói: “Đã lâu không gặp anh, học trưởng.”

Cố Lãng không thèm giơ tay ra, lạnh lùng nói: “Cậu cho rằng tôi sẽ cho cậu cơ hội? Trong khi Tiểu Mạn đang mang trong bụng đứa con của tôi.” Tiểu Mạn yếu ớt nhấc đầu khỏi ngực anh nhưng lại bị anh nắm chặt lấy gáy ghì lại.

Nháy mắt khuôn mặt Nhâm Suất chuyển sang trắng bệch, môi run rẩy nói: “Con?” Xong anh lại nhìn Tiểu Mạn đang ở trong lòng Cố Lãng, cảm thấy thê lương vô cùng. Có đôi khi bỏ lỡ một bước thì sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa. Anh đã bỏ lỡ đi thời gian tốt đẹp giữa hai người, sau đó, tất cả chỉ còn là hồi ức mà thôi.

Ngày xưa ngồi cùng một bàn với Tiểu Mạn, Nhâm Suất phát hiện ra cô bạn mập mạp này thật đáng yêu. Cuối cùng tới một ngày anh cũng có đủ dũng khí viết một bức thư tỏ tình rất cảm động nhét vào trong vở bài tập toán của Tiểu Mạn. Tâm trạng thấp thỏm ngày ăn không ngon đêm ngủ không yên. Hôm sau đi học, bạn trẻ Nhâm Suất mang theo hai vành đen trên mắt, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn bạn Tiểu Mạn của chúng ta. Kết quả, anh thất vọng phát hiện, Tiểu Mạn chẳng có chút phản ứng… COI THƯỜNG NHAU QUÁ RỒI!!!!

Tấm lòng mong manh dễ vỡ bị tan nát, cảm thấy cuộc đời không còn chút ánh sáng, cảm thấy Tiểu Mạn tà ác vô cùng, đã không để ý anh thì thôi, lại còn không biết xấu hổ vẫn chạy theo hỏi bài. Ngày hôm đó, anh đã vô cùng tức giận, bắt bẻ rồi mắng nhiếc, nói lời cộc cằn với cô cả buổi.

Rốt cục tan học, Nhâm Suất bị một học trưởng lớp trên gọi ra. Anh nhận ra người này ngay lập tức, là Cố Lãng, là nhân vật quan trọng trong trường. Cố học trường kêu anh tránh xa Tiểu Mạn ra một chút. Nhân Suất cũng rất kiêu ngạo nên cắt lời: “Nếu như tôi không đồng ý thì sao?” Cố Lãng cùng không dài dòng, trực tiếp túm lấy tay anh: “Đánh chết chứ sao.” Nhâm Suất nhỏ bé, Nhâm Suất yếu ớt, vì thế mà khuất phục trước sự uy hiếp của Cố Lãng.. Bởi vậy mà đối với Tiểu Mạn từ yêu thành hận… Không thích thì thôi, không để ý thì thôi, còn dám nói với anh trai, để hắn tới bắt nạt ta… Tần Tiểu Mạn ta hận ngươi !!!!! >”

Ngày hôm sau, Nhâm Suất cố ý gây sự với Tiểu Mạn, bảo cô béo như heo. Hai người tuyệt giao một thời gian dài cũng không làm hòa.



Trên đường trở về, Cố Lãng vẫn giữ chặt lấy đầu Tiểu Mạn, không cho cô ngẩng đầu lên. Tiểu Mạn vừa bực vừa khó hiểu hỏi: “Anh làm sao thế hả?”

Cố Lãng vẫn ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng nói: “Đừng nhìn anh, đàn ông khi đố kỵ bộ dạng rất xấu.”

Tiểu Mạn bật cười, ghé vào trước ngực anh, thấp giọng nói: “Không có đâu. Anh thế nào vẫn rất đẹp trai.” Cô dừng lại, cảm thấy mình nên giải thích một chút: “Nhâm Suất… Em không hề nghĩ tới, ngày trước cậu ấy rất ghét em. Em và cậu ấy không có gì hết.”

Người đàn ông này, thế nào mà càng ngày càng yếu đuối như vậy. Tần Tiểu Mạn trấn an vỗ vỗ tay anh.

Tiểu Mạn nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đang vội vã xẹt qua: “Cố Lãng, chúng ta nên kết hôn sớm một chút.”

Cố Lãng run run hỏi: “Tiểu Mạn! Em, em thực sự nghĩ thế?”

Tiểu Mạn cầm lấy một bàn tay đặt lên bụng mình, cười nói: “Đúng vậy. Một thời gian nữa em sẽ không mặc vừa áo cưới nữa.” Tuy rằng Cố Lãng bị ép, nhưng anh quỳ gối nơi ngã tư tỏ tình với cô cả một ngày, như vậy là đủ rồi. Cô không nên đòi hỏi quá nhiều nữa. Thế giới bên ngoài tuy đặc sắc, chính là, ở bên anh so với bất kỳ chỗ nào trên đời đều ấm áp, thoải mái hơn.

Về đến nhà, Tần Tiểu Mạn hưởng thụ đãi ngộ bậc cao nhất. Cố mẹ vô cùng vui sướng, hận không thể đem luôn về nhà làm con dâu ngay lập tức. Tần cha nghiêm mặt giáo huấn Cố Lãng: “Chăm sóc Tiểu Mạn thật tốt, không được bắt nạt con gái ta.”

Ăn cơm tối xong, Cố Lãng kéo Tiểu Mạn vào trong phòng mình, nói là có chuyện cần nói. Tần cha thấy vậy vẻ mặt vô cùng giận dữ nói: “Có cái gì không nói luôn được ở ngoài này hả? Tiểu tử, con gái nhà ta hiện giờ vẫn còn rất yếu đó nha.”

Cố Lãng khiêm tốn cười nói: “Cha, cha suy nghĩ nhiều quá rồi.” = =…

Vào phòng, Cố Lãng mở ngăn kéo bàn học ra, lấy ra một tờ giấy viết thư đã ố vàng: “Cái này, là thư tình Nhâm Suất kia đưa cho em.” Anh nghiêng đầu tránh ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Mạn, thẳng thắn nói: “Khi đó anh sửa bài tập toán cho em thì thấy.”

Tần Tiểu Mạn giở lá thư ra, chữ viết xấu muốn chết nhưng những câu văn thực sự cảm động. Bất qua tay cô có chút run, đây là thư tình hàng thật giá thật a. “Cố Lãng, anh không phải khi đó đã khi dễ Nhâm Suất đấy chứ?” Người đàn ông này, như thế nào lại làm thế được , ngăn cản đóa hóa đào đầu tiên của cô!

Trong khi cô vẫn cho rằng mình không hề có chút mị lực nào.

“Anh, anh biết như vậy rất ích kỷ, thế nhưng…” Cố Lãng không thể nói ra được. Tần Tiểu Mạn hoàn hoàn chỉnh chỉnh đều chỉ của một mình anh, như vậy thật tốt! Anh là một thằng đàn ông có tính chiếm hữu rất mạnh. Tiểu Mạn, từ nhỏ đến lớn đều là anh chăm sóc, mặt kệ xuất phát từ cái tâm lý gì, anh đều không thích bất cứ kẻ nào bén mảng tới gần cô.

Tiểu Mạn lúc đầu có chút căm giận, anh anh nửa ngày, nổi giận nói: “Dù sao nụ hôn đầu của em cũng không phải cho anh.” Tuy nói đời này cô đã ở trong tay Cố Lãng, thể nhưng tốt xấu gì cũng không thể bị anh nhúng chàm tất cả được. Về sau để cho anh ôm cái chuyện đó hối hận chết đi!!!!

Thế nhưng, Cố Lãng đúng là đùa không vui: “Chắc em không biết. Lễ Giáng Sinh vào năm em mười lăm tuổi, anh đã trở về đúng không? Đêm đó, anh trộm… trộm hôn em….” Nhìn thấy Tiểu Mạn đột nhiên tròn xoe mắt, anh lại tiếp tục giải thích, “Anh…thè lưỡi… Chính xác là hôn đấy!” = =

Tiểu Mạn không biết nên khóc hay nên cười, thở hổn hển mấy cái nói: “Cố Lãng, anh là muốn nói, anh sớm đối với em đã có cảm giác phải không?” Nhìn Cố Lãng thần tình có chút do dự, Tiểu Mạn cắn cắn môi, nhịn không được to tiếng: “Anh nếu đã sớm phát hiện đối với em có tâm tư, vì sao còn ở bên ngoài phong lưu hả? Vì sao lại không nói cho em biết?” Cứ như vậy, cô luôn luôn nỗ lực đuổi theo phía sau anh, vội vàng, cẩn thận mà cũng né tránh, cố gắng che giấu tâm tư, thậm chí là tự ti, tự mình đau khổ. Nếu như, anh nói với cô anh không phải không có khả năng động tâm với cô, cô cũng sẽ không phải khổ cực như vậy.

Nếu như Cố Lãng trước đây một chút cũng không thích cô, cô cũng quen rồi. Thế nhưng, anh vì sao, ở trong lòng có cô rồi thì sao còn đi tìm những người con gái khác?

Cố Lãng nhìn cô khóc, định tiến tới ôm cô thì bị đẩy ra: “Đừng đụng vào em.”

“Tiểu Mạn…” Cố lãng nhìn cô, trong lòng buồn rười rượi. Anh thực sự không rõ. Năm đó hôn trộm cô, trong lòng anh đều tràn ngập cảm giác phạm tội. Có lẽ là tại hơi thở, có lẽ là tại tâm lý thay đổi, lúc đó anh cho rằng anh thích ai cũng không thể thích cô được. Quanh đi quẩn lại, trằn trọc bấy lâu, anh mới phát hiện, lòng mình hóa ra đã đánh rơi ở chỗ cô mất rồi…

Tiểu Mạn không không ngừng chùi nước mắt. Cô chưa từng có cảm giác ủy khuất như bây giờ. Khi cô ở cùng anh ở nhà trọ kia, khi thấy anh mang phụ nữ về nhà, trong lòng cô còn không khó chịu đến thế. Cố Lãng, anh thật sự rất tàn nhẫn.

Cuối cùng cô không thể chịu đừng thêm được nữa, ngồi xổm xuống bụm mặt khóc lớn.

Cố Lãng khổ sở nhìn cô, trong lòng thầm hối hận. Biết thế này anh đã chẳng làm… Có lẽ, anh đã lãng phí những năm tháng tốt đẹp nhất của người mà anh yêu….

Các trưởng bối nghe tiếng khóc thì đi tới bên ngoài cửa phòng gõ cửa, gấp gấp vô cùng. Tần mẹ lớn giọng đến nỗi cái cửa cũng rung lên bần bật: “Hai đứa xảy ra chuyện gì thế hả? Sao lại nháo nữa rồi. Mở cửa ra nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.