Mới sáng sớm, Tần Tiểu
Mạn hai mắt gấu trúc theo sau Cố Lãng bước vào công ty, dọc đường đi thất tha
thất thểu, bước vào thang máy còn ngủ gà ngủ gật.
Cố Lãng nhích lại gần,
đem Tần Tiểu Mạn dựa vào lòng, ôn hòa ôm ấp, Tần Tiểu Mạn nhắm mắt dịch sát vào
trong lòng ngực ấm áp của anh, một cánh tay quàng ra sau ôm lấy anh, ổn định
dựa vào người anh, nhân tiện chiếm tiện nghi.
Nghe tiếng cô hô hấp lớn
dần, trong lòng Cố Lãng ánh lên một tia trong trẻo khiến thần khí buổi sáng trở
nên nhu hòa không gì sánh được. Thang máy từ từ đi lên, anh đột nhiên cảm thấy
hạnh phúc. Vài năm nay, anh ở bên ngoài dốc sức gây dựng sự nghiệp, sóng to gió
lớn ít nhiều đều đã trải qua. Ôm tiểu nữ nhân đang say ngủ trong tay đương nhiên
khiến anh thỏa mãn muốn chết đi được.
Ngón tay thon dài nhẹ
nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô. Cố Lãng có chút suy nghĩ. Cho tới bây giờ,
anh biết rõ, Tần Tiểu Mạn ở trong lòng anh rất đặc biệt. Đặc biệt đến nỗi anh
không dám miệt mài theo đuổi cho rõ ràng bản chất của nó.
Thang máy “Ding” một
tiếng, đã tới tầng nơi Tiểu Mạn làm việc, Cố Lãng đấy đẩy bả vai cô, nhìn cô
xoa xoa con mắt mờ mịt đi ra ngoài, khóe miệng cong lên nụ cười ôn hòa. Có
điều, Cố Lãng đang hiền lành nhìn thấy dấu nước bọt Tần Tiểu Mạn vừa lưu lại,
hiền lành bỗng chốc bị thay thế bởi phẫn nộ. Nữ nhân này….!
Tần Tiểu Mạn lập tức ngửi
thấy không khí bất thường của phòng làm việc. Quan sát xung quanh một hồi, Tần
Tiểu Mạn rốt cuộc cũng ý thức được đồng nghiệp, hôm nay trông đều nhiệt tình
đáng yêu! Thật không hợp với lẽ thường. Cô sắp xếp đống giấy tờ rơi lả tả trên
bàn, quan sát biểu hiện của mọi người xung quanh.
Sáng thứ hai chính là lúc
mỗi người đi làm đều mang theo dấu vết “phóng túng”, tỷ như cô đây thức suốt
đêm xem TV hại hai mắt thâm quầng.
Vương Tả đẩy đẩy kính
mắt, ánh mắt sắc bén dừng lại nơi cà-vạt không nghiêm túc của Tần Tiểu Mạn,
“Hôm nay tổng tài của Lăng Hiên chúng ta từ tổng công ty bên Mỹ trở về, làm
công tác quản lý nhân sự, chúng ta đều phải chỉnh đốn tác phong. Tần Tiểu Mạn,
cà vạt của cô buộc lệch rồi!”
“Dạ dạ!” Tần Tiểu Mạn
liên thanh đáp, nhanh chóng chỉnh đốn lại hình-tượng-của-mình. Tổng tài a, nghe
đã thấy là nhân vật lợi hại rồi.
Buổi trưa, Trần Thần tiều
tụy kêu Tiểu Mạn cùng đi ăn.
Trần Thần giơ một cặp
lồng đựng cơm trưa tinh xảo trước mặt Tiểu Mạn, “Ta cho ngươi ăn, ngươi ngồi
nói chuyện với ta.”
“Ta vốn không nghĩ rằng
Cố lại là người quan hệ cá nhân hỗn loạn như vậy, là cái loại người vô trách
nhiệm như vậy!” Trần Thần một tay đấm vào tường, thống khổ vò đầu bứt tai,
“Tiểu Mạn, ta nên làm sao bây giờ?”
“Ực,” Tần Tiểu Mạn nỗ lực
nuốt miếng canh trong miệng, ăn quá ngon rồi. Trần Thần nhìn ngoài bình thường
như vậy, nhưng cặp lồng thức ăn này chắc chắn thuộc hàng VIP rồi. “Anh ta vẫn
như vậy, ngươi không cần quá để ý. Mà, hơn nữa,” Tần Tiểu Mạn quyết định nhắc
nhở Trần Thần vấn đề mang tính chất cơ bản, “Cố Lăng không thích nam nhân. Sở
dĩ…”
“Tình yêu thì không có
phân biệt!” Trần Thần kích động ngồi chồm hổm, lắc lắc vai Tần Tiểu Mạn, “Ngươi
nói, ngoại trừ Cố, ta còn có thể thích ai? Đối với nam nhân ưu tú, ngươi làm
sao lại có thể không động lòng sao?” Trần Thần biết Tần Tiểu Mạn cùng Cố Lãng
đơn thuần là hàng xóm, cùng nhau lớn lên, nên đối với cô thái độ đã quay ngoắt
180 độ.
Tần Tiểu Mạn nho nhỏ cảm
thán, quyết định chuyển đề tài, “Ngươi với Cố Lãng làm thế nào lại quen biết?”
Trần Thần thương cảm đứng
lên, “Lúc đó ta còn ở Mỹ, bởi vì năng lực quá xuất sắc nên bị người ta xa lánh,
chính Cố cho ta cơ hội mở rộng cánh cửa Lăng Hiên đón ta về. Kỳ thực, ta vốn
không muốn tới,” Trần Thần đột nhiên nổi giận đùng đùng, “Tổng tài Lăng Hiên
các người mới thực đáng ghét, một chút ân cần cũng không. Trong khi Cố thì tốt
như vậy.”
“A, ngươi đã gặp qua giám
đốc của chúng ta?” Tần Tiểu Mạn ăn uống no đủ, nhất thời muốn nói chuyện phiếm.
Trần Thần khinh bỉ, “Hắn
là người thô bạo, không đề cập tới cũng được. Tiểu Mạn, ngươi nói người ta nên
làm gì bây giờ? Ta làm thế nào mới có thể chiếm được trái tim của Cố?”
Tần Tiểu Mạn mặt đen xì,
bị chọc trúng tim đen, ta còn chưa có nghĩ ra, sao nói cho ngươi?!
Di động Tiểu Mạn chợt
rung lên, thấy tên Cố Lãng trên màn hình, thầm kêu lên một tiếng. “Cố tổng?”
“Đến ngay phòng làm việc
của tôi, ngay bây giờ!” Cố Lãng nghiến răng nghiến lợi. Tần Tiểu Mạn đông cứng,
vội vã tạm biệt Trần Thần lao về hướng thang máy.
Lần này thảm rồi. Tần
Tiểu Mạn mang máng nhớ hình như đã hứa với người nào đó là cùng ăn cơm. Cố Lãng
người này ghét nhất phải đợi, lần này coi như xong! Cô rầu rĩ.
“Chờ một chút!” Tần Tiểu
Mạn thấy cửa thang máy từ từ đóng lại, hét to.
“Cảm ơn, cảm ơn!” Cô thở
phì phò chen vào. Thang máy chỉ có một người duy nhất.
Cô len lén liếc mắt, lập
tức sững sờ, là mỹ nam nha!
Cảm nhận thần khí tỏa ra
từ người hắn, Tần Tiểu Mạn cấp tốc phán đoán, đây chính là điển hình của núi
băng.
Người mới đến sao? Tần
Tiểu Mạn dịch ra một góc, ngửa đầu giả bộ xem số tầng, nhân cơ hội quan sát một
phen.
Thật cao a, không biết Cố
Lãng với người này ai cao hơn a. Âu phục màu đen chỉnh tề, giày da sáng loáng,
thân hình gợi cảm. Ực!
Thang máy dừng, nam nhân
kia đi ra ngoài. Ký túc xá của Lăng Hiên, ngoại trừ tầng thượng làm kho đồ, còn
lại dựa theo cấp bậc để sắp xếp. Ở trên tầng này,Tần Tiểu Mạn nhìn chằm chằm
dáng người cao ráo kia, đây không phải giám đốc đại nhân trong truyền thuyết
đấy chứ?”
Người nọ đi tới trước của
phòng làm việc của Cố Lãng, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Quả
nhiên, Tần Tiểu Mạn dựa tường, kiễn đầu ngón chân mở cửa ngó vào, người này quả
thật không đơn giản.