Thấy Nam Tịch Tuyệt đẩy
cửa vào, cũng không thể hiện chút hòa nhã, xoa xoa dạ dày trống trơn, nhàn nhạt
nói: “Đã về rồi à.”
“Ừm”. Nam Tịch Tuyệt nhìn
không chớp mắt, đi thẳng tới bàn làm việc của Cố Lãng ngồi xuống, liếc mắt nhìn
màn hình vi tính, cười nhạo, “Có cần ôm khư khư bản báo cáo thế không.”
Cố Lãng thấy Tần Tiểu Mạn
đang len lén tò mò nhìn quanh, ngồi bật dậy, giật giật đốt ngón tay, “Giám đốc
đại nhân, ngài thoải mái đi. Ta phải bổ sung chút năng lượng rồi.”
Nam Tịch Tuyệt nhún nhún
vai, “Ta cũng đói bụng. Cùng ăn đi!”
Tần Tiểu Mạn lo sợ ngồi ở
bàn ăn, xoa xoa bàn tay đang toát mồ hôi lạnh, làm sao bây giờ, không nghĩ tới
a, tự nhên lại cùng giám đốc đại nhân vừa xuống máy bay ăn cơm trưa. Tiểu Mạn
âm thầm hối hận, biết thế đã trang điểm một chút rồi.
Len lén ngẩng đầu lên
nhìn, thực sự soái nha. Trong khi Cố Lãng nham hiểm, thâm độc, nam nhân này lại
cứng rắn, kiên cường, ánh mắt sâu như đáy hồ, khí phách bất phàm, tấm tắc, thực
mê người!
“Tiểu Mạn, sao không ăn
gì?” Nam Tịch Tuyệt nuốt xuống, ôn hòa nói. Giọng nói khàn khàn đầy từ tính.
Tiểu Mạn? Cố Lãng khóe
mắt giật giật, hai người này thân thiết như thế từ lúc nào?
“Giám đốc, ăn, ăn ạ.” Tần
Tiểu Mạn lắp bắp. Đột nhiên thân thiết như thế, người này với người lúc nãy ở
thang máy hình như không phải cùng một người. Cô nhìn Nam Tịch Tuyệt, bắt đầu
cảm thấy mờ mịt. Hình như, tiểu thuyết nói, nam nhân lãnh đạm luôn thích nữ
nhân hoạt bát, phóng khoáng a. Tần Tiểu Mạn tự nhận mình ngoại hình không phải
xuất sắc, có điều, hoạt bát thì không thể chê…. Lẽ nào, hắn đối với mình là
ngấm ngầm yêu thích. Giám đốc với tiểu nhân viên?!
Nam Tịch Tuyệt ưu nhã cầm
khăn ăn chùi chùi khóe miệng, “Không có người ngoài không cần khách khí, em
cũng có thể gọi tôi là Nam Tử.”
“Nam Tử?” Tần Tiểu Mạn
thì thào phụ họa, lập tức mắc cỡ đỏ bừng, cúi đầu xấu hổ.
Cố Lãng gắp miếng thịt
bò, ra sức nhai, biết bệnh háo sắc của Tiểu Mạn lại tái phát. Liếc mắt cảnh cáo
Nam Tịch Tuyệt, nhắc nhở mục đích tới đây lần này của hắn.
Nam Tịch Tuyệt im lặng
nhìn ánh mắt sắc lẹm như dao của Cố Lãng.
“Sao không ăn?” Cố Lãng
hỏi.
Tần Tiểu Mạn hoàn hôn,
“A, em ăn.” Kỳ thực cô không đói, chẳng mấy khi được cùng giám đốc ăn cơm. Nếu
cùng với giám đốc có… “cái gì đó” sau này chẳng phải nở mày nở mặt sao? Phu
nhân giám đốc? Tần Tiểu Mạn bắt đầu ảo tưởng đến lúc nhận quà mừng của Cố Lãng
rồi.
Cố Lãng nhìn đôi mắt chớp
chớp không ngừng của Tiểu Mạn, lông mày nhíu chặt lại. Cầm khăn ăn nghiêng
người lau khóe miệng dính tương của ai đó, “Tiểu Mạn, gần đây có liên hệ với An
An không? Tối qua không phải An An gửi bưu kiện cho em sao?”
Người nào đó nghe thấy
cái tên kia lập tức cứng người, Cố Lãng cười đến mức nhu hòa.
Tần Tiểu Mạn khôi phục
thái độ bình thường, “Làm sao liên hệ được, An An cùng Tô Nam rất tốt, em không
thể làm phiền.”
Bữa cơm thấp thỏm bất an
cũng qua đi. Buổi chiều lúc trở về phòng làm việc, chuyện cô ăn cơm cùng hai vị
đại nhân đã truyền ra bên ngoài. Tần Tiểu Mạn nhất thời thành tâm điểm.
“Tiểu Mạn, giám đốc nhìn
như thế nào?”
“Tiểu Mạn, giám đốc của
chúng ta độc thân phải không?”
“Giám đốc với Cố tổng, ai đẹp trai hơn?”
…
Tần Tiểu Mạn nhìn những
cặp mắt sáng ngời xung quanh, rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao tinh thần đồng
nghiệp hôm nay nâng cao như vậy. Ra đây là nguyên nhân a.
Một nữ đồng nghiệp chua
một câu: “Tần Tiểu Mạn, ngươi đã có Cố tổng, phải đem giám đốc nhường cho bọn
ta, không được ăn vụng nha!”
Tần Tiểu Mạn hãi, xoa xoa
cái trán, “Không có, không có. Ta với Cố tổng lúc nào cũng trong sáng.”
“Thật sao.” Đám người bắt
đầu tản ra, nhìn Tần Tiểu Mạn vẻ không tin tưởng.
Tần Tiểu Mạn oán hận, đều tại Cố Lãng, bình thường
không chú ý, hại cô trong mắt đồng sự thành loại ong bướm vo ve.
***
Buổi tối, Tần Tiểu Mạn
giả làm bạn gái Cố Lãng cùng anh tham dự tiệc rượu chuẩn bị để tiếp đón Nam
Tịch Tuyệt.
Gặp nhiều nhân vật lớn
như vậy, Tần Tiểu Mạn có chút khẩn trương, một lần nữa bắt Cố Lãng phải kiểm tra
lại từ đầu đến chân một lần nữa cho cô.
Bộ lễ phục giá trên trời
vừa vặn ôm sát thân hình anh vô tình lại cố ý khiến bao nữ nhân phải ngoái đầu
nhìn lại.
Anh một tay vòng qua eo
Tiểu mạn, bước đến chào hỏi khách. Tần Tiểu Mạn ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên
nghĩ, Cố Lãng như vậy thật xa lạ, thậm chí, khiến cô có chút khủng hoảng cùng
tự ti. Từ lúc nào, khoảng cách giữa hai người lại quá xa như vậy?”
“Thoải mái đi.” Cố Lãng
nhẹ nhàng vuốt vuốt thắt lưng cô, cách lớp vải mỏng, dễ dàng cảm nhận được độ
ấm của cơ thể, nhất thời khiến anh nghĩ, lớp vải vóc này thật thừa thãi. Đưa cô
đến bên bàn ăn, nói, “Ở đây ăn vài món, anh đi một chút sẽ trở lại.” Đi hai
bước lại quay đầu dặn, “Không được uống rượu.”
Tần Tiểu Mạn nhìn Cố Lãng
đi ra cửa, một nữ nhân lắc mông kéo cánh tay anh, vô cùng thân thiết xán lại
gần. Nữ nhân kia hình như đêm hôm đó Cố Lãng mang đến nhà trọ. Tần Tiểu Mạn xúc
một miếng kem lớn bỏ vào miệng, có gì hơn người, có tiền thì hay lắm sao!
“Đi một mình?”
“Giám, giám đốc!” Thấy
Nam Tịch Tuyệt, Tần Tiểu Mạn vụt đứng thẳng. Đối với lãnh đạo lúc nào cũng phải
tôn kính, đây là phong cách chuyên nghiệp của Tần Tiểu Mạn. Thấy hắn nhíu mày,
bật người do dự sửa lại, “Nam… Tử.”
Nam Tịch Tuyệt nghe vậy
mỉm cười gật đầu.
Tần Tiểu Mạn trong lòng
nhất thời hắc tuyến giăng đầy. Người ta nói, người đơn thuần thì sẽ luôn sảng
khoải cười thật to. Người này dáng vẻ rất giống với Cố Lãng, lúc nào cũng đều
tủm tỉm cười, nhìn thật ác ôn,
Gian phòng đã không thấy
bóng dáng Cố Lãng, e là anh ta lại ở đâu đó cùng nữ nhân nào đó trăng hoa rồi.
Tần Tiểu Mạn đối với Cố
Lãng không phải là chưa bao giờ cố gắng. Chỉ là, lúc nào bên người anh cũng có
kỳ nữ. Trung học, tan học, Tần Tiểu Mạn cùng với Cố Lãng, thêm cả hoa khôi
trường cùng nhau về nhà. Cô cố gắng phấn đấu thi vào cao đẳng, lại thấy Cố Lãng
ôm hôn một nữ sinh. Thời gian đó, Cố Lãng nhìn cô, ánh mắt luôn không giống với
nhìn nữ nhân. Từng giọt, từng giọt thất vọng nhỏ chồng chất tạo thành tuyệt
vọng. Yêu anh, thứ tình cảm này chưa kịp phát triển đã bị héo rũ rồi. Lên đại học,
thật khó khắn mới yêu được một người, lại bị người ta vứt bỏ.
Nam Tịch Tuyệt thấy thần
sắc Tần Tiểu Mạn có chút suy sụp, hỏi, “Đi ra ngoài một chút không?”
Ánh trăng cao ngạo lạnh
lùng dường bị khí thế lạnh như băng của người nó đó chiếm mất ưu thế. Tần Tiểu
Mạn đi đằng sau Nam Tịch Tuyệt, trầm mặc nhìn theo bóng dài thẳng tắp của hắn.
Không có hệ thống sưởi,
Tần Tiểu Mạn lạnh hơi co người lại. Nam Tịch Tuyệt do dự một chút, cởi áo khoác
của mình đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Tần Tiểu Mạn
gần như nghẹn ngào. Thật là tốt a. Khoác chiếc áo rộng thùng thình trên người,
chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, mang theo chút ủy khuất, ngạc nhiên. Nam Tịch
Tuyệt nhìn bóng dáng ấy đến thất thần, đêm trăng ấy cũng như vậy, tình huống ấy
cũng như vậy, nhiều năm trước, cô ấy cũng như vậy, tuy rằng đáy mắt có tia ái
mộ nhưng vẫn không che giấu sự đề phòng. Hôm nay nghĩ lại, dường như đã cách
mấy trăm năm.
“Tiểu Mạn, tôi hỏi em một
chuyện.” Nam Tịch Tuyệt nghĩ nghĩ một chút, mở miệng nói.
“Cái gì?” Trái tim Tiểu
Mạn “bang bang” nhảy dựng lên, tình huống này, nhanh như vậy đã biểu lộ sao?
“An…”
“Hai người đang làm cái gì vậy?” Cố Lãng thanh âm âm
trầm truyền tới, Tiểu Mạn cả kinh, đột nhiên chột dạ muốn chạy. Ai biết gót
giày lại vô tình bị vướng, cô ngã về phía trước, nghe “răng rắc” một tiếng,
toàn thân đau đớn từ gót chân đến tận gáy.
***
“Đau, a… đau chết đi
được!” ở bệnh viện, bác sĩ vừa đụng tới mắt cá chân bị thuwong, Tần Tiểu mạn đã
kêu như lợn bị chọc tiết.
“Em thành thật chút đi!”
Cố Lãng giữ lấy người cô, cúi đầu quắc mắt, “Để bác sĩ khám!”
“Anh đâu có bị đau!” Tần
Tiểu Mạn véo thắt lưng của anh, “Không đau việc gì phải dọa người?”
“Tại em chạy lung tung!”
Cố Lãng giận tái mặt giáo huấn, thấy cô khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bất đắc
dĩ hạ giọng, “Tóm lại là đừng nhúc nhích, nghe lời đi!”
Tuy rằng không bị tổn
thương khớp xương, Tần Tiểu Mạn vẫn phải nằm trên giường nửa tháng.
Bởi vì cô theo tổng giám
đốc dự tiệc rượu bị thương, miễn cưỡng cũng được xem là tai nạn lao động. Xác
định rõ tiền lương không bị trừ, Tần Tiểu Mạn mặc dù đau nhức toàn thân vẫn vui
vẻ ở nhà dưỡng thương.
“Cố Lãng, em muốn ăn táo,
mua cho em ăn đi!”
“Em muốn ăn hải sản ở Nghê Thường!”
…
“Em muốn đi WC!”
Cố Lãng rút cuộc không
nhịn được, “Đi WC cũng muốn anh giúp em sao?”
Tần Tiểu Mạn chỉ chỉ chân
bị băng một đống vải, vẻ mặt đau khổ nhìn anh, “Em không đi được.”
Cố Lãng oán hận quẳng
đống văn kiện trên tay xuống bàn, đi qua ôm lấy cô, cẩn thận bước vào phòng vệ
sinh, đặt cô lên bồn câu, thuận tiện nâng váy cô lên.
“Anh làm gì?” Tiểu Mạn
kinh hoàng đè tay anh ta xuống.
“Giúp em a!” Cố Lãng bỏ
tay cô ra, chạm đến da thịt mềm mại nhẵn nhịu, anh dĩ nhiên đã muốn rục rịch.
Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên trước mắt anh, thật muốn cắn một cái. Lúc nào, cô
đã trưởng thành như vậy?
“Cái này không cần!” Tần
Tiểu Mạn đỏ mặt đuổi hắn, “Anh đi ra đi!”
“Tiểu Mạn..” Cố Lãng gọi
tên cô.
“Dạ?” Tiểu Mạn ngẩng đầu
lên, bắt gặp con ngươi tối đen của anh, trái tim bỗng loạn nhịp. Anh gần quá,
hệ thống sưởi hình như bật quá nóng rồi.
Cô ngửa người ra phía
sau, muốn tách ra khỏi anh. Cố Lãng nhẹ nhàng vuốt dọc từ bờ vai đền xương quai
xanh của cô, dọc theo động mạch ẩn dưới da đã phiếm hồng.
Tần
Tiểu Mạn khẽ run rẩy, người đột nhiên nóng lên. Loại xúc cảm kỳ dị này là cái
gì?