Nhà Có Chính Thê

Chương 108: Khẩu vị của đứa nhỏ



Quán cơm là do Hạ Phạm Hành đặt trước, Quách Tĩnh Tĩnh rất ít khi đi tiệm cơm ăn cơm, có đẳng cấp nhất chính là Giang Nam Thủy Hương ở trấn trên. Sau khi vào cửa, Chu Hải Ba còn nhớ chuyện lần trước, lúng túng quay đầu nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Nếu không... Ta đổi một chỗ khác đi?"

Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu: "Không cần đâu."

Hạ Phạm Hành không biết chuyện này, cúi đầu dựa vào bên tai Quách Tĩnh Tĩnh hỏi: "Sao thế em?"

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn, cũng không giấu giếm, trực tiếp nói: "Em lần trước tới đây tìm việc làm và bị từ chối."

Hạ Phạm Hành bất đắc dĩ thở dài, vuốt trán nói: "Vậy thì đổi một chỗ khác đi."

"Không cần mà." Quách Tĩnh Tĩnh kéo hắn, "Xem người ở đây rất nhiều nên chắc mùi vị cũng được, ở nơi này ăn đi, em cũng không phải phụ nữ, không dễ giận như vậy."

Cậu đã nói như vậy, Hạ Phạm Hành chỉ có thể gật đầu nói được.

Bởi vì không có bao sương, bọn họ chỉ có thể ngồi ở phòng lớn, cũng may mỗi chỗ ngồi đều có tấm thủy tinh chắn, trừ không có cửa nên hơi huyên náo ra thì cũng chẳng khác phòng là mấy.

Chỉ Hạ Phạm Hành ngồi xuống luôn cảm giác có chút hoàn toàn xa lạ.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn vài lần, Hạ Phạm Hành đưa thực đơn cho Chu Hải Ba, cười hỏi y: "Thế nào?"

Quách Tĩnh Tĩnh há miệng nói: "Anh....có quen không đó?"

"Anh làm sao biết được." Hạ Phạm Hành ngoài miệng nói như vậy, nhưng lúc cầm bộ chén đũa bọc bằng nilon dùng một lần hình như vẫn không biết nên dùng như thế nào.

Hắn cũng không cầu xin người khác giúp đỡ, Quách Tĩnh Tĩnh cũng phát hiện ra hắn đang gặp khó khăn, hắn chưa nói muốn giúp cậu đã cầm một gói đũa tương tự như vậy ở trước mặt lên, tay kéo bao xuống, đầu đũa lộ ra khỏi giấy gói. Quách Tĩnh Tĩnh lấy đũa ra, dùng đầu đũa đâm xuống miệng chén một cái, "Bạch " một tiếng, lớp màng nilon mỏng bị chọc thủng thành một cái lỗ, Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay xé đi phần còn lại, ném vào trong thùng rác.

Làm xong những thứ này, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành: Anh hiểu không?

Hạ Phạm Hành chỉ cảm thấy đôi mắt kia giống như đang sáng lên, trong đầu chợt nhớ tới lần trước đó, cảnh tượng hắn cùng Quách Tĩnh Tĩnh ăn cơm tây, hắn cũng như vậy, một lần lại một lần từng bước từng bước tách ra cho Quách Tĩnh Tĩnh nhìn.

Mặc dù bởi vì Trương Kỳ mà lần hẹn đó cũng không quá tốt đẹp, nhưng cảnh tượng dạy Quách Tĩnh Tĩnh sử dụng dao nĩa như thế nào, Hạ Phạm Hành cảm thấy mình đại khái cả đời này cũng không có cách nào quên đi.

Khẽ vuốt cằm, rũ mắt, che giấu sự sâu nồng dưới đáy mắt, Hạ Phạm Hành hơi nâng môi, làm theo như Quách Tĩnh Tĩnh, từng bước từng bước mở ra bao bọc chén đũa.

Những chuyện nhỏ xíu này Chu Hải Ba tự nhiên không phát hiện, có điều Trương Thanh lại nhìn thấy, giống như trong lúc vô tình, hai người tựa hồ càng ngày càng ăn ý.

"Hương vị của đầu cá đậu hủ ở chỗ này thật không nói nên lời luôn, đầu cá rất mập, não cá đặc biệt nhiều, ăn vào trong miệng vừa mềm vừa trơn. Đậu hủ kia ăn cũng ngon lắm, vị cá thơm ngon ngấm vào trong, hơn nữa chỗ này dùng đều là đậu hủ non, mọi người đừng dùng đũa gắp,  gắp thì sẽ bị nát đó, phải dùng thìa múc mới được."

Chu Hải Ba người này có hai cái đề tài, nói tới là sẽ không bao giờ kết thúc được, một là về hai đứa con gái bảo bối của y, một cái còn lại chính là ăn.

Uống thêm mấy ly rượu, Chu Hải Ba cởi cái áo còn lại trên người, tuy nói trong phòng có mở máy điều hòa không khí nhưng có thể ăn đến đầu đầy mồ hôi như y cũng là một loại bản lĩnh. Y vừa nói vừa đứng lên,thật sự giúp người khác múc đậu hủ.

"Chú, chú ăn nhiều một chút ha, đậu hủ này rất ngon đó nha. A Tĩnh, cậu chẳng thú vị tí gì cả, động một tí là lại không thoải mái, không thoải mái thì chẳng thể uống rượu cùng tôi. Ăn nhiều chút đi, bồi bổ cho tốt vào, Hạ tiên sinh... À, Hạ tiên sinh anh có muốn chút không?"

Chuyển đến trên người Hạ Phạm Hành, Chu Hải Ba cũng không biết nên làm gì bây giờ, người khác thì y chẳng cần hỏi mà cứ múc vào chén, nhưng Hạ Phạm Hành y lại không dám như thế, trong tay còn múc một muỗng đậu hủ, vào lúc này thả không được mà không thả cũng không xong.

Vào lúc này Hạ Phạm Hành ngược lại chủ động đưa chén mình tới, còn nói với Chu Hải Ba một tiếng: "Cám ơn."

"Không... Không có gì!" Chu Hải Ba mặt đầy hạnh phúc, hai tay múc đậu hủ vào trong chén Hạ Phạm Hành, cuối cùng múc cho chính mình một muỗng lớn, vui sướng mà ăn.

Hạ Phạm Hành mới vừa múc một khối vào trong miệng, chén trước mặt vốn chỉ có một khối lại có thêm một khối, Quách Tĩnh Tĩnh giơ muỗng múc đậu hủ trong chén mình bỏ vào chén Hạ Phạm Hành, thấy hắn ngẩng đầu nhìn mình, Quách Tĩnh Tĩnh bĩu môi nói: "Em không thích ăn đậu hủ."

Hạ Phạm Hành nhíu mày, nói: "Quách Tĩnh Tĩnh, trước kia làm sao không phát hiện, hóa ra em kén ăn như vậy, hửm?"

"Không phải đâu!" Nói tới cái này, Trương Thanh nuốt đậu hủ xuống rồi đáp lại, "Từ nhỏ đến lớn không ăn trứng luộc, trứng luộc có nhiều dinh dưỡng thế mà. Mấu chốt là nó cũng không phải không ăn trứng gà đâu, trứng tráng, trứng chưng thằng bé rõ ràng rất thích mà, còn có cái này, đậu hủ này ngon biết bao mà nó lại không thích ăn, da đậu, đậu rang, sữa đậu nành, đậu vụn nó đều ăn, chỉ không ăn mỗi đậu hủ, còn có cà rốt một chút cũng không ăn."

"Ha ha, không nghĩ tới A Tĩnh còn kén ăn như vậy cơ? Chú, vậy cậu ấy thích ăn gì thế" Chu Hải Ba cũng thêm  náo nhiệt.

"Trứng chiên cà chua, khoai tây sợi, giăm bông, đậu tương, còn có ngô nướng, thằng bé thích ăn những thứ này."

"Hả?" Chu Hải Ba mặt đầy bất ngờ, "Sao giống khẩu vị của con gái cháu thế? Hai cô con gái của cháu cũng chỉ thích ăn những thứ này, nhất là trứng chiên cà chua, chuyên ăn trứng gà, cà chua toàn để lại cho cháu."

Trương Thanh dùng sức gật đầu: " Ừ, A Tĩnh cũng vậy."

"Ha ha, Quách Tĩnh Tĩnh, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn cậu bình thường già dặn như liên đoàn phụ nữ ấy, không nghĩ tới cậu còn có một mặt ngây thơ như vậy, ha ha ha."

Nếu không phải cố kỵ Hạ Phạm Hành tại chỗ, Chu Hải Ba thật là muốn vỗ bàn, y thật không nghĩ tới khẩu vị Quách Tĩnh Tĩnh lại ngây thơ như vậy. Quách Tĩnh Tĩnh thật không vui  mím môi, có gì buồn cười mà cười chứ, thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì đều là tự do của cậu, không ai quy định người lớn không thể ăn trứng gà chiên cà chua mà đúng không?

Quay đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành vốn đang cười thật vui vẻ, ánh mắt không thân thiện của Quách Tĩnh Tĩnh vừa rơi xuống trên người hắn, Hạ Phạm Hành ho khan một tiếng, chủ động giúp cậu gắp đậu hủ trong bát bỏ vào bát mình.

Hành động này coi như rõ ràng, Chu Hải Ba không nhịn được nhìn chằm chằm mấy lần, đáy mắt mang theo kinh ngạc.

Thừa dịp Hạ Phạm Hành đi phòng vệ sinh không cản trở, Chu Hải Ba thì thầm với Quách Tĩnh Tĩnh.

"A Tĩnh, cậu với Hạ tiên sinh là quen biết như nào thế? Tôi thấy quan hệ hai người hình như rất tốt nha, ai không biết còn tưởng anh ta là anh ruột cậu đó."

Chu Hải Ba hồi đó vạn vạn không nghĩ tới hai người bọn họ sẽ là quan hệ như vậy, bởi vì y căn bản không nghĩ tới phương diện kia, chờ sau đó biết rồi, y mới ra sức mắng mình lúc đó sao lại ngu như thế! Hai người này thân thiết vầy mà y làm sao lại không nhìn ra! Có điều nói sau đi.

Quách Tĩnh Tĩnh bị hỏi sao quen được Hạ Phạm Hành, cậu quả thực  không biết nên trả lời thế nào, cũng may Trương Thanh thay cậu đáp, nói với Chu Hải Ba: "Chuyện này nhắc tới cũng khéo, năm đó lúc chú vào ở ngôi nhà gạch đỏ, nhà kia vốn có chủ nhân, có điều nhà luôn để không cũng chẳng có ai tới xem, chú cho là nhà đó không ai cần, thật ra thì đó chính là nhà Hạ Phạm Hành. Ở nhiều năm như vậy, chủ nhà tìm tới chú mới biết chuyện này, cũng may Phạm Hành cũng không đuổi chúng ta đi, còn đáp ứng để cho chúng ta tiếp tục ở, cứ như vậy mà chúng ta dần thân thiết với thằng bé đó. A Tĩnh cùng Phạm Hành có thể phát triển thành quan hệ tốt như vậy chắc cũng là duyên phận."

"Cái gì? Nguyên lai nhà kia là nhà của Hạ tiên sinh?" Chu Hải Ba cũng không nghĩ tới sẽ là như vậy, dẫu sao nhà kia đã nhiều năm như vậy chỉ có hai cha con Trương Thanh ở, y vẫn cho rằng đó là nhà của bọn họ.

"Đúng vậy, cho nên nói, thật sự là duyên phận."

" Ừ, quả thật, duyên phận này có lúc mơ hồ như vậy đó." Chu Hải Ba xem ra là thật sự tin vào lời giải thích này.

Ăn cơm xong, Trương Thanh cũng không để cho Chu Hải Ba theo về lấy xe máy,  để y ngày mai buổi sáng tới lấy xe, dẫu sao người uống rượu rồi lái xe vào buổi tối cũng không an toàn.

Đưa Chu Hải Ba về nhà, lúc về xe là Quách Tĩnh Tĩnh lái, Trương Thanh không uống rượu, Chu Hải Ba một người uống không có ý nghĩa, Hạ Phạm Hành hiếm khi bồi y mấy ly, Trương Thanh liền không để cho hắn lái xe, vừa vặn Hạ Phạm Hành đã biết Quách Tĩnh Tĩnh có bằng lái liền đề nghị để cho Quách Tĩnh Tĩnh làm. Quách Tĩnh Tĩnh cũng thật lâu  rồi không đụng vào xe, nghe kiến nghị này cũng thật hưng phấn, đàn ông mà,  không ai là không thích xe cả, Quách Tĩnh Tĩnh tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Trở lại thôn Mã Tỉnh, Hạ Phạm Hành thuận lý thành chương, lại như vậy ở lại.

*

Quách Tử Hoa biết Quách Tử Chương gần đây tâm tình không được tốt, bất quá bình thường công việc của cô rất bận rộn, con trai cũng không để ý được chứ chớ nói chi là em trai, huống chi Quách Tử Chương từ trước đến giờ là một người có chủ kiến. Quách Tử Hoa cảm thấy, người không cần để ý nhất chính là em trai, bởi vì ngươi căn bản không thể làm chủ được Quách Tử Chương, tự anh có thể giải quyết được.

Nhưng lần này hiển nhiên không giống, Quách Tử Chương liên tục mấy ngày cũng có cái gì đó rất không đúng, anh kiềm chế  sự nôn nóng trong lòng, nhưng mà cho dù như vậy,anh cả người cũng giống là tùy thời sẽ tự phát nổ, dùng một từ để hình dung đó chính là "tử xanh".

Hôm nay hiếm thấy có được tí thời gian rảnh rỗi, không xã giao, trở về cùng chồng và con trai ăn một bữa cơm đoàn viên, Quách Tử Hoa gọi Quách Tử Chương vào thư phòng, hai chị em tâm sự một chút.

"Vết thương trên người thế nào rồi?" Quách Tử Hoa hất hất cằm về chỗ bụng của Quách Tử Chương

Quách Tử Chương lần này có thể có kì nghỉ dài như thế là bởi vì lần trước trong nhiệm vụ bị đạn bắn, chỗ đội Quách Tử Chương đột kích, xử lý đều là nhiệm vụ có tính nguy hiểm cao: phản khủng chống bạo động, Quách Tử Hoa cũng lo lắng mấy đêm không ngủ được, nhưng bảo anh rút khỏi thì anh hết lần này tới lần khác lại không nghe, nhà lại có tiền lệ là chú Quách Dực, một câu "Muốn trở thành người như chú" của anh liền chặn miệng tất cả mọi người.

Cảm tình Quách Tử Hoa đối với Quách Tử Chương rất phức tạp. Ba cô Quách Lương lúc ôm Quách Tử Chương về thì cô đã hiểu sống chết vui buồn được mất hợp tan, cô cũng từng hoài nghi Quách Tử Hoa là con riêng của ba mình, bất quá rất nhanh cái  giả thiết này liền bị chính cô bác bỏ.

Đã nhiều năm như vậy, cô cảm thấy Quách Tử Chương càng ngày càng giống chú Quách Dực, cô thậm chí còn có giả thiết to gan hơn, có lẽ, Quách Tử Chương thật ra thì căn bản là con trai của chú.

Nhưng cái này so với chuyện anh là con riêng của ba mình càng khiến cô không tin phục nổi, bởi vì cô biết rõ, chú đời này không thể nào chạm vào bất kỳ một người phụ nữ nào, ông càng không có khả năng sẽ có con, không có ai biết rằng chú đã từng len lén đi làm giải phẫu triệt sản. Thời điểm ông còn ở chung với người kia, ông đã len lén làm  giải phẫu, gạt tất cả mọi người, cũng bao gồm cả người kia.

___________________

Lời của editor: tui muốn gả cho Quách Tử Chương và Dương Tuyền....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.