Nhà Có Chính Thê

Chương 20: Bị sốt



Trương Thanh đem gà xua về chuồng, xoay người đi tới cửa phòng Quách Tĩnh Tĩnh nhìn một chút, trời bắt đầu tối, trong phòng không có mở đèn, thấy chăn mỏng gồ lên thành một khối thật cao. Trương Thanh mím môi, xem ra y phải đi tới quán mì ở đầu thôn để ăn thôi, con trai tối hôm qua nhất định mệt lả, ngủ một ngày cũng không ngủ đủ.

Cũng phải giúp con trai gọi một chén! Con trai một ngày đều không ăn cái gì rồi.

Vì vậy Trương Thanh dè dặt mở miệng hô: "A Tĩnh? Con có muốn ăn mì không?"

Quách Tĩnh Tĩnh không đáp lời, Trương Thanh gãi gãi sau ót, không xác định mình có nên đi vào kêu cậu hay không.

"Con không ăn sao? Con yên tâm, không phải ba nấu đâu, ba đi mua, ăn sẽ không đau bụng, A Tĩnh, ba biết con mệt mỏi, nhưng mà không ăn cái gì sẽ không tốt cho dạ dày, đây là con nói nha, cho nên con có muốn ăn xong rồi ngủ tiếp hay không?"

Người trên giường tựa hồ có phản ứng, trong chăn động đậy một chút, Trương Thanh mừng rỡ chờ. Người trong chăn thở hổn hển kêu hai tiếng, lại không phản ứng, Trương Thanh nhíu mày, cảm giác không đúng cho lắm.

Y đẩy cửa ra, rón rén đi tới, đưa tay kéo tấm chăn che nửa khuôn mặt Quách Tĩnh Tĩnh xuống, hô: "A Tĩnh?"

Trương Thanh vuốt mặt cậu một cái, một tay đầy mồ hôi, Trương Thanh sợ hết hồn, vội vàng mở đèn trên tường, chờ thấy rõ sắc mặt trắng bệch của cậu, y mặt cũng trắng theo.

"A Tĩnh? Con... Con thế nào? Con không thoải mái sao?" Vừa nói lòng bàn tay sờ trán cậu, "Thật là nóng!"

Quách Tĩnh Tĩnh sốt, Trương Thanh hối hận muốn chết. Lúc cậu trở lại, y cảm thấy sắc mặt cậu không được tốt lắm,y phải nên kéo cậu đi bác sĩ Vương kiểm tra một chút mới đúng!

"A Tĩnh, con có phải rất là khó chịu hay không? Ba lấy thuốc cho con, con đừng sợ."

Trương Thanh xoay người phóng tới phòng khách, lục tung ngăn kéo ở bàn uống trà nhỏ mới tìm ra thuốc cảm mạo cùng thuốc giảm sốt, rót một ly nước nóng hướng trở về phòng, đem thuốc cùng nước đặt tủ trên đầu giường, ngồi ở mép giường đỡ Quách Tĩnh Tĩnh ngồi dậy.

"A Tĩnh ngoan, uống chút thuốc là tốt rồi."

Trương Thanh đút Quách Tĩnh Tĩnh uống thuốc, lại đút cậu uống nước xong, Quách Tĩnh Tĩnh chau mày, mơ mơ màng màng nửa mở mắt ra, kêu một tiếng: "Ba".

"Ừ, ba ở đây, ba ở đây, A Tĩnh không cần sợ, ba bảo vệ con."

Trương Thanh ôm Quách Tĩnh Tĩnh, giống như khi cậu còn bé vậy, đem người ôm thật chặt trong ngực. Quách Tĩnh Tĩnh mỗi lần bị bệnh, Trương Thanh ngược lại so với cậu càng không có cảm giác an toàn, phải ôm chặt lấy cậu mới an tâm được. Quách Tĩnh Tĩnh vốn thật khó chịu, bị siết chặt vậy như vậy liền càng khó chịu hơn, nhưng là cậu cho tới bây giờ cũng không nói câu nào, ngược lại đưa tay vỗ cánh tay Trương Thanh một cái, thanh âm khàn khàn nói: "Con không có chuyện gì đâu ba, ngủ một giấc thì sẽ ổn thôi."

Trương Thanh đỏ mắt gật đầu lại gật đầu một cái, nói: "Vậy con mau ngủ đi, ngủ một giấc là khỏe rồi."

Quách Tĩnh Tĩnh mệt mỏi nhắm mắt lại, trên lông mi đều là mồ hôi, ướt tách tách một mảnh.

Lúc nửa đêm, cơn sốt của cậu không thuyên giảm, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, Trương Thanh một mực ngồi ở bên cạnh chăm sóc cậu, nhìn mặt cậu sốt tới đỏ bừng bừng, môi nhợt nhạt. Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bị sốt đến ngu người luôn, Trương Thanh gấp đến nước mắt cũng sắp rớt xuống, chạy ra phòng khách gọi điện thoại cho bác sĩ Vương. Đã trễ thế này, bác sĩ Vương cũng không có khả năng lập tức chạy tới, để cho y dùng rượu cồn vật lí hạ nhiệt cho Quách Tĩnh Tĩnh, không có rượu cồn sẽ dùng rượu trắng, bác sĩ sáng sớm ngày mai sẽ tới.

Trương Thanh không thích uống rượu, rượu trắng dưới gầm giường là Trương thị năm trước len lén đưa cho y, nói là con trai lớn từ Bắc Kinh mang rượu xái về, rất đắt. Trương Thanh không quan tâm đắt hay không, lấy ra lau người cho Quách Tĩnh Tĩnh.

Quách Tĩnh Tĩnh ý thức đều bị sốt làm cho mơ hồ, Trương Thanh nói gì cậu cũng không nghe được. Trương Thanh cởi quần áo cho cậu, nhìn thấy cả người cậu toàn là dấu vết vô cùng quen thuộc, sợ hãi vứt luôn chén rượu trong tay, tê liệt ngồi dưới đất run lẩy bẩy.

"Làm sao... Tại sao có thể như vậy..."

Trương Thanh lặp đi lặp lại những lời này, vết thương trên người Quách Tĩnh Tĩnh, nhìn một cái chắc chắn không phải do nữ nhân tạo ra, huống chi Trương Thanh mình cũng đã trải qua, tư vị đó y so với ai khác cũng biết rõ. Nghĩ lúc đó, y nằm trên giường nửa tháng, uống cháo nửa tháng mới xem như sống dậy.

Làm sao Quách Tĩnh Tĩnh có thể chứ? Cậu sáng sớm ngồi xe đi cả một đoạn đường xa như vậy, trở về lại làm cho Trương Thanh bữa sáng, một người lẻ loi nằm ở trên giường phát sốt. Nghĩ tới, nước mắt y cũng chảy ra, y bò dậy, đem nửa phần rượu còn sót lại, cầm chén một lần nữa, để một phần tư khăn lông mới tinh thấm rượu, lau người cho Quách Tĩnh Tĩnh

Lau càng về sau, trên lưng Quách Tĩnh Tĩnh rớt xuống một giọt nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.