"Cậu sẽ đi tìm Đường Đại Nghiệp?" Hạ Phạm Hành dùng câu hỏi nhưng ngữ khí lại mang tính khẳng định. Không đợi Quách Tĩnh Tĩnh trả lời, hắn tiếp tục nói: "Cậu đi thì chính là chịu chết, nếu như tôi là cậu, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy."
Quách Tĩnh Tĩnh cắn răng, cơ ở gò má cũng căng lại. Cậu nhìn Hạ Phạm Hành kiềm chế mà tức giận: "Tôi không thể trơ mắt nhìn gã tổn thương ba tôi! Dù cho gã thế lực lớn hơn nữa, vào nhà đánh người là phạm pháp! Cõi đời này là có chính nghĩa tồn tại, không phải tất cả mọi người đều sẽ bảo vệ cho gã!"
"A!" Hạ Phạm Hành giễu cợt cười một tiếng, " Đúng, cuộc đời này là có chính nghĩa, nhưng trước khi cậu tìm được cái gọi là chính nghĩa, Đường Đại Nghiệp sẽ giết cậu trước tiên. Vào nhà đánh người? Cậu có chứng cớ sao? Trừ việc đập vỡ đồ đạc trong nhà, còn có cái gì nào? Cậu dựa vào cái gì nói những người đó là Đường Đại Nghiệp phái tới? Nhân chứng vật chứng cậu cũng không có, mà gã, chỉ cần ngồi ở trong phòng làm việc gọi điện thoại là có thể tố cáo cậu tội phỉ báng, để cho cậu ngồi tù, cậu có tin hay không?"
Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, trên mặt sự tức giận không tiêu tan.
Hạ Phạm Hành biết người này không thể cứng rắn. Tiểu tử này người không lớn mà tính khí cũng không nhỏ, hơn nữa, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không phải không có đầu óc, nếu không cậu cũng sẽ không đứng ở chỗ này nghe hắn nói những thứ này.
Hạ Phạm Hành điều chỉnh tâm tính, thả chậm tốc độ nói, thanh âm mềm mỏng nói: "A Tĩnh, cậu nghe tôi nói, cậu trước đi về chăm sóc cha cậu, chuyện còn lại giao cho tôi, để cho để tôi giải quyết, được không?"
Quách Tĩnh Tĩnh nghiêng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, trong mắt mang phòng bị: "Anh tại sao phải giúp tôi?"
Hạ Phạm Hành nghiêm túc nhìn cậu nói: "Bởi vì, tôi cần cậu hỗ trợ. Chuyện này tôi sau này sẽ nói cho cậu biết. Bây giờ cậu trước hết nghe tôi, nếu như tôi không giải quyết được, cậu lại dùng phương thức của cậu đi giải quyết, được không?"
Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ, ở phương diện lý trí, cậu biết Hạ Phạm Hành đúng, nhưng theo cảm tính, cậu vẫn đối với Hạ Phạm Hành người này có thái độ chần chừ, dẫu sao vì cách bọn họ quen biết, thời điểm để cho cậu đối diện với hắn trong lòng vẫn có cảm giác bài xích.
Hạ Phạm Hành cũng không thúc giục cậu, yên tĩnh chờ câu trả lời của cậu. Lúc này điện thoại di động đặt ở trong túi vang lên, lấy ra nhìn, là Đường Đại Nghiệp gọi tới. Quách Tĩnh Tĩnh thấy được, chân mày nhíu lại.
Hạ Phạm Hành tiếp điện thoại, đưa lưng về phía Quách Tĩnh Tĩnh cùng bên kia nói mấy câu. Đường Đại Nghiệp ở trong điện thoại thái độ rất không khách khí, sắc mặt Hạ Phạm Hành cũng lạnh xuống, nói chuyện cũng không vui.
Cúp điện thoại, Hạ Phạm Hành xoay người trở lại, có chút chần chờ đưa tay ra, vỗ bả vai Quách Tĩnh Tĩnh, nói: "Đừng lo lắng, tôi biết cậu đang suy nghĩ cái gì. Tôi bảo đảm sẽ không lại để cho bọn họ có cơ hội quấy rầy đến cậu cùng ba cậu nữa,tôi sẽ đi tìm Đường Đại Nghiệp ngay bây giờ."
Dứt lời, hắn xoay người lên xe, rời đi.
Quách Tĩnh Tĩnh đứng tại chỗ nhìn xe rời đi, thân xe màu đen biến mất ở trên đại lộ, quay đầu nhìn bả vai vừa bị vỗ, thần sắc đổi đổi.
Vương Giang Dân bưng cơm trưa vào phòng, Trương Thanh ngồi ở đầu giường, ánh mắt nhìn chằm chằm ti vi, suy nghĩ nhưng không biết bay tới đi nơi nào, ánh mắt đều trống rỗng.
Nhìn gương mặt mình ngày đêm yêu thương vương vấn, tâm trạng Vương Giang Dân rất phức tạp, anh không biết mình đến tột cùng từ lúc nào xuất hiện loại cảm tình khác thường này với Trương Thanh.
Một năm kia lúc Trương Thanh phát sốt cao được đưa tới, anh đã mười bốn, ba anh có lúc bận bịu, chiếu cố Trương Thanh không kịp, các chị gái lại ở bên ngoài đi học, anh lại giúp ba chăm sóc bệnh nhân, đổi nước thuốc, rút châm trên đầu vẫn có thể làm được.
Trương Thanh đoạn thời gian đó gầy tới nỗi da bọc xương, cảm giác người nhẹ hơn anh rất nhiều. Anh đỡ người đút nước mớm thuốc, nhìn Trương Thanh nằm ở trong ngực mình liên tục gọi tên một người, anh lúc ấy cái gì cũng không hiểu, nhưng biểu tình đau khổ này của Trương Thanh đã khắc sâu trong lòng, từ đó về sau, xóa cũng xóa không hết.
Đoạn cảm tình cấm kị này một mực bị phong ấn trong lòng anh, thật ra thì đoạn thời gian trước, anh đã chuẩn bị kết hôn rồi, người yêu là bạn học chung thời đại học. Hai người chung một chỗ bảy năm, mọi người đều nói, bọn họ là bởi vì thất niên chi dương (*) mới tách ra, nhưng mà chân tướng là gì, chỉ có chính anh biết.
(*) Thất niên chi dương: TÌnh yêu bước vào giai đoạn nguy hiểm sau bảy năm yêu nhau
Bạn gái biết anh trong lòng có người khác, vẫn luôn biết, mặc dù không biết người nọ là ai, nhưng qua bảy năm vẫn không lay chuyển được vị trí của người kia, nàng cũng chỉ có thể buông tha, dẫu sao, gả cho một người không thương mình cần có dũng khí nhiều lắm, lần yêu này coi như là chia tay trong hòa bình. Vương Giang Dân biết mình có lỗi nên thật lòng xin lỗi cô gái kia, chung nhau mua nhà, xe để lại cho nàng, mình thì từ chức, trở về thôn Mã Sơn.
Vương Giang Dân trước khi trở về viết thư nói cho Trương Thanh chuyện này, sau khi trở về mấy ngày vẫn không có dũng khí đi tìm Trương Thanh, không nghĩ tới vừa thấy mặt đã đem anh sợ hết hồn. Vương Giang Dân bỗng nhiên rất vui mừng vì mình trở lại, ít nhất như vậy, lúc Trương Thanh không thoải mái, mình có thể chăm sóc y, trông nom y.
Vương Giang Dân thở dài, khóe miệng mang nụ cười đi tới trước mặt Trương Thanh, ngồi ở đầu giường gọi: "Thanh ca? Nghĩ gì vậy? Ăn cơm nào."
"A? Nga, cám ơn cậu, A Dân."
Trương Thanh tỉnh hồn, nhận lấy thức ăn trong tay Vương Giang Dân, cảm kích cười một cái nói: "Loại chuyện này, để cho A Tĩnh tới là tốt rồi. Cậu bận rộn như vậy, chúng tôi đã quấy rầy rồi. "
"Không sao, chăm sóc Thanh ca em vĩnh viễn có thời gian."