Nhà Có Chó Dữ

Chương 1-4



Bữa tối ở Đường gia.

Đến bây giờ Uông Phong Lân mới biết được thì ra lão ba của Đường Tư Nam và Đường Tư Viễn là giám đốc công ti chi nhánh hai của mình, Đường Chính Sâm! Kỳ quái, lão ba có bề ngoài trông rất bình thường nhưng tại sao lại sinh ra hai đứa con có bộ dáng tốt như thế này?! Khó hiểu quá…… Ánh mắt của hắn hướng về phía mẹ Đường nhìn một chút, mặc dù không còn trẻ, nhưng hắn dám khẳng định, lúc trẻ bà ấy nhất định là rất đẹp.

“A Kim, sao mày hết nhìn đông rồi lại nhìn tây vậy?” Tư Nam sờ sờ đầu của cẩu cẩu “Hôm nay đồ ăn thực phong phú, mày muốn ăn cái gì?”

“Gâu!” [Tôi đâu có nhìn thấy được món ăn trên bàn đâu, làm sao mà ăn?] Uông Phong Lân nhìn thấy cái ghế bên cạnh Tư Nam không có ai ngồi, liền một phát nhảy lên trên ghế.

“Oa! A Kim, mày đây là đang hồi quang phản chiếu sao?” Lời nói ác độc phát ra từ miệng Đường Tư Viễn.

“Gâu gâu ẳng!”[Cậu chết tôi còn chưa chết đâu!]

“A Kim, mày đã lâu rồi không có ngồi vào bàn ăn cơm như thế này!” Đường Chính Sâm đối với việc cẩu cẩu tự chiếm chỗ ngồi riêng cho mình tựa hồ không có ý kiến “Bất quá, chỗ mày đang ngồi sau này sẽ trở thành chỗ ngồi của vợ Tư Nam trong tương lai đó!”

“Ẳng?” [Vợ?] Uông Phong Lân nhìn Tư Nam đang ngồi bên cạnh mình, cậu ta có bạn gái sao? Hình như không giống a? Nghĩ lại, cậu ta vẫn còn mặc quần lót tứ giác, chắc chắn vẫn còn là xử nam! Huống chi, cậu ta thích mình mà, có lẽ sẽ không thích nữ nhân đâu nhỉ?

“Ba, ba đừng nói lung tung!” Tư Nam bỉu môi, gấp một khối thịt đưa đến trước mặt A Kim “Ăn đi!”

Ân, ăn thật ngon! Ăn thịt thôi, còn xương thì nhả ra.

“A? A Kim, mày có biết là hiện tại mày rất đáng giá hay không! Cư nhiên chỉ ăn thịt chứ không ăn xương!” Đường Tư Viễn cảm thấy hôm nay cẩu cẩu nhà mình hành động rất kì lạ.

“Gâu!”[ Cậu quản được tôi sao!?]

“A Kim đã già rồi! Chắc là răng của nó cũng không còn tốt nữa.” Tư Nam hảo tâm thay hắn giải thích.

“Gâu!” Nhìn dĩa cá chiên trên bàn, hắn dùng đỉnh đầu đẩy đẩy cánh tay Tư Nam.

“Còn có thể tự mình chọn món ăn?” Đường Tư Viễn nhìn chằm chằm A Kim, nhất định là có chỗ nào đó không đúng.

“Tư Viễn, sao hôm nay con lại làm khó dễ A Kim như vậy a?” Đường Chính Sâm nhìn biểu tình của con trai lớn, sau đó lại nhìn cẩu cẩu đang ra sức ăn cá, chẳng phải bình thường Tư Viễn cũng sủng A Kim như vậy sao, hôm nay thì có gì mà lạ?

“Ba, ba không cảm thấy A Kim hôm nay có cái gì đó không đúng sao?” Đường Tư Viễn nhìn A Kim khò khè khò khè đem cá ăn vào trong miệng, sau đó đem xương nhổ ra hết, liền cảm thấy có gì đó kì dị không thể nói rõ được.

“Chắc là giống như Tư Nam đã nói, A Kim già rồi, răng không thể nhai xương được.” Đường Chính Sâm lơ đễnh tiếp tục ăn cơm.

“Mẹ chỉ biết, Tư Nam lại đem cá cho A Kim ăn hết rồi!” Mẹ Đường lại bưng lên thêm một dĩa cá mới, ngồi xuống bàn ăn “Tư Nam này, con đừng trách tại sao ba mẹ hay cằn nhằn con, con nhìn xem, ca ca của con cường tráng bao nhiêu, thì con lại gầy yếu bấy nhiêu, ai, càng ngày càng ốm, sắp thành một cây nấm nhỏ mất rồi.”

“Phốc……” Uông Phong Lân đem ngụm canh mà Tư Nam mới uy mình ăn phun hết ra ngoài. Cây nấm nhỏ? Mẹ Đường à, bà có biết là cái từ ‘cây nấm nhỏ’ còn có hàm ý sâu xa khác hay không? Nó là chỉ cái chỗ ‘hành sự’ của nam nhân đó a.

“Nhìn xem, nó thậm chí còn biết mẹ nói ‘cây nấm nhỏ’……” Đường Tư Viễn nói một nửa, vốn định nói ý nghĩa của ‘cây nấm nhỏ’, nhưng nghĩ lại, đây là bàn ăn nên đành im lặng.

“Ca, tại sao hôm nay anh toàn nhắm vào A Kim để mà nói vậy!” Tư Nam ôn nhu vuốt ve lưng A Kim, giúp nó nhuận khí “Ai, A Kim đã già thật rồi, ngay cả ăn canh cũng bị sặc.”

“Được rồi, Tư Viễn, có lẽ là do A Kim đã già rồi.” Đường Chính Sâm đồng tình liếc mắt nhìn A Kim “Hảo hảo ăn cơm, nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai công ty chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.”

“À đúng rồi, ba ba, hôm nay mọi người đi thăm Uông tổng sao?” Tư Nam giả vờ lơ đãng hỏi.

“Phải.” Đường chính sâm thở dài “Từ lúc đưa vào bệnh viện cho đến giờ cậu ta vẫn còn đang hôn mê. Bác sĩ đã kiểm tra toàn diện cho cậu ta, nhưng lại không phát hiện ra điều gì dị thường.”

“Không phát hiện ra điều gì dị thường?” Đường Tư Viễn hỏi “Không bị thương sao? Vậy tại sao có người nói Uông tổng bị thương đến biến dạng rồi?”

“Bởi vậy mới kì lạ! Bác sĩ nói trên người cậu ta hoàn toàn không có vết thương, thậm chí ngay cả vết thương gây ra do thủy tinh của cửa sổ bị vỡ cũng không có. Cả người thì giống như đang ngủ vậy. Bác sĩ hoài nghi là do bộ não bị va chạm, nên ảnh hưởng đến dây thần kinh.”

“Ẳng!” Cũng may là không có làm bị thương khuôn mặt anh tuấn của mình.

“Mày cũng quan tâm việc này?” Đường Tư Viễn nhìn A Kim, vừa nãy mình cũng lão ba nói chuyện, nó tựa hồ lắng nghe rất chăm chú, khi nghe được người kia không có bị thương, liền thấy nó lộ ra vẻ an tâm, rất kỳ quái a.

Uông Phong Lân ăn cơm xong đi theo Đường Tư Nam trở về phòng, sau đó leo lên giường cậu, duỗi thẳng bốn chân ra. Ngủ! Nguyên lai làm cẩu cẩu lại hạnh phúc như vậy! Chỉ cần ăn với ngủ, cái gì cũng không cần quan tâm.

“Mày muốn ngủ trên giường của tao sao?” Tư Nam nhìn A Kim nằm sấp không giống mấy cẩu cẩu bình thường, khó trách ca lại nói hành động hôm nay của nó thật cổ quái.

“Ẳng.” [Ân!] Còn phải hỏi? Cả người tôi đều nằm sấp rồi đây này! Không liên quan, dù sao thì bộ dáng của cậu mềm mềm nộn nộn, lại còn rất thơm nữa, chắc chắn là ôm rất hảo nga. Tôi không ngại chừa ra cho cậu một phần giường đâu! Cậu phải cảm thấy vinh hạnh vì đây là lần đầu tiên tôi ngủ cùng nam nhân đó.

Tư Nam chỉ là cười cười, cũng không nói tiếp nữa, sau đó ngồi vào bàn đọc sách.

Bộ dáng tập trung của cậu ta thực xinh đẹp! Uông Phong Lân nhìn ánh đèn bao phủ sườn mặt nhỏ nhắn kia. Ngón tay mảnh khảnh rất khả ái! Ngón tay trắng nõn lật trang sách, hắn cảm giác mấy trang sách kia thật hạnh phúc. Uông Phong Lân phát hiện, đây là lần đầu tiên mình thưởng thức một nam nhân đến thất thần như vậy. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên trong đầu mình lại có ý niệm muốn chiếm giữ một người. Ý niệm này không giống với những nữ nhân hắn đã thượng qua, đối với bọn họ chỉ chủ yếu là phát tiết dục vọng. Nhưng đối với cậu bé sạch sẽ trước mắt này, hắn lại muốn chăm sóc, muốn đem hết tất cả những gì tốt đẹp nhất đến cho cậu. Vô tình nhìn thoáng móng vuốt của mình: Ai, hiện tại bây giờ mình chỉ là một cẩu cẩu thôi a!

Tư Nam khép sách lại đứng lên, nói với A Kim:“Được rồi, mày đi ngủ trước đi! Bây giờ tao muốn đi tắm.”

“Ẳng?” [Đi tắm?] Tôi cũng muốn nhìn! Tôi cũng muốn nhìn! Tôi muốn nhìn cậu lõa thể!

“Mày sao vậy?” Tư Nam cởi hết quần áo ra, quay đầu lại thì thấy A Kim đang nhìn mình chằm chằm “Mày đã tắm rồi mà, không cần phải tắm nữa đâu.”

“Ô ~” [Hừ!] Không muốn cho tôi nhìn thì thôi, còn tìm cớ, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ nhìn thấy thân thể trần trụi của cậu, không chỉ nhìn cậu lõa thể, mà tôi còn đem cậu ăn sạch sẽ.

Tư Nam đi vào phòng tắm, tiếng nước ào ào truyền ra bên ngoài, làm cho Uông Phong Lân đang nằm trên giường, tinh thần liền trở nên không yên. Thật muốn cậu ta, ô, sắp chảy máu mũi rồi. Nếu cậu ta muốn đến công ti của mình làm, thì mình sẽ thành toàn cho cậu ta! Vậy là sau này có thể thoải mái cùng nhau nói chuyện yêu đương rồi. Hay là, ngày mai mình trở về công ti, để tránh khỏi việc hôn mê quá lâu. Nhưng mà, hình như Mini chưa nói cho mình cách trở lại thân xác thì phải làm như thế nào?! Ngày mai phải nhân lúc không có người, đi tìm Mini hỏi một chút.

Tư Nam tắm xong đi ra, liền nhìn thấy cẩu cẩu A Kim của mình đang nằm ngủ trên giường, mà tư thế lại không giống với mấy cẩu cẩu bình thường. Sủng nịch sờ sờ đầu của nó, sau đó cũng leo lên giường.

“Ô ~” Thơm quá nga! Uông Phong Lân ở trong mộng cảm giác được bên người có một đạo hương vị ấm áp ngọt ngào, liền nhanh chóng nhích tới gần, tìm một góc độ thoải mái mà tựa vào lòng Tư Nam.

“A Kim!” Tư Nam nhỏ giọng kêu một chút. Đây là như thế nào? Tuy rằng trước kia A Kim cũng hay cùng mình ngủ chung giường, nhưng mà lúc trước A Kim đều nằm cách mình một khoảng, có đôi khi còn co lại thành một đoàn nằm ở góc giường. Mà hôm nay, A Kim lại nằm sát bên cạnh, còn gác đầu lên khủy tay mình nữa! Quên đi, mặc kệ nó! Có lẽ thật là do thời gian trôi qua nhanh quá, cho nên mới có cảm giác khác thường đi?!

Thật sự là thực thoải mái a! Uông Phong Lân dựa vào ngực người bên cạnh ngày càng gần, hít thở hương vị của Tư Nam, cảm thụ nhiệt độ của cậu, hưởng thụ loại cảm giác thoải mái mà vô cùng an toàn này. Hắn nhớ tới, từ trước tới giờ mình chưa từng ngủ cùng giướng với ai cả, những nữ nhân hắn thượng cùng lắm là chỉ ở lại nghỉ ngơi một chút sau khi làm, tiếp theo sẽ thỉnh những người đó ra phòng khách ngủ hoặc tiễn khỏi nhà, không một ai có thể ngủ cùng giường với hắn. Nhưng mà hôm nay, biết rõ người bên cạnh là một nam nhân, không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng an tâm. Hô hấp của cậu vững vàng, làm cho hắn có thể cảm nhận được hương vị ấm áp.

Sáng sớm.

Tư Nam từ trong mơ tỉnh dậy, nhìn thấy A Kim đang vùi đầu vào ngực mình, không khỏi lộ ra nụ cười ôn nhu. Kỳ lạ, đêm hôm qua tự dưng mình lại mơ thấy A Kim biến thành một nam nhân anh tuấn, đem mình đang bị thương ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

“Đúng là suy nghĩ lung tung!” Tư Nam đứng dậy, đi vào phòng tắm.

“Ô ~” Cả người đột nhiên bị mất đi sự ấm áp, Uông Phong Lân mở to mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là móng vuốt màu càng của cẩu cẩu, vậy là mình thực sự phải làm cẩu hai tháng a, không phải ác mộng! Duỗi thân một chút, muốn đi rửa mặt! Hắn quay đầu thì nhìn thấy Tư Nam vừa mới vào phòng tắm, vì thế lập tức bò dậy, nhảy xuống giường, đi theo cậu vào trong.

“A Kim?” Tư Nam bị cẩu cẩu ở phía sau tiến lên làm cho giật mình “Mày vào đây làm gì?”

“Gâu!” [Tắm rửa]

“Mày ngoan ngoãn đi ra ngoài đi!” Tư Nam trấn an vuốt đầu A Kim “Tao muốn tắm, một lát mẹ sẽ gọi chúng ta xuống ăn cơm đó.”

“Gâu gâu!” [Tôi cũng muốn tắm!] Xem ra Tư Nam sẽ chẳng hiểu hắn nói cái gì! Uông Phong Lân đơn giản tự mình đi đến dưới vòi sen, ngồi xổm xuống chờ cậu.

“Mày cũng muốn tắm?” Tư Nam kỳ quái nhìn hắn.

“Ẳng!” [Đúng vậy!] Gật đầu, chỉ có mỗi cái gật đầu thì cậu còn có thể hiểu được.

“A Kim, mày thật kì lạ nha! Làm gì có cẩu cẩu nào mà sáng sớm đã muốn tắm rửa rồi đâu? Bình thường ba ngày mới tắm cho mày một lần, mày còn ngại phiền a!” Tư Nam ngồi xổm xuống, đối diện với A Kim, cẩn thận nhìn nó, rốt cuộc thì cẩu cẩu của mình có chỗ nào không ổn nhỉ?

“Gâu ẳng!” [Cậu dựa sát như vậy làm gì?] Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, đôi môi phấn nộn, hảo muốn hôn nga! Kỳ quái, mình bị sao vậy, đối với một nam nhân cư nhiên lại có ‘tình thú’ mãnh liệt như vậy! Nhất định là do nột tiết tố của con cẩu cầu này phát tác, không có liên quan tới mình. Bất quá, đôi môi này……

“Ô!” Môi mình đột nhiên bị cẩu cẩu liếm một cái, Tư Nam theo bản năng sau lùi ra sau chạy trốn, cả người đều ngã bệt xuống đất, khuôn mặt ‘khó có thể tin nổi’ nhìn A Kim, sau đó tức giận thấp giọng mắng: “A Kim! Sao mày lại quá đáng như vậy? Đấy là nụ hôn đầu tiên của tao a, như thế nào lại bị mày cướp đi chứ……”

“Ẳng?” [Nụ hôn đầu tiên?] Uông Phong Lân nhìn khuôn mặt bánh bao phấn nộn của người trước mắt đang vô cùng rối rắm, hai mươi ba tuổi, mà vẫn còn nụ hôn đầu tiên, ha ha ha ha ha ha, mình chưa từng thấy người nào ngây thơ như vậy! Nhưng mà tại sao trong nội tâm của mình lại có cảm giác mừng như điên thế này?

“Mày…… Đang cười?” Tư Nam nhìn biểu tình của A Kim, rất quỷ dị nha! Cẩu cẩu nhà mình cư nhiên đang cười. Chẳng lẽ là cười mình đã hai mươi ba tuổi mà vẫn còn nụ hôn đầu tiên?

“Gâu gâu!” [Tôi không có cười!] Uông Phong Lân thu liễm biểu tình tươi cười, ngẫm lại, không biết nếu cái mặt cẩu này mà mở miệng cười một cách điên cuồng thì có bao nhiêu khủng bố nhỉ? Vậy là lúc nào cũng phải trưng ra một bộ mặt nghiêm túc sao? Bất quá, đối diện với Tư Nam, hắn rất khó có thể kiểm soát được biểu cảm của mình, hơn nữa hắn cũng không muốn che giấu trước mặt cậu “Gâu gâu!” [Chờ đi, tôi sẽ cho cậu một nụ hôn đầu tiên chân chính!]

“Được rồi, cùng nhau tắm rửa thôi!”

Cẩu cẩu giống như mèo trộm được cá, vì thế thõa mãn mà nhìn Tư Nam cởi quần áo, cuối cùng thì cũng nhìn được thân thể trần trụi của cậu ta!

“Ánh mắt của mày là có ý gì đây?” Tư Nam bây giờ mới phát hiện ra ánh mắt của A Kim nhìn mình rất chăm chú, sao cậu lại có cảm giác ánh mắt này giống như là muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy nhỉ?

“Gâu!” [Đâu có ý gì đâu?] Chỉ là có một chút chờ mong thôi mà! Không lẽ biểu hiện ra ngoài rõ vậy sao?

“Ai, quên đi, hôm nay tao còn muốn đi ra ngoài, không thể cùng mày tiêu hao thời gian nữa, nếu không sẽ muộn đó.” Tư Nam cũng quản nhiều, có kì quái bao nhiêu thì cũng là A Kim của mình thôi, nếu không thì là cái dạng gì a?

Nhìn cậu cởi áo ngủ, rồi quần ngủ, lộ ra thân thể gầy yếu trắng nộn, tựa hồ như có ma lực dụ hoặc vô hạn! Không phải mình vốn thích mỹ nữ ngực bự hay sao? Vì cái gì nhìn đến khuôn ngực bằng phảng như sân bay kia, tự nhiên lại muốn đi âu yếm hôn môi, giải quyết dục vọng? Còn có, đôi chân thon dài kia nữa, làn da mềm mịn không thấy lỗ chân lông, trắng nõn trơn nhẵn, thật muốn nhào lên ôm lấy mà dây dưa. Nhìn liếc nhìn ngón tay khiêu gợi để trên quần lót…… Uông Phong Lân cảm giác được mũi mình có một cỗ nhiệt lưu sắp phun trào……

Vừa mới cởi quần lót được một nữa, liền nhìn thấy A Kim chảy máu mũi, Tư Nam bị dọa một cái, nhanh chóng kéo quần lót lên, ngồi xổm xuống ôm lấy A Kim: “Làm sao vậy? Tại sao lại chảy máu mũi?” Xả nước giúp A Kim rửa mũi “Có lẽ một lát nữa phải đưa mà đến gặp bác sĩ mới được!”

“Gâu gâu!” [Không cần đâu!] Cái gì mà đến gặp bác sĩ a? Đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi mà. Ô, Nhưng thực sự là bình thường sao? Nhìn nam nhân cởi quần áo, chảy máu mũi là bình thường? Lúc trước rất nhiều mỹ nữ ở trước mặt mình thoát y, nhưng mình cũng không có như vậy. Hiện tại chỉ là nhìn cậu ta cởi quần lót thôi mà, cái gì cũng chưa nhìn thấy, vậy mà lại phun máu mũi, này chẳng lẽ cũng là bình thường sao? Nhất định là do nội tiết tố của cẩu cẩu này quấy phá, nhất định là như thế!!

“Tốt lắm, không còn chảy nữa!” Tư Nam sờ sờ đầu A Kim “Buổi chiều tao trở về, sẽ mang mày đến bệnh viện! Còn bây giờ thì ngoan ngoãn tắm rửa đi!”

“Ẳng!” [Hảo!] Không thể để tình trạng như vầy xảy ra nữa, bằng không chưa tới hai tháng, thân thể lão cẩu này chắc sẽ chết đi vì mất máu quá! Nhưng mà mỗi khi nhìn thấy phân thân hồng hào phấn nộn kia, thoạt nhìn hảo đáng yêu nga! Thật muốn đùa giỡn cho nó đứng lên, sau đó làm cho nó phun ra một cỗ bạch trọc……

“Ai, sao lại chảy nữa rồi?” Tư Nam bất đắc dĩ lại giúp hắn rửa mũi “Rốt cuộc là bị gì vậy? Bằng không lát nữa tao nhờ mẹ đưa mày đến bệnh viện!”

“Gâu gâu ẳng!” [Đã nói không cần mà!] Chỉ cần không nhìn cậu thì tôi sẽ không chảy máu mũi nữa.

“Tư Nam, mau xuống đây ăn cơm!” Mẹ Đường ở dưới lầu gọi.

“Xuống ngay!” Một lần tắm rửa này cũng đã mất hết một giờ! Tư Nam mặc quần áo xuống lầu, A Kim đi theo phía sau.

Thấy Đường Tư Viễn đang ngồi trên ghế sôpha đọc báo, Uông Phong Lân liền đi qua bên cạnh y, hắn cũng muốn biết tin tức của ngày hôm nay.

“Mày lại đây làm gì?” Đường Tư Viễn cảnh giác nhìn A Kim đang tới gần mình.

“Gâu gâu ẳng!” [Tôi cũng muốn xem báo!]

“Đi! Đi! Bánh bích quy của mày đã chuẩn bị xong rồi, ở đằng kia kìa, còn nếu muốn ăn chân giò hun khói thì đi tìm Tư Nam đi, đừng tìm tao.” Đường Tư Viễn vội vàng nói.

“Gâu gâu, gâu gâu ẳng!” [Cậu mới ăn bánh bích quy dành cho cẩu! Tôi muốn đọc báo!] Tôi mặc kệ! Hắn tiến lên một bước, đem tờ báo trên tay Đường Tư Viễn đập xuống, đặt trên ghế sôpha xem tin tức.

“Mày đọc báo?” Đường Tư Viễn không thể tin vào mắt mình, đứng bật dậy kêu lên!

Đường Tư Nam cùng mẹ Đường đang ngồi ở bàn ăn cũng quay đầu nhìn, đúng vậy, A Kim đang đem tờ báo đặt trên sôpha xem tin tức.

“Nga! A Kim nhà chúng ta thành tinh rồi sao?” Mẹ Đường quay đầu nhìn Tư Nam “Con dạy nó làm như vậy?”

Tư Nam lắc đầu:“Mẹ, lúc trước A Kim có tật xấu hay chảy máu mũi không?”

Mẹ Đường nghĩ nghĩ:“Chưa từng có a.”

“Nhưng mà hai ngày nay A Kim bị chảy máu mũi vài lần, con hoài nghi có thể là do ngày hôm qua nó đi ra ngoài nên bị đập vào đầu.” Tư Nam đưa ra nghi vấn.

“Chảy máu mũi?” Đường Tư Viễn nhìn A Kim đang đọc báo, sau đó lại quay đầu nhìn về phía đệ đệ xinh đẹp của mình, hỏi “Khi nào thì nó chảy máu mũi?”

“Khi nó tắm cùng với em.” Tư Nam suy nghĩ một chút rồi trả lời.

“Gì?” Đường Tư Viễn kinh ngạc đến mức cằm đều muốn rớt xuống đất, vì thế y lặng lẽ đến gần bên tai A Kim nói nhỏ: “Mày chảy máu mũi là do nhìn thấy thân thể trần trụi của đệ đệ tao đúng không?”

“Ẳng?” [Sao cậu biết?] Uông Phong Lân cảnh giác quay đầu nhìn Đường Tư Viễn, sau đó thành thực gật đầu.

“A? Là thật?” Đường Tư Viễn cơ hồ bị dọa đến choáng váng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng sau đó nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc, xem ra A Kim đã muốn thành tinh rồi.

“Mẹ, hay là mẹ hẹn với bác sĩ trước đi, buổi chiều con trở về sẽ dẫn A Kim đi bệnh viện!” Tư Nam nói với mẹ Đường.

“Anh nghĩ không cần đâu!” Đường Tư Viễn liếc mắt nhìn A Kim một cái, sau đó hướng Tư Nam nói “Sau này đừng cho nó tắm chung với em, nó A Kim sẽ không bị chảy máu mũi nữa!”

“Hả?” Tư Nam cùng mẹ Đường liếc nhau, đây là ý gì?

“Không cần thắc mắc, em cứ nghe theo lời ca, chắc chắn sẽ không có việc gì xảy ra!” Đường Tư Viễn bất đắc dĩ nhìn A Kim đang đặt báo dưới vuốt của nó, xem ra chỉ có thể để cẩu cẩu xem xong thì mình mới tiếp tục đọc được.

“Tư Viễn, báo ngày hôm nay đâu?” Đường Chính Sâm từ trên lầu bước xuống, thuận miệng hỏi.

“A Kim đang đọc.” Đường Tư Viễn bình thản trả lời, sau đó nhìn biểu tình của lão ba, quả nhiên là vẻ mặt kinh ngạc!

“Cẩu cẩu nhà chúng ta từ khi nào thì biết đọc báo rồi?” Đường Chính Sâm đi đến bên người A Kim, thấy nó đang chuyên chú xem tin tức về kinh tế tài chính, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ “Hơn nữa, còn xem chuyên mục về kinh tế tài chính nữa chứ!”

“A Kim đã muốn thành tinh luôn rồi!” Mẹ Đường vẻ mặt ‘không sao cả’ bĩu môi, xoay người đi phòng bếp “Đến đây đi, chuẩn bị ăn cơm!”

Lão ba cùng Đường Tư Viễn đi đến bàn ăn, phòng khách chỉ còn lại một mình A Kim. Uông Phong Lân hoàn toàn không để tâm đến những ý kiến của bọn họ đối với những hành vi của mình, xem xong tin tức hắn mới ngẩng đầu lên, xem ra công ty đã bị vụ tai nạn kia của mình áp chế, bằng không hôm nay cũng không xuất hiện ở đầu trang báo, ngay cả ảnh của mình cũng ở trên đó. Ơ, Tư Nam đâu? Nhìn chung quanh phòng khách, vẫn không nhìn thấy cái thân ảnh gầy yếu kia, điều này làm cho cẩu cẩu phát ra tiếng kêu bất an:“Ẳng!” Sau đó liền nhìn thấy ba cha con Đường gia từ trong phòng bếp bước ra, lúc này hắn mới thực sự yên tâm.

“Tư Nam, việc đến công ti phỏng vấn, chỉ sợ phải mất vài ngày sau mới ổn định được.” Đường Tư Viễn nói với Tư Nam “Mấy ngày này, em sắp xếp chuyện của mình trước đi!”

“Ân, hảo.” Tư Nam gật gật đầu,“Sáng nay em vốn có hẹn với A Kha.”

“A Kha từ Mỹ trở về rồi?” Đường Chính Sâm hỏi.

“Đúng vậy! Cậu ấy về sớm hơn con một năm, hiện tại đang mở cơ quan trinh thám của nối nghiệp gia sản của cậu ấy.”

“Gâu gâu!” [Tôi muốn uống sữa!] Nhìn thấy Tư Nam ngồi xuống, Uông Phong Lân lập tức nhào lại, phóng một cái lên ghế sôpha.

“Thân thủ đủ nhanh nhẹn a!” Đường Tư Viễn dùng ánh mắt điều tra nhìn cẩu cẩu, tính ra nó cũng đã mười ba tuổi, hai năm trước đã không thể leo lên ghế rồi. Hơn nữa, mấy ngày mà Tư Nam không có ở nhà, nó chưa bao giờ ngồi vào bàn ăn cơm. Nhìn A Kim lấy đầu củng củng tay Tư Nam, sau đó nhìn về chén sữa trên bàn, Đường Tư Viễn cơ hồ cảm giác được bên trong thân thể cẩu cẩu nhà mình là một con người.

“Muốn uống sữa sao?!” Tư Nam cầm lấy hộp sữa đổ vào chén của A Kim “Uống đi!”

“Gâu!” [Đúng là tri kỉ nha!] Nhưng hắn thực sự không biết cẩu cẩu thì làm sao có thể cầm chén sữa lên uống đây?!

Uông Phong Lân miễn cưỡng leo lên sôpha, trong nhà bây giờ chỉ còn mình hắn và mẹ Đường hai người – nếu hắn tự xem mình là người trong câu nói. Tốt nhất vẫn là nên đi tìm Thiên Sứ, trước tiên phải trở về làm tổng tài đại nhân cái đã. Uông Phong Lân nhảy xuống ghế sô pha, lắc lắc mình đi về phía phòng Tư Nam. Sau đó lấy ra một cọng lông chim: “Gâu gâu!” [Ra đi, Mini!]

“Lại có chuyện gì  nữa?” Mini lập tức xuất hiện, nhưng lại cảnh giác mà bay lơ lửng trên không trung, không dám tới gần hắn.

“Gâu gâu gâu ẳng!” [Tôi tổng cộng có chín ngày trở về làm người đúng không?]

“Đúng vậy!”

“Gâu gâu!” [Vậy thì làm sao để tôi biến được?]

“Ây, tôi quên nói cho anh chú ngữ!” Mini định vừa định nói ra câu chú ngữ kia.

“Gâu, gâu gâu, gâu gâu ẳng!” [Chờ một chút, chín ngày có thể chia ra để dùng không? Ví dụ như hôm nay sử dụng ba giờ, ngày mai sử dụng bốn giờ.]

“Theo lý là có thể được!” Mini gật gật đầu.

“Gâu gâu!” [Cứ như vậy đi!]

“Nhưng mà anh phải nắm vững thời gian phân phối” Mini nghĩ nghĩ “Phải biết rằng, nếu anh biến thành người quá ba ngày, thì thân thể của cẩu cẩu kia sẽ bị thối rửa!”

“Ẳng?” [A?] Cũng đúng, không thể làm cho thân thể của cẩu cẩu này thối rửa được, thậm chí không thể để nó chết được, bằng không Tư Nam sẽ rất thương tâm.

“Chú ngữ biến trở về làm người là ‘Thổ so mạch sắc’, còn chú ngữ biến thành cẩu cẩu là ‘Thổ so đạo cát’ ”. Mini thở dài “Anh làm ơn nhớ rõ đi!”

Uông Phong Lân gật gật đầu. Tính toán trong vòng hai tháng này nên phải sử dụng thời gian như thế nào, xem ra cũng được 216 giờ.

Mini quay người lại, biến mất trong không khí.

Uông Phong Lân xoay người ra khỏi phòng Tư Nam, phải nhanh chóng biến thành người mới được, nhưng mà cũng không thể để cho người khác tìm được thân xác của cẩu cẩu này, bằng không bị người khác nghĩ cẩu cẩu đã chết, như vậy thì mình cũng không thể trở về được. Hắn đi vòng vòng trong nhà, rốt cục cũng tìm ra một chỗ giấu thân an toàn — tầng hầm.

Xác định mẹ Đường đã về phòng nghỉ ngơi, Uông Phong Lân lặng lẽ tiêu sái đi xuống tầng hầm. Nơi này chứa rất nhiều đồ vật, chắc toàn là những món đồ chơi linh tinh của hai anh em Đường gia lúc nhỏ, còn có chiếc xe đạp cũ, gậy bóng chày, cầu lông, bóng đá…… Cuối cùng, hắn phát hiện ra một cái rương gỗ, bên ngoài tuy đã phai màu, nhưng nó cũng là một bước phát triển cho kế hoạch của mình. Vậy thì chọn chỗ này đi! Đại cẩu cẩu bước vào trong rương gỗ, sau đó đem nắp rương đậy lại.

“Gâu gâu!” [Thổ so mạch sắc!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.