Nhà Có Điêu Phu

Chương 107: Tính kế



Lời này của Minh Hoàng rõ ràng là xin lỗi với người tam công chúa đã đắc tội, mọi người đương nhiên đều hiểu người Minh Hoàng ám chỉ là ai, lần này thể diện của Cổ gia ngoài sáng trong tối đều có rồi, Cổ Hạo Nhiên bất giác nhẹ nắm lấy tay Điệp Y, tam công chúa không biết trời cao đất dày đó ăn nói ngỗ ngược với Điệp Y lần này có Minh Hoàng âm thầm xin thứ lỗi, mọi thứ cũng đều lấy lại vốn rồi.

Minh Hoàng khổ sở cười sau đó tiếp tục nói: "Nếu đứa con gái này của ta khỏe lại, bổn hoàng nhất định sẽ dạy dỗ nó biết cách đối nhân xử thế, không để nó tùy ý muốn làm gì thì làm nữa, nữ tử lớn vậy rồi cũng nên biết cách cư xử, chỉ sợ nó không khỏe lại được."

Cổ Ly nghe Minh Hoàng thở dài thườn thượt, bất giác mỉm cười nói: "Minh Hoàng nói vậy là sao, tam công chúa bổn quân nhìn thế nào cũng là tướng trường mệnh bách tuế, Minh Hoàng người đây là nghĩ nhiều rồi, nói không chừng qua vài ngày, tam công chúa tự nhiên sẽ khỏi."

Minh Hoàng nghe Cổ Ly nói vậy, trong mắt đột nhiên xuất hiện hiện tia quang mang vui mừng lập tức nói: "Thu Hoành Quân nói vậy là có cách chữa trị cho tiểu tam sao? Vậy được, có câu nói này của Thu Hoành Quân, bổn hoàng yên tâm rồi, tam nhi của bổn hoàng giao cho Thu Hoành Quân chữa trị."

Lời này của Cổ Ly vốn là an ủi hắn, thấy Minh Hoàng đột nhiên nói vậy, bất giác nhẹ nhướng đầu mày sau đó đột nhiên cũng cười hờ hờ, nói với Minh Hoàng: "Minh Hoàng người đây là đang làm khó ta a, nếu ta không thể trả cho người một tam công chúa khỏe mạnh hoạt bát, thông minh xinh đẹp như trước đây, vậy ta không thể thoát khỏi tội rồi."

Minh Hoàng ha ha cười lớn: "Thu Hoành Quân là người có bản lĩnh như vậy nếu không thể giúp tam công chúa của ta khỏe lại, bổn hoàng tin cũng không có ai có thể giúp nó khỏe lại, đem tiểu tam giao cho ngươi bổn hoàng yên tâm rồi, ta thấy cứ quyết định vậy đi, lập tức đem tiểu tam đưa tới biệt uyển hoàng gia nơi ngươi ở để điều dưỡng, ta nghĩ Thu Hoành Quân nhất định sẽ nghĩ cách chữa trị cho tiểu tam của ta, có người giỏi giang như ngươi, bổn hoàng có thể yên ngủ một giấc rồi." Tiếng cười sáng khoái và vẻ mặt tươi tắn, không tìm thấy thần thái lo lắng bi thương vừa nãy một chút nào, dường như mọi thứ sau cơn mưa trời lại sáng vậy.

Cổ Ly tựa hồ đành chịu lắc đầu cười khổ nói: "Minh Hoàng đây là muốn ta sức cùng lực kiệt, thôi vậy, thôi vậy, ta cũng liều cái mạng già này để đảm nhận vậy, Minh Hoàng đã tin tưởng ta như thế, ta cũng không thể phụ lòng Minh Hoàng, nhưng ta cũng không dám nói ta có nắm chắc được, nếu không thể chữa khỏi hẳn cho tam công chúa Minh Hoàng cũng đừng trách ta làm việc không xong a."

Minh Hoàng cười nhìn ba người bọn Cổ Ly và Cổ Hạo Nhiên, lời nói sâu xa: "Bổn hoàng tuyệt đối không can thiệp tới quá trình điều trị của Thu Hoành Quân ngươi, tiểu tam của ta trực tiếp giao cho ngươi, còn như ngươi cần gì hoặc cần ai giúp đỡ, bổn hoàng đây tuyệt đối không có ý kiến, chỉ có chi phí thuốc và chữa trị không quá nặng, bổn hoàng chỉ cần sau cùng nhìn thấy một tiểu tam bình yên vô sự là được."

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại vào lúc này của hai người, đưa mắt nhìn nhau một cái sau đó âm thầm cười. Bên ngoài là Minh Hoàng đang ép Cổ Ly chữa trị cho tam công chúa, thực ra là đem tam công chúa làm con tin đặt vào tay bọn họ, vả lại lời vừa nãy trong âm thầm đã nói rất rõ, chỉ cần Cổ gia yêu cầu không quá đáng, những việc không quá khác lạ, hắn đều không can thiệp, nhưng cái giá chính là một tam công chúa nguyên vẹn như lúc đầu, một trợ thủ nặng ký như vậy, lúc này đã có được rồi.

Cổ Ly ưu nhã cười nói: "Đã có được sự ủng hộ của Minh Hoàng như vậy, ta nghĩ bệnh tình của tam công chúa nhất định sẽ nhanh có chuyển biến tốt, vậy, bây giờ chúng tôi cũng không làm phiền Minh Hoàng nữa, bệnh tình của tam công chúa cần phải mau chóng chữa trị, nếu lỡ sau này rơi vào bệnh căn thì không phải là chuyện tốt rồi."

Minh Hoàng gật gật đầu đứng dậy nói: "Vậy thì tốt, mọi chuyện phiền tới Thu Hoành Quân lao tâm khổ tứ rồi." Sau khi Cổ Ly lễ phép trả lời, mấy người họ cùng thái giám trong cung dẫn theo tam công chúa trở về biệt uyển hoàng gia.

Đợi ba người rời khỏi Ly cung xong, Ngô công công nãy giờ luôn ở trong phòng khẽ chau mày nhìn Minh Hoàng nói: "Hoàng thượng, chắc chắn Thu Hoành Quân có thể chữa khỏi cho tam công chúa điện hạ vậy sao?"

Minh Hoàng đứng ở cửa cung nhìn con đường mấy người họ rời khỏi, nhàn nhạt nói: "Bổn hoàng nếu không nhìn ra vấn đề xảy ra trên người ai, vậy thì ngôi vị hoàng đế này cũng không cần đảm nữa."

Ngô công công liền lo lắng nói: "Hoàng thượng đã biết là do bọn Thu Hoành Quân động thủ, vậy hà tất đem tam công chúa điện hạ lại giao vào tay bọn họ lần nữa, nếu có vạn nhất thì phải làm sao?"

Trong mắt Minh Hoàng thoáng qua tia sắc bén chậm rãi nói: "Đó đều là do nó tự tìm, Ảnh Thúc của ta nhiều nam tử như vậy nói lại không nhìn được ai, chỉ nhìn trúng mỗi Cổ Hạo Nhiên mới gặp mặt một lần, lần này hay rồi, thê tử của hắn lại không phải là người dễ bắt nạt, nó làm sao có thể ứng phó với một nữ nhân lợi hại như vậy, lần này chịu thiệt to rồi."

Ngô công công nghe Minh Hoàng nói vậy sau đó gật gật đầu nói: "Nữ nhân này cũng thật sự cường hãn, hôm qua trở về xong nghe nói có rất nhiều quận vương, phò mã đi xem cuộc thi đấu đó đều không được thoải mái, có một số phu nhân, quận chúa, công chúa đã bắt đầu sinh bệnh, thủ đoạn khủng bố đó lão nô nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu nhìn thấy, nữ nhân này tam công chúa thật sự ứng phó không nổi a."

Ngô công công một hơi nói tới đây ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng nếu vì những thứ này, mà để tam công chúa chịu thiệt lớn như vậy, người Cổ gia này cũng quá khoa trương rồi, phải biết họ bây giờ là tới Ảnh Thúc của chúng ta trốn nạn, vì một chuyện nhỏ như vậy dám đối đầu với chúng ta, Thu Hoành Quân lẽ nào cũng không biết lợi hại trong đó?"

Minh Hoàng nghe tới đây đột nhiên mỉm cười, nửa buổi trời trầm tư nói: "Hảo thủ đoạn, hảo mưu lược a, một đá hai chim, khó trách bổn hoàng thấy Cổ Hạo Nhiên tính cách cao ngạo như vậy, lại bị người gọi là Điệp Y gì đó đè cho chết dí, nữ nhân như thế trên đời hiếm thấy."

Ngô công công đó từ bé đã hầu hạ đại Minh Hoàng, cách nghĩ của Minh Hoàng hắn cũng hiểu tám chín phần mười, đôi mắt nhẹ xoay chuyển sau đó liền hiểu ra, bất giác trừng to mắt nói: "Hoàng thượng, đây không phải rõ ràng là muốn hoàng thượng đứng về phía Cổ gia họ sao? Thủ đoạn thật đen tối."

Minh Hoàng nhàn nhạt cười nói: "Vốn nghĩ bọn họ đấu với Hữu tướng lưỡng bại câu thương, bổn hoàng mới tới nhặt lấy lợi ích, không ngờ người Cổ gia này có thể đem sinh ý làm lớn tới vậy, có thể đem cả đất trời Thánh Thiên biến sắc, đương nhiên họ phải có bản lĩnh, bổn hoàng tuy không nghĩ họ đơn giản, nhưng cũng không nghĩ tới lợi hại tới vậy, lần này lại rơi vào tay họ rồi, hì hì, có bản lĩnh, có bản lĩnh a."

Ngô công công bất giác nghiến răng: "Lẽ nào chúng ta bỏ qua như vậy sao?"

Minh Hoàng hì hì cười vài tiếng chậm rãi lắc đầu nói: "Tiểu tam đã nằm trong tay họ, còn nói cái gì mà bỏ qua với không bỏ qua, bổn hoàng vốn cũng chỉ nghĩ có thể được thì lấy, không thể có được thì thôi vậy, tuy Cổ gia hắn nhà lớn nghiệp lớn, nhưng hoàng thất của Ảnh Thúc chúng ta cũng không đem chút đó của họ để vào mắt, nếu muốn đem tiểu tam của ta đổi lấy thứ thêu hoa trên gấm, bổn hoàng ngược lại cảm thấy không đáng, rốt cuộc đó đều là vật chết, bổn hoàng đã có đủ rồi, mà tiểu tam bổn hoàng chỉ có một."

Ngô công công nghe Minh Hoàng nói vậy, bất giác liên tục gật đầu, sau nửa buổi trời đột nhiên lại chau mày nói: "Tam công chúa tuyệt đối quan trọng hơn mấy thứ kim tiền đó, nhưng mà, hoàng thượng, Thánh Thiên đã loạn vậy rồi, nếu bây giờ chúng ta có thể khống chế những thứ Cổ gia có, vậy Thánh Thiên bên đó không phải cũng dễ dàng đánh bại hơn sao, nếu có thể nhân lúc loạn lạc có được Thánh Thiên, đây cũng là tâm nguyện của đời đời tổ tông Ảnh Thúc."

Minh Hoàng ha ha cười lớn: "Tiểu Ngô tử a, những chuyện này bổn hoàng sao không nghĩ qua được chứ, nếu lấy tiểu tam để đổi lấy cả Thánh Thiên vương triều, bổn hoàng có đau hơn nữa bổn hoàng cũng sẵn sàng, nhưng ngươi có từng nghĩ kỹ chưa, Thánh Thiên tuy trước mắt loạn, kinh tế bị lùi lại ba mươi năm trước, khắp nơi khởi nghĩa không ngừng, hoàng thất cũng xuất hiện phân chia phe phái, nhưng nội loạn của nó chưa đủ để gây hại cho đất nước.

Bọn Cổ Ly nếu trở về thì có thể dễ dàng khống chế cục diện, vì họ là người của Thánh Thiên, nếu chúng ta quấy nhiễu cứ cho là xâm lược, người Thánh Thiên có thể cho phép bất kỳ nội loạn nào, nhưng vào thời điểm mấu chốt tuyệt đối toàn dân sẽ cùng đối kháng với ngoại xâm như chúng ta, lịch sử trước đây không phải là chưa từng có chuyện như vậy, mỗi bài học tàn khốc đó chúng ta không thể thấy mà như không được

Càng huống hồ chúng ta từng bỏ qua cơ hội tốt nhất, bổn hoàng cũng không ngờ được nữ hoàng đó lại vô dụng như vậy, lại xem quyền lực quan trọng hơn vương triều, nếu không có vương triều ả lấy gì để bàn chuyện quyền lực, nếu lúc Cổ gia tung ra toàn bộ chúng ta thừa thế tiến lên, Thánh Thiên đại loạn rất khó nói sẽ không rơi vào tay chúng ta, bây giờ kinh hoàng đó đã qua đi, thời cơ đã mất, một Cổ gia có thể làm loạn cả một Thánh Thiên, nhưng họ không cách nào chấn động gốc rễ của Thánh Thiên, cách nghĩ này không thể ủng hộ được."

Ngô công công nghe Minh Hoàng phân tích thấu triệt như vậy, bất giác nhẹ thở dài nói: "Đáng tiếc, vậy lẽ nào cứ như vậy coi như xong sao, còn phải giúp họ đối phó với bọn Hữu tướng, nói thế nào Hữu tướng cũng là thừa tướng của Ảnh Thúc chúng ta, sao có thể để họ bị lật đổ như vậy?"

Minh Hoàng đưa tay vuốt vuốt mi tâm, khóe miệng chậm rãi lộ ra nụ cười hồ ly, thấp giọng nói: "Hữu tướng dã tâm lang sói, lấy tài lực của Cổ gia làm gì, bổn hoàng lẽ nào không rõ, hắn đã không thỏa mãn vị trí của hắn, vậy thì mượn tay người khác đổi hắn, bổn hoàng cũng không có ý kiến gì."

Ngô công công trước là kinh ngạc nhìn Minh Hoàng một cái, trầm mặc nửa buổi trời sau đó đột nhiên thở dài, gật gật đầu nói: "Hữu tướng này vẫn không biết đủ như vậy a, phải biết là mọi hành động của hắn hoàng thượng không phải không biết, chỉ là không hỏi tới thôi, hắn còn thật sự cho rằng hoàng thượng là quân thượng vô năng, aizz, một mình Vân tướng đã không lật đổ được hắn, vậy thì để Cổ gia giúp hắn một tay. Hoàng thượng tính thật anh minh."

Minh Hoàng cười hòa ái: "Bổn hoàng không tính toán gì cả, bổn hoàng chỉ là không quan tâm tới sự phát triển của một cái u ác tính mà thôi, Cổ gia đã dám động tới người của bổn hoàng, vậy thì phải vì bổn hoàng làm một số chuyện thiết thực, nếu không giúp giải quyết ổn thỏa chuyện của Ảnh Thúc ta, họ đừng mong trở về Thánh Thiên cũng cố địa vị." Nói xong Minh Hoàng và Ngô công công đưa mắt nhìn nhau cười.

Ngô công công vừa cười vừa thấp giọng nói: "Huống hồ sau này có giao tình của Cổ gia ở Thánh Thiên, cứ cho là chúng ta thật sự không thể đàng hoàng xâm nhập vào Thánh Thiên, nhưng xâm nhập kinh tế cũng hoàn toàn là nước chảy thành sông." Minh Hoàng liền ha ha cười lớn, không động tới Cổ gia ngoài lý do trên, còn có một điểm chính là động đến họ, lợi ích sau này sẽ ít đi nhiều, ở hoàng thất Ảnh Thúc, chuyện này thật sự không phải là kế hay, lần này cũng đã định thành quan hệ đồng minh thuận lợi như vậy, mà trong trận chiến này đã không nói rõ được ai mới là người chiến thắng thật sự.

Lại nói ba người Cổ gia dẫn theo tam công chúa về tới biệt uyển hoàng gia xong, bọn Cổ Chấn vừa thấy tam công chúa bị dẫn về đây, liền đều mỉm cười, điều này đại diện cho ý gì đã không cần nói nữa.

"Hạo Nhiên, lần này ngươi không cần phiền não nữa." Bọn Cổ Hạo Ảnh thấy tam công chúa đã ở trong biệt uyển hoàng gia, sau khi tất cả người hầu tùy tùng của nàng ta đều rời khỏi, liền cực kỳ yên tĩnh đứng đằng sau Điệp Y, đôi mắt vô thần ngây ngốc nhìn về một phía, làm gì còn cảnh tượng trong hoàng cung.

Người mềm lòng nhất nhị tẩu Thanh Nhu nhìn tam công chúa vô thần, bất giác có chút không nhẫn tâm nói với Điệp Y: "Điệp Y, nàng ta sau này là bộ dạng thế này sao? Như thế có phải có chút không tốt lắm không?"

Điệp Y nhìn vẻ mặt không đành lòng của Thanh Nhu, nhàn nhạt nói: "Sẽ không, đợi chuyện này qua đi, nàng ta sẽ như thường ngày trước đây, những chuyện xảy ra trong thời gian này nàng ta đều sẽ không có ký ức, cuộc đời của nàng ta sẽ không vì những chuyện xảy ra này mà có bất kỳ thay đổi gì." Tuy tam công chúa điêu man nay khiến nàng nhìn không thuận mắt, nhưng mà cũng không nghiêm trọng tới nỗi phải hại cả đời của nàng ta, giáo huấn vẫn phải giáo huấn, nhưng biết dừng đúng lúc thì thôi.

Mấy nữ quyến trên mặt có chút không đành lòng nghe Điệp Y nói vậy, bất giác đều thở dài một hơi, Cổ Hạo Nhiên cười nhìn mấy người họ ôm Điệp Y nói: "Điệp Y của ta biết chừng mực, việc nàng ấy làm ta tuyệt đối yên tâm, nàng có nguyên tắc làm người làm việc của nàng." Bọn Cổ Hạo Dương thấy Cổ Hạo Nhiên khen trước mặt Điệp Y như vậy, bất giác đều bắt đầu trêu đùa Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Ly cười nhạt nhìn mọi người nhướng mày nói: "Đừng vui mừng quá sớm, giải quyết được cái đầu to, phía sau còn có rất nhiều cái đuôi, đám đuôi đó thế nào các ngươi còn không mau nói ra xem."

Bọn Cổ Hạo Ảnh nghe Cổ Ly buồn cười nói, bất giác đều vừa cười vừa tập họp lại, vẻ mặt Cổ Chấn luôn tương đối bình tĩnh nhìn mọi người, lúc này thấy chỉ còn lại mấy người bọn Cổ Hạo Nhiên, mới trầm ổn nói: "Minh Hoàng bên đó sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"

Cổ Hạo Nhiên vẻ nghiêm lại gật gật đầu nói: "Sẽ không xảy ra vấn đề gì, một là trong tay chúng ta có tam công chúa, Minh Hoàng vì ái nữ sẽ không ra tay.

Hai là nếu lấy lợi ích của nhà chúng ta, Hữu Tướng, Đông Sở Quân thì sẽ rất lớn, nhưng đối với Minh Hoàng mà nói lại không là gì cả, với một người thương nhân hoàng thất mà nói, theo đuổi lợi ích lớn nhất, vĩnh viễn hơn hẳn những thứ có được trong nhất thời, ta tin Minh Hoàng sẽ là một hoàng đế thương nhân thành công, cho nên, trước mắt chúng ta không cần lo lắng hắn dở trò sau lưng chúng ta, chỉ lo hắn sẽ ra giá thế nào mà thôi."

Cổ Ly nhướng mày cười nói: "Nói không sai, Minh Hoàng có tính toán gì ta cũng có thể đoán được tám chín phần mười, trước mắt trong lòng mọi người đều hiểu rõ không nói ra, vậy thì nhân lúc này có người âm thầm chống lưng, đem mọi chuyện chúng ta muốn làm, có thể làm, đều làm cho gọn gàng."

Cổ Hạo Nhiên liền cười nói: "Hồ Ly đấu với hồ ly, vậy thì phải xem con hồ ly nào có mưu sâu kế hiểm hơn rồi." Bọn Cổ Hạo Ảnh nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy, liền đều nhìn Cổ Ly cười.

Cổ Ly nhướng mày cười nhìn Cổ Hạo Nhiên chậm rãi nói: "Thấy ngươi dường như rất nhàn rỗi a, vốn giao cho ngươi nhiệm vụ ứng phó với tam công chúa, bây giờ có Điệp Y giải quyết cho ngươi rồi, ngươi tự mình xem phải nhận nhiệm vụ gì, đừng đợi ta tới sắp xếp cho ngươi, nếu không.."

Cổ Hạo Nhiên nghe lời nói mang nặng mùi uy hiếp của Cổ Ly, bất giác vẻ mặt tươi cười kéo Điệp Y dựa lên người, cười híp mắt nói: "Điệp Y, tiểu thúc bắt nạt người, thu thập hắn cho ta."

Cổ Ly liền híp đôi mắt lại nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: "Tiểu lục, đừng tưởng rằng có núi dựa thì ta sợ ngươi, Hữu tướng bên đó phải cần một tội chứng thông đồng với Phiên vương, mới có thể cho hắn một đòn chí mạng được, vốn giao cho Hạo Viễn làm, bây giờ ngươi tiếp nhận lại, nếu không làm được, ngươi đừng trở về."

Bọn Cổ Hạo Ảnh liền ha ha cười lớn, Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt đáng thương nhìn Điệp Y nói: "Tiểu thúc ức hiếp ta, Điệp Y, nàng phải đòi lại công đạo cho trương phu của nàng, hắn lại đem ta đưa tới Lý quận, ở đó nguy hiểm không nói, mà nhiều ngày như vậy không thể gặp nàng, điều này không thể được." Trong lời nói tuy mang đầy oán than, nhưng thần tình và ngữ khí đều không là gì cả.

Điệp Y vẫn chưa trả lời, Cổ Hạo Danh bên cạnh vẻ mặt đồng tình quay sang Cổ Ly nói: "Tiểu Thúc, nhìn xem người cũng quá tàn nhẫn rồi, tiểu lục mới tân hôn không lâu thì đã để phu thê họ phân ly, người lần này là muốn tiểu lục tương tư thành bệnh sao? Tiểu lục đáng thương của ta, nếu nhớ Điệp Y tới sinh bệnh thì phải làm sao? Nếu gặp phải kẻ địch mà không có Điệp Y ở đó thì phải làm sao? A, tiểu thúc, người quá tàn nhẫn rồi" Một màn ca hát tuyệt vời, liền khiến bọn Cổ Hạo Ảnh ha ha ồ lên cười, vẻ mặt trêu chọc nhìn Cổ Hạo Nhiên đang nghiến răng nghiến lợi.

Còn tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.