Nhà Có Điêu Phu

Chương 115: Trận huyết chiến



Trong một căn phòng của ngôi nhà lớn nào đó ở Lí quận, Cổ Hạo Nhiên chau mày nhìn bầu trời, tiếng mưa tí tí tách tách đã một ngày rồi, cả bầu trời mang theo cảm giác âm u khiến người ta ngột ngạt, ánh mắt Cổ Hạo Nhiên nhìn bầu trời vừa sâu xa vùa tĩnh mịch, trong mắt ngập tràn suy tư.

"Thiếu gia, tuần tra ngày một gắt gao, bây giờ chúng ta làm thế nào?"

Cổ Hạo Nhiên nhìn mây đen nhàn nhạt trên bầu trời, chậm rãi nói: "Vẫn chưa có tin tức của bọn Điệp Y truyền tới sao?"

Người của Âm Nguyệt lắc đầu nói: "Tin tức bị ngăn cách rồi, Nguyệt chủ có lẽ đã nhận được tin tức chúng ta truyền tới, nhưng hiện tại chúng ta cách nơi dự định quá xa, sự trả lời và mệnh lệnh của Nguyệt chủ chúng ta không nhận được, đồng thời cũng có thể Nguyệt chủ không trả lời cho chúng ta, vì chỗ chúng ta quá nguy hiểm, một khi trả lời và ra lệnh cho chúng ta, nếu bị tóm được thì ảnh hưởng rất lớn."

Cổ Hạo Nhiên khẽ chau mày: "Ta chính là sợ Điệp Y nhất thời xúc động, nếu lạc tin tức, thì sự việc phiền phức nhiều rồi."

Cổ Hạo Nhiên nói bất giác sờ vào ngực, tất cả chứng cứ đều để trong này, vốn muốn dùng bồ câu đưa thư mang về cho Điệp Y, như vậy hắn hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề thời gian, xem Thục vương có thể kéo dài với hắn được bao lâu, nhưng như vậy quá không an toàn nếu đánh rơi, vậy thì vất vả trước đó đều đi tong, cho nên hắn có thể hiểu được sự lo lắng của bọn Điệp Y về nơi hắn đang ở, nhưng không ra được thì có thể làm sao đây.

Trầm mặc, người của Âm Nguyệt cũng biết được lợi hại trong đó, không nhận được mệnh lệnh của Nguyệt chủ, một mặt cảm thấy yên tâm, mặt khác cũng rất lo lắng. Nửa buổi trời Cổ Hạo Nhiên đột nhiên nói: "Không được, không thể cứ né tránh như vậy, Ảnh Thúc bên này chúng ta đợi thêm vài ngày và đợi ít đi vài ngày cũng không sao, nhưng Thánh Thiên bên đó chúng ta không còn thời gian đợi được nữa, nếu ta cứ trốn ở đây, vậy thì những tư liệu tới tay này không chỉ không có tác dụng gì, ngược lại còn trở thành gánh nặng của ta, tối nay đi chuẩn bị, chúng ta nhất định phải ra khỏi đây."

Bọn người Âm Nguyệt nhìn nhau một cái, đều cúi người lui xuống, Cổ Hạo Nhiên vẫn nhìn chằm chằm lên bầu trời âm u, vốn tưởng tránh đi vài ngày sẽ tìm được cơ hội, bây giờ không chỉ không có bất kỳ cơ hội và buông lỏng nào, ngược lại ngày càng nghiêm ngặt, bắt đầu lục soát từng người một rồi, khu viện nơi họ đang ở tạm này đã coi như là đợt bá tánh cuối cùng chưa bị cách ly, nhưng mà qua hôm nay ngày mai cũng phải bắt đầu phân cách lần này có tránh thêm nữa cũng không còn chỗ để tránh rồi.

Buổi tối, cơn mưa kéo dài gần hai ngày lại tạnh, bầu trời trở nên thoáng đãng, một vầng trăng sáng treo trên bầu trời, ánh trăng bạc soi sáng khắp thành, trên phố lớn không một bóng người, cả Lí quận giống như một tòa thành chết, không có lấy một chút thanh tức.

Mấy đạo thân ảnh mau chóng chạy như bay trên các ngõ ngách của con phố, ngày càng mau chóng tiếp cận cửa thành của Lí quận, cửa thành vẫn sáng trưng như trước, đội ngũ tuần tra đi tới đi lui giao nhau nơi cửa thành từng đội quan binh tuần tra có mang theo đao, cầm nó, vẻ mặt nghiêm túc quét mắt nhìn mọi thứ dị thường ở khắp nơi.

Cổ Hạo Nhiên đứng ở một góc xa xa quan sát động tĩnh ở cửa thành, nửa buổi trời hơi nghiêng đầu chỉ thị cho Âm Nguyệt phía sau, sau đó bốn người theo sau hắn, đều im lặng gật đầu, từ trong bóng tối bắn ra, nhằm về phía cửa thành.

"Là ai? Làm gì đó? Mau, có vấn đề, mau" Người tuần tra ở cửa thành thấy đột nhiên từ trong bóng tối có người chạy ra ngoài, liền cảnh giác muốn xông qua đó, không ngờ, mấy người đó vừa thấy cửa thành có nhiều người như vậy, xoay người đi chạy đi nơi khác, sau đó, người phụ trách tuần tra cửa thành liền cảm thấy không đúng, vội vàng hô lên một tiếng chỉ huy người đuổi theo những người này.

Chỉ thấy trong màn đêm bốn người toàn thân hắc ý đang qua lại như con thoi giữa những ngõ ngách trên phố lớn, phía sau một đội quan binh đốt đuốc, lớn tiếng hô hào bao vây phía sau, trong nhất thời người phụ trách tuần tra ở cửa thành chí ít đã đi hơn một nửa.

Cổ Hạo Nhiên thấy người trên cửa thành bị điều đi hơn một nửa sau đó quay về phía sau nhẹ vẫy tay, người cầm đầu theo sau hắn Âm Nguyệt, liền dùng tín hiệu Nguyệt đường chuyên dùng để truyền tin, hoặc nhẹ hoặc nặng gõ lên vách tường, tiếng gõ vừa kết thúc, trong những con ngõ gần cửa thành, đột nhiên đều bắn ra mấy hỏa tiễn, bắn về phía cung tiễn được chuẩn bị trên cửa thành.

Ánh lửa trong nháy mắt khiến cửa thành vốn đã đèn đuốc sáng trưng càng thêm sáng, trong nháy mắt cửa thành đại loạn: "Mau, có tặc nhân."

"Không được hoảng loạn, người chúng ta đợi tới rồi, bình tĩnh cho ta, ai làm việc nấy, nhanh lên, tay chân không được luống cuống."

"Đại nhân, lão tổng phụ trách cửa thành vừa đuổi theo đám người dị thường kia, cửa thành này không ai canh giữ, làm sao đây?"

"Aizz, đại nhân, hỏa tiễn lợi hại, chúng ta căn bản không nhìn thấy tung tích của kẻ địch."

"Đại nhân..."

"Đại nhân..."

Chỉ trong nháy mắt người phụ trách tuần tra cửa thành đều trở nên hoảng loạn, vì một bộ phận người đã đi khỏi, phụ trách canh giữ thành xảy ra thiếu hụt, trong nhất thời lại bị mấy mũi tên của Cổ Hạo Nhiên làm cho hỗn loạn, bất giác đám người chạy lên chạy xuống, vừa hoảng loạn kéo cung đáp trả, vừa có người xông ra ngoài lao về nơi cung tên bắn ra, còn có người bắn pháo hoa trên bầu trời, thông báo bên đây đã xảy ra chuyện....

Trong đêm tối bọn Cổ Hạo Nhiên đợi chính là giây phút này, hoảng loạn chỉ là trong nhất thời, thời gian lâu hơn chút nữa những quan binh được huấn luyện này, nhất định có thể khống chế rất tốt mọi chuyện đột phát thế này, và những quan binh từ những nơi khác cũng sẽ nhanh chóng gấp rút tới đây, hắn cần chỉ là trong nháy mắt này, có thể có cũng chỉ là giây phút này.

Sau đó Cổ Hạo Nhiên một thân hắc y mang theo Âm Nguyệt một người thâm hậu, nhân chút sơ hở giữa lúc bên mình bắn hỏa tiễn, và đối phương lác đác bắn trả lại vài mũi tiễn, liền lao về phía cửa thành, số cung tên có hạn là do mấy ngày nay họ ngày đêm làm ra, phải mau chóng giải quyết.

"Nhìn xem, chính là người đó, chính là người đó." Một người đứng trên cửa thành đột nhiên lao vào đám quan binh, đám quan binh giao thủ với Cổ Hạo Nhiên liền lớn tiếng gào lên.

Cổ Hạo Nhiên vội đưa mắt nhìn, không quen biết, nhưng một thân trang phục có lẽ là người của Thục vương phủ, Thục vương này nghĩ cũng thật thấu đáo.

Đám quan binh canh giữ hoảng loạn thành một mớ vừa nghe người này hô lên, mắt liền trở nên sáng ngời xông về phía Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên bất giác cười khổ, sớm biết thân hắc ảnh này của mình lại khiến người ta chú ý như vậy thì đã không mặc rồi, thật không ngờ chỉ dựa vào một bóng lưng mà có thể nhận ra hắn, không biết có nên nói nhãn lực của người này có phải quá tốt rồi không, liền vừa cười khổ vừa lao về phía cửa thành.

Hắn sao biết được thân ảnh hắn hôm đó đứng trên cồng vòm, thật sự khiến tất cả người trong Thục vương phủ có mặt ở hiện trường đều nhớ như in, người có thể thay đổi bất kỳ trang phục nào, cũng có thể hóa trang thành những bộ dạng khác nhau, nhưng một thân khí chất há có thể nói đổi là đổi được, Cổ Hạo Nhiên hôm đó khí chất cuồng vọng ngạo mạn, và bộ dạng chỉ có thể thành công không thể thất bại mà quyết chí tiến về phía trước, khí chất đó hoàn toàn không chút thay đổi, cho nên vừa nhìn liền bị người của Thục vương phủ nhận ra ngay.

"Nhanh lên, hắn đang nhằm về phía cửa thành mà chạy ra rồi, bên đó mau vây chặt lấy hắn."

"Không hay, cầu treo bỏ xuống rồi, là ai bỏ xuống, a, ở đây còn có một tên đồng bọn của hắn, nhanh lên, đừng để hắn chạy thoát."

Đám người này vừa bắt đầu chỉ chú ý hỏa tiễn không ngừng bắn tới, sau đó vào lúc người của Thục vương phủ nhận ra Cổ Hạo Nhiên, một lòng một dạ đặt lên người Cổ Hạo Nhiên, mà Cổ Hạo Nhiên vốn là muốn tạo sự chú ý, phía sau người của Âm Nguyệt phụ trách đi thả cầu treo xuống, đây vừa khéo hợp với suy nghĩ của Cổ Hạo Nhiên, cho nên trong nhất thời căn bản không ai nhìn sang phía quản sự của Âm Nguyệt đang nhân lúc hỗn loạn mà chuồn tới cửa thành chặt đứt cầu treo.

Cổ Hạo Nhiên nghe thấy cầu treo đã bỏ xuống, nhuyễn kiếm liền vung lên giết chóc không chút lưu tình mở ra một con đường máu xông lên phía cầu treo, chỉ có qua được cầu treo đó thì cửa thành không còn gì đáng lo nữa.

Tiếng gào thét, tiếng giết chóc, tiếng kêu thảm, ngọn lửa bắn tung tóe cả cửa thành đang diễn ra một màn rửa tội máu và lửa, quản gia của Âm Nguyệt sẽ hợp lại về bên cạnh Cổ Hạo Nhiên hai người chống đỡ hỏa tiễn mà xông lên trước, đám binh sĩ phụ trách tuần tra đó, thấy Cổ Hạo Nhiên ngày càng tiếp cận cửa thành, trong lòng liền trở nên hoảng loạn, vừa né tránh hỏa tiễn vừa kêu la lao tới bên cạnh Cổ Hạo Nhiên, nếu cứ như vậy để Cổ Hạo Nhiên thoát khỏi, vậy thì bọn họ chỉ còn con đường chết.

Mọi thứ đều tới theo kế hoạch, Cổ Hạo Nhiên mắt thấy cầu treo gần trong gang tấc, bất giác cắn chặt răng, thành bại mấu chốt chính là lúc này, nếu để đám người này kịp phản ứng, dựa vào sức mạnh của hai người bọn họ muốn xông ra khỏi cửa thành này thật sự là chuyện không thể.

"Nhanh, nhanh, nhanh bao vây nơi đây, chúng muốn vượt ra, nhanh a."

"Ngươi đừng cản ta, người ở đó ngươi rốt cuộc nhằm vào chỗ nào mà ra tay vậy?"

"Aizz, là ai chém lên người ta, rốt cuộc là ra tay với ai, tặc nhân ở bên đó."

"Bà nội nó, không ai nghe ta nói nữa có phải không, kẻ địch ở đó các ngươi rốt cuộc làm gì vậy?"

Tiếng kêu la không ngừng vang lên, đám quan binh nhiều như vậy ngược lại còn vướng tay vướng chân, chỉ đối mặt với hai người bọn Cổ Hạo Nhiên lại có bộ dạng không ngang sức, đám quan binh thấy Cổ Hạo Nhiên chỉ có hai người còn bọn họ nhiều người như vậy còn cản không được, bất giác trong lòng cảm thấy lo sợ vừa đối phó với Cổ Hạo Nhiên, trong lòng vừa aizz than phiền sao lại có một thiên vương lão tử từ đâu tới thế này.

Thật ra đây đâu phải là Cổ Hạo Nhiên lợi hại gì, chẳng qua là lợi dụng lúc họ không đề phòng mà thôi, tuy được canh phòng nghiêm ngặt, nhưng đám quan binh phụ trách canh giữ cửa thành, sao nghĩ được bọn Cổ Hạo Nhiên sẽ lại trắng trợn như vậy, bị Cổ Hạo Nhiên tới như vậy, trong nhất thời bó tay bó chân phản ứng không kịp, mới khiến Cổ Hạo Nhiên có cơ hội, đây không phải là Cổ Hạo Nhiên quá lợi hại, mà là họ tự làm mình loạn.

Cổ Hạo Nhiên và Âm nguyệt quản sự cùng sánh vai xông về phía trước, mắt thấy đã lao tới cầu treo, đột nhiên, một thanh âm sắc bén phá không đột nhiên truyền tới, pha lẫn khí tức sắc nhọn khiến người ta không cách nào làm lơ.

Cổ Hạo Nhiên dựng tai, một tay nắm chặt lấy người của Âm Nguyệt bên cạnh gào lên: "Nguy hiểm." Vừa mau chóng lộn người nhảy về sau.

Hai người còn chưa đứng vững, Cổ Hạo Nhiên liền thấy nơi hắn vừa nãy đứng, một mũi lợi tiễn trực tiếp xuyên thấu cầu treo, chỉ còn lại đuôi tên đang trên cầu treo không ngừng rung lên, trên mũi tên mang theo dầu hỏa không rõ là nguyên lý gì, trong nháy mắt nứt ra, trải đầy khắp một phía cầu treo, chẳng tốn bao nhiêu công phu ánh lửa lòe loẹt quỷ dị đó bao trùm cả một mặt của cầu treo, cắt đứt con đường giữa Cổ Hạo Nhiên và cửa thành nhìn tựa như gần trong gang tấc nhưng bây giờ lại cách xa tận chân trời.

Cổ Hạo Nhiên nhìn mũi tên này một cái, đây chỉ có Hạo Nguyệt đại cung trong Thục vương phủ, cũng chỉ có lợi tiễn như vậy mới có uy lực lớn như vậy, bất giác trong lòng chợt rét, tiễn như vậy, sức mạnh như vậy, khí thế như vậy, ngoài Thục vương ra không còn ai khác.

"Không ngày gặp lại, không ngờ chúng ta bây giờ lại nhanh như vậy gặp lại." Một đạo thanh âm lạnh lẽo đột nhiên truyền tới, tiếp theo đó mọi công kích của đám binh sĩ đều ngừng lại, Cổ Hạo Nhiên trong lòng bất giác thở dài một hơi, Thục vương tới rồi.

Cổ Hạo Nhiên chậm rãi xoay người lại, nhướng mày nhìn Thục vương cách đó không xa, thấy Thục vương toàn thân áo giáp cưỡi ngựa cao đầu, đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, mà đám đại đội nhân mã phía sau hắn đang có trật tự không hỗn loạn mà chạy tới, đem cửa thành vây chặt một giọt nước cũng không lọt được, Cổ Hạo Nhiên trong lòng bất giác chỉ biết cười khổ, động tĩnh lớn như vậy mà mình cũng không nghe thấy, xem ra vừa nãy thật sự là quá lo tiến về phía trước rồi.

Sau đó Cổ Hạo Nhiên tay cầm kiếm nhàn nhạt nói với Thục vương: "Vậy thì đã sao?"

Thục vương lộn người nhảy từ lưng ngựa xuống, từng bước từng bước bức gần tới Cổ Hạo Nhiên, khóe miệng mang theo nụ cười lãnh khốc cực điểm, âm u nói: "Cũng không có gì, tiểu tử, thật sự có chút bản lĩnh, nếu không phải bổn vương sớm đoán được ngươi sẽ quyết một trận huyết chiến, sớm đã sắp xếp nhân thủ ở gần đây, hôm nay thật sự đã để tiểu tử ngươi chạy thoát rồi."

Cổ Hạo Nhiên nghe vậy bất giác âm thầm nắm nắm quyền đầu, hèn gì tới nhanh như vậy, mình từ lúc động thủ tới bây giờ chưa tới một khắc, hắn đã tới rồi, xem ra Thục vương này thật sự có chuẩn bị mà tới, sau đó nhàn nhạt cười nói: "Lão hồ ly đúng là lão hồ ly, nhưng mà, ta đã có thể chạy được một lần, khó đảm bảo lần thứ hai ngươi có thể bắt được ta."

Thục vương đứng vững ở phía trước cách chỗ Cổ Hạo Nhiên chừng mười mét ha ha cười lớn nói: "Tiểu tử, tối đó có thể thoát khỏi tay bổn vương một lần đã xem như là quá lắm rồi, nếu bổn vương còn để ngươi lại thoát được lần nữa, vậy thì bổn vương cũng không cần sống trên đời này nữa rồi."

Cổ Hạo Nhiên nghe ngữ điệu hết sức ngạo mạn và chắc chắn của Thục vương, biết Thục vương lần này tuyệt đối hoàn toàn nắm chắc, trong lòng vừa mau chóng suy nghĩ cách đối phó vừa nhướng mày ha ha cười lớn đáp lại tiếng cười của Thục vương, lạnh lùng nói: "Nếu hôm nay ta thoát được, ngươi cứ cho là muốn sống cũng không sống tiếp được."

Thục vương nghe vậy liền sầm mặt xuống, Cổ Hạo Nhiên nhân cơ hội ha ha cười nói: "Có biết không? Những thứ đó rất hữu dụng a, ta đã đem nội dung đó truyền ra ngoài rồi, ta tin không bao lâu nữa danh hiệu Thục vương ngươi có thể phải thay đổi rồi, tới lúc đó không biệt là cái phong hiệu gì? Thục vương, ngươi nói xem ngươi thích phong hiệu gì, nói không chừng tới lúc đó ta tới cho ngươi vài câu mỹ ngôn, có thể thật như ngươi muốn không chừng."

Đôi mắt Thục vương khóa chặt lên người Cổ Hạo Nhiên, sát ý trong mắt không nói cũng rõ, nghe ngôn từ Cổ Hạo Nhiên vô cùng ngạo mạn hống hách, Thục vương không chỉ không nổi trận lôi đình, ngược lại còn đè nén sát khí trong mắt nhàn nhạt nói: "Bổn vương là phong hiệu gì vẫn chưa tới lượt tiểu tử ngươi nói là được, tiểu tử, mấy ngày trước bổn vương ngại trong phủ còn có người khác, không ra tay giết ngươi, hôm nay những người này đều là tâm phúc của bổn vương, muốn khơi chuyện gì để dễ mượn cớ thoát thân, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ đến. Tiểu tử, lộ ra diện mục thật của ngươi, bổn vương ngược lại muốn xem xem rốt cuộc là người nào lại có bản lĩnh như vậy, lại có thể thoát khỏi tay bổn vương một lần."

Cổ Hạo Nhiên quét mắt nhìn đám quan binh xung quanh ngày một nhiều, thấy từng đội từng đội có trật tự không rối loạn vây chặt trên mọi ngõ đường, chặt đứt mọi đường lui của hắn, biết hôm nay có thể không xong rồi, cùng lúc phát hiện người của bọn Âm Nguyệt đều không ở đây, rõ ràng Thục vương không bắt được tên nào, đã như vậy nhất định có cơ hội có thể mượn được, bất giác cười nói: "Sao, Thục vương đối với ta có hứng thú vậy sao?"

Thục vương trừng mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên chậm rãi cười nói: "Không sai, bổn vương trước giờ đối với người có bản lĩnh đều có hứng thú, thế nào, chỉ cần ngươi gia nhập dưới trướng của bổn vương, chuyện trước đây chúng ta xóa sạch, bổn vương đối với chuyện trước đây của ngươi không trách lỗi xưa, còn sẽ trọng dụng, bổn vương nói được làm được, tuyệt đối không nuốt lời." 

Cổ Hạo Nhiên thấy trong mắt Thục vương lúc này lộ ra vẻ rất hứng thú, bất giác cong khóe môi nói: "Còn chưa biết ta là ai, đã ra điều kiện này, Thục vương, lẽ nào ngươi không sợ người đứng phía sau ta so với ngươi chỉ cao không thấp?"

Lời này nói quá trắng trợn, rõ ràng là lôi Minh Hoàng vào, nhưng vào lúc này Cổ Hạo Nhiên cũng không để ý nhiều như vậy, dù sao cũng không liên quan tới hắn mà, lôi ra để kéo dài thời gian cũng không tệ.

Thục vương nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy, bất giác cười chế nhạo, nửa buổi trời đôi mày nhướng lên trong mắt đầy sát khí nói: "Ngươi không nói bổn vương cũng có thể đoán được là hắn, ngoài hắn ra còn ai nghi kị bổn vương như vậy, ngoài hắn ra còn có ai có được thủ hạ tốt như vậy, muốn dồn bổn vương vào chỗ chết, vậy phải xem xem hắn có bản lĩnh đó không."

Cổ Hạo Nhiên nghe Thục vương đối với Minh Hoàng không chút kiêng dè, trực tiếp xưng hô là hắn này hắn nọ, rõ ràng vì mình tiện tay dắt trộm dê như vậy, cho nên mọi chuyện còn đang trong kế hoạch phải được tiến hành sớm hơn, cũng có thể nói Thục vương này muốn phản rồi, sau đó lùi sau một bước cũng không quan tâm ngọn lửa đang cháy phía sau, đặt mông ngồi xuống đầu cầu treo bên này, không thèm để ý nhìn Thục vương vẻ mặt tức giận.

Thục vương thấy Cổ Hạo Nhiên tiêu sái đối mặt với hắn như vậy, thoải mái như đang đối mặt với bằng hữu vậy, một chút vẻ lo sợ cũng không có, bất giác ha ha cười nhìn Cổ Hạo Nhiên chằm chằm nói: "Mắt nhìn của tiểu tử đó không tệ, tiểu tử, phía trước chính là một đại lộ, chỉ cần ngươi theo bổn vương, lời bổn vương nói tuyệt đối được tính."

Cổ Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn Thục vương trong mắt dạt dào ý cười, chậm rãi nói: "Đã biết sau lưng ta là ai, còn muốn ta gia nhập doanh trại của ngươi, Thục vương, ngươi không sợ ta chỉ là mượn thời cơ sao? Càng huống hồ khẩu vị của ta rất lớn, không phải ai cũng nuôi nổi."

Thục vương nghe vậy cao ngạo cười nói: "Ta đã dám để ngươi làm việc cho bổn vương đây, bổn vương có năng lực giá ngự mọi thứ của ngươi, còn về khẩu vị, ha ha, hắn có thể cho ngươi được, bổn vương cũng có thể cho ngươi được, tiểu tử suy nghĩ kỹ đi, bỏ qua lần này thì không có lần sau, nhẫn nại của bổn vương là có hạn."

Cổ Hạo Nhiên đang muốn nói đột nhiên khóe mắt thấy phía xa xa một đạo quang mang thoáng qua, Cổ Hạo Nhiên trong lòng liền dao động, tia sáng này trong mắt người ngoài không là gì cả, nhưng trong mắt hắn lại rất có ý nghĩa, sau đó Cổ Hạo Nhiên chậm rãi đứng lên, cười nói với Thục vương: "Thục vương, ngươi còn chưa biết ta là ai, nếu ngươi biết rồi, nói không chừng không cần ta tới làm thuộc hạ cho ngươi nữa."

Thục vương thấy Cổ Hạo Nhiên nói vậy, bất giác nhướng mày nói: "Kéo mặt nạ ngươi xuống, bổn vương muốn xem xem ngươi rốt cuộc là ai?"

Cổ Hạo Nhiên vừa cười vừa chậm rãi di động trên cầu treo, quản sự Âm Nguyệt bên cạnh nãy giờ im lặng không lên tiếng cũng di động theo cước bộ Cổ Hạo Nhiên, vì phạm vi phía trước của cầu treo tương đối chật hẹp, còn đằng sau họ lại là ngọn lửa ngất trời, hai người bọn Cổ Hạo Nhiên bị vây ở giữa có mọc thêm cánh cũng không bay ra được, cho nên không ai mở miệng trách mắng, chỉ cho là hắn đang suy nghĩ.

Nửa buổi trời Cổ Hạo Nhiên chọn đứng trên một góc nghiêng, đối lập xiên chéo với Thục vương, cả người trong vòng bao vây đã tránh khỏi phạm vi công kích chính diện, trong nhất thời tuyệt đối phải điều chỉnh một chút mới có thể công kích được hắn.

Cổ Hạo Nhiên nhàn nhạt cười nói: "Thục vương, đây là lửa gì, đốt người ta nóng tới kỳ lạ."

Thục vương sắc mặt sầm xuống lạnh lùng nói: "Tiểu tử, nhẫn nại của bổn vương có hạn, nếu ngươi cảm thấy nhất định phải khảo nghiệm giới hạn của bổn vương vậy thì ngươi cứ tiếp tục."

Cổ Hạo Nhiên nghe vậy liền ha ha cười lớn, nửa buổi trời cho tới khi Cổ Hạo Nhiên thấy sắc mặt của Thục vương ngày càng âm trầm mới dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng Thục vương ưu nhã nói: "Thục vương, hy vọng ngươi đừng quên ta." Nói xong đưa tay kéo mạn che mặt mình xuống.

Cửa thành đèn đuốc sáng như ban ngày, mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa lên, một nam tử vô cùng tuấn lãng sáng ngời như ánh mặt trời đứng ở cửa thành, nụ cười nhàn nhạt trên mặt và thần tình tiêu sái, vẻ tự nhiên và cao quý toát ra từ trong xương tủy, mọi người bất giác đều trừng to mắt nhìn hắn.

"Là ngươi?" Đôi mắt Thục vương nhìn Cổ Hạo Nhiên trừng trừng, nửa buổi trời chau mày suy nghĩ nói.

Cổ Hạo Nhiên mang theo nụ cười lười biếng nhàn nhạt nói: "Sao, Thục vương đã quên ta là ai rồi sao?"

Thục vương đầu mày nhíu chặt nửa buổi trời đột nhiên đánh một cái vào lòng bàn tay nói: "Cổ Hạo Nhiên, nhỏ nhất của Cổ gia, bổn vương đã từng gặp ngươi một lần."

Cổ Hạo Nhiên liền ha ha cười lớn nói: "Thục vương trí nhớ thật tốt, mấy năm trước gặp qua một lần mà vẫn có thể nhớ, không biết có được xem là phúc khí của ta không."

Tia quang mang biến hóa trong mắt Thục vương, nhìn Cổ Hạo Nhiên vân đạm phong khinh trước mặt nửa buổi trời chậm rãi gật đầu nói: "Thì ra là ngươi, bổn vương còn nói bổn vương kết thù với người nào, thì ra là người của Cổ gia, thật hảo bản lĩnh, thật hảo bản lĩnh, che giấu toàn thiên hạ."

Cổ Hạo Nhiên nhướng mày cười nói: "Chẳng qua chỉ là chút bản lĩnh mà thôi, không đáng là gì." Lúc này Cổ Hạo Nhiên đột nhiên quyết định lộ diện, không phải vì muốn cùng Thục vương kết giao quan hệ gì, mà là có một tính toán khác, chỉ cần về lại Thánh Thiên tự nhiên có thể làm chứng rồi.

Thục vương hừ lạnh một tiếng nhàn nhạt nói: "Nếu đây còn gọi là tiểu bản lĩnh, vậy còn có gì mới được gọi là đại bản lĩnh, Cổ Hạo Nhiên, kiều tử thiên hạ, văn tài phong lưu, tài tư nhạy bén, trí mưu cao lược, duy độc nhất võ công lại đứng sau người khác, nhưng thế nhân không biết trong con mắt ngươi đều là một đám đần độn, che giấu như vậy không biết là vì cái gì? Lẽ nào là vì hôm nay?"

Cổ Hạo Nhiên thấy ánh mắt thắc mắc của Thục vương, bất giác mỉm cười nói: "Tiểu tử chẳng qua là hậu sinh vãn bối, Thục vương ngươi mới xứng với bốn chữ trí mưu cao lược, ngươi xem hôm nay ta không phải đã rơi vào tay ngươi rồi sao, còn có gì mà Thục vương người đoán không ra nữa?"

Đội lên đầu sự tâng bốc mỉa mai, Thục vương lộ ra nụ cười lãnh khốc, nửa buổi trời đột nhiên cười, nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: "Cổ Hạo Nhiên, bổn vương cũng không quan tâm ngươi rốt cuộc che giấu là vì cái gì, bây giờ bổn vương chỉ biết đã là người Cổ gia, thì Minh Hoàng không dùng được các ngươi, các ngươi cũng sẽ không cam tâm thành phục, giữa chúng ta có thể có chút hiểu lầm, hoặc cũng không thể nói thành hiểu lầm, nhưng đã là Cổ gia vậy thì mọi chuyện dễ nói rồi, tóm lại các ngươi cũng không mất cọng tóc nào không đúng sao, điều kiện chúng ta có thể tùy ý đàm phán."

Cổ Hạo Nhiên thấy Thục vương cũng không bị vướng mắc trong mấy vấn đề hắn đã nói, ngược lại còn trực tiếp chỉ ra trung tâm của sự tình, bất giác âm thầm gật đầu, lão tiểu tử này thật sự có chút bản lĩnh, sau đó nhàn nhạt cười nói: "Chúng tôi đã bị trúng kế của ngươi, bây giờ còn làm đàm phán, thiên hạ này có chuyện tốt vậy sao? Thục vương."

Thục vương ha ha cười: "Bằng hữu có thể thành kẻ địch, kẻ địch có thể thành bằng hữu, tính kế với các ngươi là vì có lợi mà làm, nhưng bây giờ hợp tác với các ngươi càng có lợi hơn, mọi người đều là người làm ăn, hợp tác như vậy ta tin đối với Cổ gia mà nói, tuyệt đối có lợi vô hại."

Cổ Hạo Nhiên chợt suy nghĩ liền hiểu ra Thục vương rốt cuộc là ý gì, bọn họ đã biết Thục vương và Nguyệt Hà công chúa câu kết với nhau, mà Thánh Thiên vốn cả trăm năm nay họ là người cầm đầu làm loạn, với nữ hoàng nhất định cũng không có giao tình gì đáng nói, bây giờ phò trợ một tân nữ hoàng lên ngôi, vậy thì nhà của họ cũng có thể giành chút lợi ích trong lần này.

Cổ Hạo Nhiên hiểu ra sau đó mỉm cười, quay sang Thục vương nói: "Thật sự không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn."

Thục vương nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy, bất giác ha ha cười lớn nói với Cổ Hạo Nhiên: "Cổ tiểu tử, ngươi là người thông minh, hiện giờ bên đó là thế cục gì ngươi rõ hơn bổn vương, chỉ cần các ngươi và bổn vương hợp tác, tiền đồ sau này của mọi người đều rất sáng lạn" Thục vương thấy Cổ Hạo Nhiên nói lời hàm hồ không rõ, cũng không cho rằng nhanh như vậy Cổ Hạo Nhiên đã đồng ý, nhưng cũng tuyệt đối rõ hai bên có khả năng hợp tác.

Còn tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.