Nhà Có Điêu Phu

Chương 118: Ẩn về Thánh Thiên



Một đoàn mười mấy hai mươi người đang chạy như bay trong đêm tối để rời khỏi, Cổ Hạo Nhiên theo bên cạnh Điệp Y, vừa chạy vừa nhìn về phía sau, chỉ thấy ánh lửa màu lam quỷ dị xuyên qua cửa thành vừa được mở, trong màn đêm càng câu hồn đoạt phách. Tiếng người vang vảng thông qua gió truyền qua đây, có thể thấy đầu người đen nghịt thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng không một ai đuổi theo, Cổ Hạo Nhiên khóe miệng bất giác lộ ra nụ cười xán lạn, nghiêng đầu nhìn Điệp Y.

"Có được thê tử như vậy, phu quân còn mong gì hơn nữa."

Điệp Y cảm giác được đôi mắt Cổ Hạo Nhiên đang chăm chú nhìn nàng nói, bất giác quay đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên, thấy nụ cười trên mặt Cổ Hạo Nhiên vô cùng xán lạn, một đôi mắt trong veo đang nói lên sự bội phục và tình ý nồng nàn, Điệp Y bất giác mỉm cười thu liễm lại vẻ lãnh khốc, biết Cổ Hạo Nhiên đang muốn nói tới một màn kinh ngạc và khâm phục vừa nãy, bất giác nhàn nhạt nói: "Cũng không phải là chuyện to tát gì."

Cổ Hạo Nhiên lắc đầu cười, trong mắt Điệp Y đây là chuyện không to tát gì, nhưng trong mắt hắn lại không được xem là chuyện nhỏ, một màn kinh ngạc này sẽ mãi mãi ở trong tâm trí hắn, biết Điệp Y cũng không muốn nói nhiều về những chuyện này, sau đó cười quay đầu nhìn sang Cổ Hạo Thanh bên cạnh.

Lúc Cổ Hạo Thanh mở cửa thành liền thấy ngọn lửa quỷ dị ngập trời, biết đó là con đường duy nhất bọn Cổ Hạo Nhiên bắt buộc phải đi qua, tuy không tận mắt chứng kiến một màn kinh hãi thế nhân đó, nhưng sau khi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, đáy lòng Cổ Hạo Thanh cũng hiểu ra mấy phần, sự kinh ngạc trong mắt không nói cũng hiểu, thấy Cổ Hạo Nhiên cười nhìn qua đây, bất giác nhướng mày với hai người.

Cổ Hạo Nhiên thấy trong mắt tứ ca hắn đều là vẻ kinh ngạc, bất giác đắc ý mỉm cười, nữ nhân cường hãn như vậy, lợi hại như vậy, yêu hắn như vậy là thê tử của hắn, chỉ thuộc về mình hắn, là người sống chết có nhau trong kiếp này, hắn vinh hạnh vì nàng, kiêu ngạo vì nàng.

Cổ Hạo Thanh thấy Cổ Hạo Nhiên cười vô cùng đắc ý, bất giác cũng mỉm cười, sự lợi hại của Điệp Y dọc đường đi hắn đã được lĩnh giáo không ít, nữ nhân này toàn tâm toàn ý vì đệ đệ của hắn, phúc khí của Cổ Hạo Nhiên, cũng là phúc khí của Cổ gia, có một con dâu như thế.

Vốn hắn cảm thấy Điệp Y không rành Lí quận, càng không quen phải nên cẩn thận và tỉ mỉ thế nào, thì mới có thể từ trong Lí quận được cảnh giới nghiêm ngặt cứu một người bị truy nã, cho nên hắn quyết định tự mình vào Lí quận cứu Cổ Hạo Nhiên, để Điệp Y bên ngoài tiếp ứng, nhưng Điệp Y căn bản đến cả lời phản bác cũng không thèm nói, trực tiếp cầm dao kề cổ hắn, khí thế quyết tuyệt đó khiến hắn không nói nổi lời nào.

Ước định phương thức liên lạc, hắn ở bên ngoài còn chưa bố trí ổn thỏa, thì đêm đã thấy pháo hoa đầy trời và tín hiệu ước định, tốc độ và năng lực như thế, khiến hắn không cách nào không kinh ngạc, trong lúc hắn không ngớt kinh ngạc dẫn theo người chạy tới bên ngoài cửa thành tiếp ứng, trong ánh lửa quỷ dị ngập trời cửa thành được rộng mở, tiểu đệ của hắn và Điệp Y chạy ra ngoài, vào khắc này khiến hắn không cách nào không cảm thấy bội phục sâu sắc với vị đệ muội trước mặt này được.

"Điệp Y, tứ ca, thủ đoạn không sai a, lại đem sào huyệt của Thục vương thiêu rụi, các người thật sự dám làm, độ khó cũng quá khó rồi." Cổ Hạo Nhiên thấy Cổ Hạo Thanh pha trò cười mình, bất giác nhìn Điệp Y và Cổ Hạo Thanh thoáng cái quét sạch mọi phiền não mấy ngày, thay đổi chủ đề liền nói chuyện cười.

Điệp Y vừa chạy như bay vừa nghiêng đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên nhướng mày lạnh lùng nói: "Ngươi cảm thấy việc này có khả năng sao?"

Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y hỏi ngược lại mình, bất giác hơi ngẩn ra sau đó đảo mắt chợt suy nghĩ, vào lúc này Thục vương phủ nhất định là cảnh giới nghiêm ngặt, dựa vào mấy người Điệp Y mang tới, sao có thể hoàn thành nhiệm vụ không có tính khả thi như vậy, bất giác nhướng mày nhìn sang Điệp Y.

Điệp Y vốn không muốn giải thích, thấy Cổ Hạo Nhiên mắt đầy vẻ hiếu kỳ nhìn qua đây, nửa buổi trời nhàn nhạt nói: "Phóng hỏa bên ngoài cửa của chúng." Mục đích chẳng qua là muốn dẫn dụ người rời khỏi, chỉ cần đúng vị trí, hà tất phải đi mạo hiểm, tóm lại kết quả tốt là được.

Cổ Hạo Nhiên nghe Điệp Y nói vậy, đột nhiên chau mày: "Còn lửa ở khu vực cách ly thì sao?" Thục vương phủ nếu bị Điệp Y đốt mất, hắn tuyệt đối là giơ hai tay hai chân tán đồng, nhưng khu vực cách ly bên đó đều là bá tánh bình dân, thế lửa lớn như vậy thì phải hủy đi bao nhiêu sinh mạng, nếu chỉ vì mình hắn mà chết đi vô số người, trong lòng hắn sao có thể yên được.

Điệp Y không nhìn Cổ Hạo Nhiên, nửa buổi trời lạnh lùng nói: "Đốt ở khu vực không người."

Cổ Hạo Nhiên vừa nghe vậy bất giác nhìn chằm chằm Điệp Y mặt không biểu tình, tính cách trước đây của Điệp Y không phải hắn không biết, nếu thật sự theo cách làm của nàng tuyệt đối là để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, sao có thể chú ý tới sẽ tạo nên tổn thất như thế nào với người khác, mà bây giờ nàng lại không làm như vậy, lửa cháy trên đất Lí quận, nhưng trong lòng Cổ Hạo Nhiên đốt thành một đóa tuyết liên thanh khiết, nhân tri sơ tính bổn thiện, Điệp Y của hắn thật sự mới là người lương thiện nhất.

Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên mang theo vẻ thâm tình chăm chú nhìn mình, bất giác lạnh lùng nói: "Nhìn đường."

Sự ôn nhu trong mắt Cổ Hạo Nhiên không phải là nàng không nhìn thấy, nếu theo như nàng thì đốt ở nơi có nhiều người mới có thể tạo thành hiệu quả tốt nhất, nhưng thật phải đốt chết nhiều người như vậy, Cổ Hạo Nhiên cứ cho là ngoài miệng không nói nhưng trong lòng sẽ thấy vướng bận, Điệp Y rất rõ Cổ Hạo Nhiên, giống như Cổ Hạo Nhiên hiểu rõ nàng vậy, nghĩ tới tâm tình Cổ Hạo Nhiên, lúc Điệp Y lựa chọn rõ ràng là mềm tay, cuối cùng lựa chọn nơi không người.

Cổ Hạo Nhiên thấy trên mặt Điệp Y có chút nổi giận, bất giác khẽ cười, Điệp Y của hắn không nguyện ý để hắn nhìn xuyên tâm tư của nàng, thật sự bản thân nàng cũng hiểu rõ, nếu trong lòng nàng không tồn tại cách nghĩ này, sao lúc đó có thể nghĩ tới những chuyện này chứ, Cổ Hạo Nhiên sau đó không nói gì thêm nữa, Điệp Y của hắn là người tốt nhất trong lòng hắn.

Có một thoáng yên tĩnh, trong màn đêm chỉ còn lại tiếng vó ngựa vội vàng, Cổ Hạo Thanh nhìn Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên yên tĩnh, hắn rất muốn biết bên trong cửa thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng cả Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y đều không có ý kể.

Hắn đâu biết Cổ Hạo Nhiên là không biết, còn Điệp Y là không muốn nói, cứu thế nào, dùng cách gì, sử dụng thủ đoạn gì, những chuyện này chẳng quả chỉ là quá trình, nàng cũng không xem trọng quá trình, nàng chỉ cần kết quả như nàng muốn là được, trong đó xảy ra chuyện gì, cố gắng trải qua chuyện gì không cần thiết phải nói.

"Điệp Y, bây giờ chúng ta đi đâu?" Tuấn mã trên đường lớn chạy nhanh như chớp, Cổ Hạo Nhiên thấy không phải đi về hướng kinh thành của Ảnh Thúc, bất giác nghi hoặc hỏi Điệp Y. Còn vừa nãy chứng cứ hắn có được, Điệp Y chỉ phái Băng Kỳ đưa về kinh thành, chuyện này bất giác khiến hắn có chút nghi hoặc.

Điệp Y sánh vai cùng Cổ Hạo Nhiên chạy như bay, thấy Cổ Hạo Nhiên hỏi nàng như vậy, bất giác nhàn nhạt nói: "Về Thánh Thiên."

Cổ Hạo Nhiên liền kinh ngạc trừng to mắt, Cổ Hạo Thanh bên cạnh thấy Cổ Hạo Nhiên quá kinh ngạc, bất giác mỉm cười giải thích: "Phần tư liệu này chỉ có một phần có ích cho Minh Hoàng, còn những thứ khác đối với chúng ta mà nói đều quá quan trọng, những thứ này không phải là thứ Minh Hoàng cần, mà cần chúng ta phải mang về Thánh Thiên, mới có được tác dụng lớn nhất, cho nên chúng ta trước là mang về đã."

Cổ Hạo Nhiên một tay khống chế cương ngựa, nghe Cổ Hạo Thanh giải thích, vừa mau chóng chạy như bay, vừa hơi chau mày nói: "Chúng ta làm như vậy bên tiểu thúc phải làm sao đây? Cha mẹ bên đó phải làm sao? Minh Hoàng bên đó không phải là dễ ăn nói."

Điệp Y nối tiếp câu chuyện lạnh lùng nói: "Tiểu thúc tự nhiên sẽ có cách." Cổ Hạo Thanh bên cạnh bất giác tỉ mỉ giải thich cho Cổ Hạo Nhiên.

Thì ra trước lúc Điệp Y và Cổ Hạo Thanh đến, Cổ Ly đã tập họp mọi người lại để bố trí từng đường đi nước bước, vì biết Thục vương và Nguyệt Hà công chúa câu kết, mọi tính toán đều phải được tiến hành trước.

Vì lần này Hữu tướng và Thục vương chỉ cần đưa những chứng cứ này lên, đương nhiên có Minh Hoàng ra mặt giải quyết, Hữu tướng và Thục vương dựa vào lúc chưa chín muồi mà khởi binh, tuyệt đối không dễ dàng thoát khỏi tay Minh Hoàng được, mối thù của nhà hắn mượn tay Minh Hoàng để thay bọn họ báo thù cũng vậy thôi.

Còn Đông Sở Quân bên này ở Ảnh Thúc lo liệu không thỏa đáng, nói thế nào thì cũng là quân phi của Thánh Thiên, chết ở Ảnh Thúc tuy đối với Cổ gia tương đối có lợi, thế nào đi nữa cũng không liên lụy tới họ được, nhưng đối với Thánh Thiên mà nói và với Cổ Ly mà nói có hại nhiều hơn lợi, rốt cuộc vẫn là câu nói đó, phần vị của hắn ở đó, chết ở đây có tổn hại tới mặt mũi quốc gia, vả lại còn cùng đi sứ tới Ảnh Thúc với Cổ Ly, nếu thật sự truy cứu, Cổ Ly cho dù không có liên quan gì cũng sẽ bị liên lụy, càng chưa nói vốn là do Cổ gia hạ thủ, Cổ Ly lần này tuy không quan tâm, nhưng những người khác trong Cổ gia lại không muốn cho Cổ Ly dính phải phiền phức.

Còn như tam công chúa bên đó Điệp Y đã giải ám thị cho nàng ta, loại thôi miên này chỉ cần thời gian vừa tới, tự nhiên sẽ giải, cho nên chuyện này cũng không cần lo.

Sự hợp tác đầy tính toán của Minh Hoàng và Tả tướng, chuyện này đã là chuyện nhỏ rồi, chỉ cần giải quyết được Hữu tướng, Minh Hoàng bên đó nhất định sẽ ra mặt giải quyết vấn đề của Tả tướng, phò trợ một lực lượng khác lên đài để duy trì sự cân bằng cục diện, một quân hoàng tuyệt đối không dung túng cục diện của sự thống trị độc quyền, càng huống hồ Cổ Hạo Viễn đã nắm trong tay một số thứ của Tả tướng, cứ cho là Tả tướng hắn muốn thế nào, hắn cũng hết cách.

Còn Minh Hoàng bên này mặc kệ hắn có tính toán gì, lần này người của Cổ gia mượn thời cơ đối phó với những người này, quang minh chính đại rời khỏi kinh thành, cứ cho là Minh Hoàng nghĩ thế nào, không còn ai làm con tin cho hắn, hắn vẫn không phải chỉ còn trơ mắt mà nhìn thôi sao.

Cổ Hạo Nhiên nghe Cổ Hạo Thanh phân tích một lượt, bất giác cười: "Vậy còn những người khác bây giờ thế nào rồi?" Không ngờ được Cổ Ly mượn cơ hội lần này, lại đem mọi người ầm thầm rời khỏi Ảnh Thúc về lại Thánh Thiên, đây đúng là cơ hội cực tốt, lỡ qua lần này thì không biết phải đợi tới lúc nào.

Cổ Hạo Thanh vừa chạy vừa đáp: "Đại ca và nhị ca mượn cơ hội tìm chứng cứ của Hữu tướng và đại thần trong triều câu kết nhau, dẫn theo Mộng Tầm và Mộng Tâm, chọn tuyến đường Tiêu quận đi về hướng Thường châu của Thánh Thiên mà đi; tam ca dẫn theo đại tẩu và hai muội tử, mượn cơ hội đi Phong quận với Tả tướng, chọn tuyến đường Á quận về lại Lê châu của Thánh Thiên; ngũ đệ mượn cớ mang tất cả nội quyến và tam công chúa đi ngoại ô của kinh thành để nghỉ dưỡng, ngày đêm lên đường từ U châu về lại Thánh Thiên, còn ta và Điệp Y lại rất quang minh chính đại với lý do tới tiếp ứng cho ngươi, sau đó trực tiếp đi đường tắt sẽ gặp lại ngũ đệ ở U châu, những chuyện này toàn bộ đều được Minh Hoàng ngầm đồng ý, chỉ là hắn không ngờ được chuyến này đi sẽ không trở về."

Cổ Hạo Nhiên thấy mọi người đều đã chuồn ra khỏi, nhìn dạng này đều đã thu xếp ổn thỏa rồi, bất giác vừa cong khóe môi nhàn nhạt cười, vừa nói: "Vậy cha mẹ và tiểu thúc đi đường nào?"

Cổ Hạo Thanh còn chưa trả lời, Điệp Y bên cạnh đã nói: "Bọn họ đi không được, và cũng không thể đi."

Cổ Hạo Nhiên nghe vậy trước là ngẩn ra, sau đó cẩn thận suy nghĩ liền hiểu ra, Cổ Ly là đi sứ tới, sao có thể nói chuồn là chuồn được, còn Cổ Chấn là vì để làm con tin nên đã ở lại đó, huynh đệ họ đều trở về Thánh Thiên để xử lý sự tình ở nơi đó, bên này trước mắt nhất định phải để cho Minh Hoàng một suy nghĩ vững vàng.

Đôi con ngươi Cổ Hạo Nhiên đảo qua đảo lại mấy vòng gật đầu nói: "Vậy chúng ta phải hành động nhanh chút, ta nghĩ chỉ cần Thục vương bên này vừa khởi binh, tiểu thúc bọn họ tự nhiên sẽ trở về thôi."

Cổ Hạo Nhiên nghĩ rồi nghĩ cũng không vì sự an toàn của Cổ Ly và cha mẹ hắn mà lo lắng, cứ cho là Minh Hoàng biết họ đã trở về Thánh Thiên, đối với việc Minh Hoàng không khống chế được bọn họ mà nói, tuyệt đối sẽ càng thêm kiêng dè, việc này bằng với việc rồng lặn xuống biển sâu hắn không cách nào khống chế, Cổ Ly bên đó hắn cũng không dám cưỡng ép giữ lại, nếu khởi binh, Cổ Ly chỉ cần ném thứ trong tay mình ra, thì Minh Hoàng cứ cho là muốn giữ lại, hắn cũng không có bản lĩnh động tới bọn Cổ Ly, Cổ Ly này đem mọi thứ tính toán nắm chắc tới chín phần mười, cho nên Cổ Hạo Nhiên không lo lắng chút nào.

Cổ Hạo Thanh ừm một tiếng đáp: "Tiểu thúc cũng nói như vậy, người trước mắt ở lại để dọn dẹp phần công việc còn lại cho chúng ta, người và cha mẹ vào lúc thích hợp nhất sẽ quang minh chính đại rời khỏi, vả lại như đệ vừa nói, Thục vương bên đó chỉ cần vừa khởi binh, Minh Hoàng làm gì còn có thời gian mà để ý tới chúng ta, tới lúc đó đi phải nói là tiêu sái."

Cổ Hạo Nhiên cười gật gật đầu, tiểu thúc Cổ Ly của hắn nghĩ những gì, hắn chỉ cần cẩn thận suy nghĩ cũng có thể hiểu ra, người là chê Ảnh Thúc này trước mắt lửa cháy chưa vượng, người vẫn muốn thêm lửa mới không lấy bản đồ phân bố binh lực của Thục vương cho Minh Hoàng biết, Cổ Ly này tuyệt đối không tốt lành gì.

Cổ Hạo Nhiên bất giác tự cười khổ, tiểu thúc này của hắn chính là người ta kính hắn một thước hắn sẽ kính người ta một trượng, nếu người phạm hắn một thước vậy thì hắn tuyệt đối trả lại người ta hai trượng, lần này Cổ gia công khai hoặc ngấm ngầm đều bị thiệt to, cứ cho là trả lại, hắn cũng tuyệt đối phải mang theo lợi tức, nghĩ lại nhất định phải đem Hữu tướng và Thục vương hành cho chết rồi mới quay lại.

Cổ Hạo Thanh thấy Cổ Hạo Nhiên cười khổ, bất giác cũng mỉm cười nói: "Chúng ta trước là trở về rồi nói, tính khí của tiểu thúc lại không phải không biết, chúng ta về Thánh Thiên còn có cả khối việc cần phải làm, trước trở về đặt nền móng cũng tốt, cứ để tiểu thúc và cha mẹ ở Ảnh Thúc chơi đủ đã, nhiều năm như vậy tiểu thúc vẫn chưa được tự tại qua, chuyện lần này cứ để chúng ta giải quyết là được."

Cổ Hạo Nhiên gật đầu nói: "Nói đúng lắm, tiểu thúc và cha mẹ nhiều năm như vậy vì chúng ta cũng đủ rồi, lần này chúng ta cứ để họ nghỉ ngơi, đợi bọn họ quay lại cho bọn họ thấy một Cổ gia đứng vững độc lập hoàn toàn mới, lại nói có một số việc tiểu thúc ngược lại không dễ xử lý, ta nghĩ tiểu thúc đây cũng là để đường cho chúng ta thoải mái hành sự, người còn anh minh hơn chúng ta đấy."

Cổ Hạo Thanh cười nói: "Đúng vậy."

Sau đó Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Thanh bất giác ha ha cười, trong gió đêm truyền đi xa xa, Cổ Hạo Nhiên quay đầu nhìn Điệp Y bên cạnh, ôn nhu trong mắt khiến Điệp Y nghiêng đầu nhìn qua đây, thấy trên mặt Cổ Hạo Nhiên toàn là nét cười, vẻ trắng bệch trên mặt lại vô tình lộ ra, Điệp Y thấy vậy khẽ chau mày, đột nhiên trên lưng ngựa xoay người một cái trong lúc tuấn mã đang chạy như bay, nhảy một cái liền lên lưng ngựa của Cổ Hạo Nhiên, ngồi đằng sau Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên giật thót mình, liền quay đầu muốn nói chuyện, Điệp Y một tay vòng qua eo Cổ Hạo Nhiên, siết chặt cơ thể Cổ Hạo Nhiên, kéo tới dựa lên người mình, một tay giành lấy roi ngựa trong tay Cổ Hạo Nhiên, quất một roi vào chú ngựa, vừa lạnh lùng nói: "Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi."

Cổ Hạo Nhiên trong lòng chợt thấy ấm áp, bất giác xoay ánh mắt vẻ như nhìn Điệp Y nói: "Nàng không nghỉ ngơi." Tia máu trong mắt Điệp Y hắn cũng không phải là không thấy, trong thời gian ngắn như vậy gấp rút tới được đây, thì trên đường phải tranh thủ tới mức nào, không cần Điệp Y nói hắn cũng biết.

Cánh tay Điệp Y ôm lấy eo Cổ Hạo Nhiên dùng sức siết nhẹ, vẻ lạnh lùng nói: "Nghỉ ngơi."

Cổ Hạo Nhiên thấy trong mắt Điệp Y toàn là vẻ kiên quyết không nghi ngờ gì nữa, biết Điệp Y đau lòng hắn bị thương, bất giác vòng tay ôm chặt lấy tay Điệp Y, dựa vào vai Điệp Y mỉm cười nhắm mắt, lời Điệp Y nói tuyệt đối sẽ không thu lại, việc đã quyết định cũng tuyệt đối sẽ không thay đổi, lúc này nghe nàng mới là sự quan tâm yêu thương lớn nhất, sâu sắc nhất đối với nàng.

Cổ Hạo Thanh nhìn hai người Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên, bất giác mỉm cười. Dưới sắc đêm, một đoàn người phi ngựa nhanh như chớp lao về phía trước, trong đêm trăng tạo nên một phong cảnh độc đáo.

Vài ngày sau, kinh thành Ảnh Thúc, trong biệt uyển hoàng gia, Cổ Chấn và Cổ Ly đang nhàn nhã đánh cờ trong hoa viên, Phương Lưu Vân bên cạnh vừa phe phẩy quạt vừa cười nhìn hai người, một bầu không khí yên tĩnh hài hòa.

Đột nhiên, một tràng tiếng bước chân gấp rút vang lên, đánh tan không khí yên tĩnh nơi hoa viên, Cổ Chấn và Cổ Ly ngồi đối diện đưa mắt nhìn nhau mỉm cười, hai người thần sắc bất động tiếp tục đánh cờ.

"Thu Hoành quân thật rãnh rỗi a, vào lúc này còn có tâm trạng đánh cờ giải trí." Thanh âm nhàn nhạt mang theo chút ý cười truyền tới, chính là thanh âm của Minh Hoàng.

Cổ Ly liền ngẩng đầu nhìn Minh Hoàng, thần sắc trên mặt đầy kinh ngạc vừa đứng dậy vừa cười nói: "Minh Hoàng sao lại có thời gian tới biệt uyển này rồi, cũng không để thị vệ thông báo một tiếng, không phải quá thất lễ rồi sao?"

Minh Hoàng mỉm cười nói: "Bổn hoàng hôm nay không có việc gì, muốn tới xem xem Thu Hoành quân ở có thoải mái không, xem ra Thu Hoành quân sống không tệ."

Cổ Ly vừa cười vừa nhường chỗ cho Minh Hoàng ngồi xuống xong, ưu nhã phe phẩy quạt: "Minh Hoàng chiêu đãi tốt như vậy, bổn quân sao ở không thoải mái được, bổn quân hiện tại đã vui quên đường về."

Minh Hoàng liền ha ha cười lớn: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chỉ cần Thu Hoành thích thì muốn ở bao lâu thì ở, bổn hoàng tuyệt đối sẽ chiêu đãi tốt, di, đúng rồi, sao không thấy bọn Hạo Nhiên đâu? Bổn hoàng tới rồi mà còn không ra gặp bổn hoàng, lẽ nào để bổn hoàng tới gặp chúng, hờ hờ."

Cổ Ly thấy Minh Hoàng nói được mấy câu liền đi vào chủ đề chính, bất giác âm thầm cười, trên mặt thuận theo nụ cười của Minh Hoàng khẽ cười: "Bọn chúng không có phúc khí đó, tiểu lục bọn chúng ở đâu không phải Minh Hoàng không biết, lần này vẫn chưa thấy trở về a."

Minh Hoàng khẽ nhướng mày nhàn nhạt cười: "Hạo Nhiên đi cũng quá xa rồi, nhiều ngày như vậy vẫn chưa trở về, hài tử ham chơi khiến người khác lo lắng a, không biết trên đường đi có xảy ra chuyện ngoài ý gì không, thời gian này dường như bắt đầu không mấy bình yên."

Minh Hoàng nói tới đây hơi ngừng một chút, quét mắt nhìn Cổ Chấn bên cạnh một cái, nhàn nhạt nói: "Vậy những người khác đâu, thời gian này cũng không thấy chúng, Tả tướng mấy ngày trước còn nói tới bái phóng cũng không thấy bóng dáng đâu, không phải là cảm thấy chỗ bổn hoàng không tốt, về lại Thánh Thiên vương triều rồi chứ?"

Cổ Ly nghe vậy bất giác âm thầm nhướng mày, Minh Hoàng này thật sự không phải là tên vô dụng, vừa đoán đã đoán được bọn Cổ Hạo Dương đã lẻn về Thánh Thiên, sau đó mỉm cười nói: "Bọn chúng lớn vậy rồi, bổn quân tuy là tiểu thúc của chúng, nhưng mà trước giờ cũng không hỏi chuyện riêng của chúng, bọn chúng muốn đi đâu bổn quân cũng không thể trói chân chúng được đúng không, thời gian này chạy đi đâu, thì phải đi hỏi bản thân chúng rồi, bổn quân cũng không rõ."

Minh Hoàng thấy Cổ Ly vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, sau đó nhàn nhạt cười: "Sao đi mà cũng không chào bổn hoàng một tiếng, có phải là trách bổn hoàng chiêu đãi không chu toàn không?" Lời này nói tới đây đã có chút nghiêm khắc rồi.

Cổ Ly ha ha cười: "Minh Hoàng nói lời này quá nghiêm trọng rồi, bọn chúng lại không phải là sứ giả của hai nước, có tư cách gì tới bẩm bảo với Minh Hoàng hành trình của chúng, thân phận này khác biệt như trời với đất, có thể được ở đây đã là do Minh Hoàng quá nể mặt bổn quân mà đặc biệt sắp xếp rồi, bổn quân không thể không biết điều như vậy, một chút chuyện nhỏ cũng phải tới quấy rầy Minh Hoàng."

Minh Hoàng thấy Cổ Ly nói lời này là dựa trên lễ tiết mà nói, khiến hắn tìm không ra lời phản bác, bất giác ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn Cổ Ly, Cổ Ly nhàn nhạt cười rồi lại cười: "Minh Hoàng nếu cảm thấy phiền não có bổn quân và đại ca đây bầu bạn, lẽ nào còn chưa đủ sao?"

Minh Hoàng vừa nhướng mày nhàn nhạt nhìn thần tình không chút để ý của Cổ Ly, nửa buổi trời ha ha ồ lên cười: "Thu Hoành quân lợi hại, lợi hại, khó trách năm đó không có hậu đài, lại có thể trèo lên tới vị trí này, bổn hoàng không thể không bội phục."

Cổ Ly thấy Minh Hoàng phản ứng lại, sau đó mỉm cười nói: "Minh Hoàng quá khen rồi, Minh Hoàng mới thật sự lợi hại, khiến bổn quân rất bội phục."

Hai người ai nấy đều mang suy tư trong lòng nhìn nhau cười, bầu không khí trong nhất thời trở nên căng thẳng không cách nào khống chế, không khí đang quấn vào nhau, đột nhiên bên cạnh có người đi lên bẩm báo sự tình, Cổ Ly khóe mắt thấy Băng Kỳ trở lại, bất giác khóe miệng mang theo một tia nụ cười ra hiệu Băng Kỳ qua đây, cũng không né tránh Minh Hoàng trước mặt, cười lật xem một lượt thứ Băng Kỳ mang về, đột nhiên nụ cười trên mặt càng thêm đậm.

Minh Hoàng thấy vậy bất giác cười nói: "Có chuyện gì khiến Thu Hoành quân vui tới vậy?"

Cổ Ly nhướng mày cười nói: "Ta nghĩ Minh Hoàng xem xong những thứ này sẽ càng thêm vui mừng." Vừa nói vừa đem thứ trong tay đưa cho Minh Hoàng.

Minh Hoàng đón lấy vừa lật một cái liền ha ha cười lên, không ngừng gật đầu nói: "Không tệ, không tệ, bổn hoàng thật sự nên vui mừng, Hạo Nhiên có bản lĩnh a." Thứ Băng Kỳ đưa tới chính là chứng cứ câu kết của Hữu tướng và Thục vương, Minh Hoàng sao có thể không vui được.

Cổ Ly nhàn nhạt cười dựa vào ghế, cười nhìn vẻ mặt hưng phấn của Minh Hoàng, nửa buổi trời trên khóe miệng cong lên một đường ưu nhã khẽ phe phẩy quạt: "Như thế này Minh Hoàng đã vừa ý chưa?"

Minh Hoàng đem chứng cứ trong tay để thẳng vào tay áo, ánh mắt thoáng lay động sau đó cười nhìn Cổ Ly nói: "Nếu chưa vừa ý thì sao?"

Cổ Ly khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười xán lạn nói: "Nếu chưa vừa ý, vậy thì bổn quân sẽ dâng lên thêm một tin nữa, nghe nói có một số người đã bắt đầu khởi binh rồi, không biết như vậy đã vừa ý chưa?"

Minh Hoàng vẻ mặt nghiêm lại sâu xa nhìn Cổ Ly vài lượt, đột nhiên nói: "Hạo Nhiên người đâu?"

Cổ Ly nhàn nhạt nói: "Nên đi tới nơi nào thì đi tới nơi đó."

Minh Hoàng thấy ngữ điệu Cổ Ly tản phát ra một mùi vị áp bức khó nói thành lời, bộ dáng lười biếng thêm vào là khí chất đó, giống như một con báo đang lười biếng nằm dựa ở đó, đợi có thời cơ sẽ liền giơ móng vuốt ra đánh một đòn chí mạng, bất giác đầu mày khẽ chau lại sau đó nói: "Tam nhi của ta đâu?"

Cổ Ly phe phẩy quạt ưu nhã nói: "Sẽ trả lại một đứa con gái hoạt bát vui vẻ cho Minh Hoàng ngài."

Minh Hoàng trầm tư nửa buổi trời gật đầu nói: "Được, bổn hoàng tương đối vừa ý." Minh Hoàng thấy thái độ Cổ Ly trong nhẹ nhàng có cứng rắn, cho rằng trong tay Cổ Ly nhất định còn thứ quan trọng khác, bất giác trầm tư nửa buổi trời sau đó không chỉ không dám động vào Cổ Ly, ngược lại đến cả hành tung của bọn Cổ Hạo Nhiên cũng không hỏi thêm nữa.

Cổ Ly sau đó mỉm cười nói: "Minh Hoàng vừa ý rồi, nhưng bổn quân vẫn chưa vừa ý a."

Minh Hoàng thấy Cổ Ly lại bắt đầu nói điều kiện, trong nhất thời nghĩ không thông Cổ Ly rốt cuộc muốn thế nào, bất giác nhướng mày không mở miệng nhìn Cổ Ly, Cổ Ly cười cười nói: "Nghe nói trong tay Hữu tướng có thứ gì đó gọi là Mặc Công, bổn quân rất có hứng thú nếu dùng phải nó tới cuối cùng sẽ khiến người ta lộ ra bộ dạng gì?"

Minh Hoàng thấy lời này rõ ràng là đang nhằm vào Hữu tướng, sau đó nhàn nhạt cười nói: "Bổn hoàng cũng rất muốn được mở mang một chút."

Cổ Ly thấy Minh Hoàng đáp ứng việc này dứt khoát như vậy, bất giác khẽ cười nói, Minh Hoàng nhìn thần tình của Cổ Ly, khóe miệng bất giác cũng cong lên, trong đó rốt cuộc còn có giao dịch gì, còn có mưu lược gì nữa, cũng chỉ có hai người trong cuộc hiểu rõ.

Còn bọn Cổ Hạo Nhiên lúc này một đoàn người ngày đêm lên đường đã tới được biên ải, trên địa phận U châu, theo ước định tới nơi hẹn nhập lại với bọn Cổ Hạo Ảnh.

Còn tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.