Nhà Có Điêu Phu

Chương 121: Thủ đoạn lôi đình



Tàn sát, bày ra trước mắt Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, không phải là trận tàn sát ý nghĩa chân chính, nhưng thật sự là trận tàn sát chân thực nhất.

Hai phe nhân mã, một bên là bạo dân y phục rách bươm vẻ mặt đầy hung hãn, trong tay họ cầm đại đao, cầm cuốc, cầm dao thái, cầm mọi thứ họ có thể dùng làm vũ khí, vô cùng hung ác chém về phía đối phương.

Mà đối diện với họ cũng là một đám người ăn mặc rách rưới, trong tay cầm thanh dài có, cầm đại đao có, cầm trường kiếm có, còn có rất nhiều người cũng dùng dao thái làm vũ khí, dùng tư thái đùa giỡn với tính mạng để chống đỡ với công kích của những người này, từ trên y phục rách rưới đó của họ, nhìn kỹ một chút vẫn có thể nhìn ra màu sắc nguyên thủy của nó, đây chính là quan binh địa phương.

Hai bên nhân mã đều không nhiều lời, có chỉ là giết chóc, tàn sát không chút lưu tình, nhằm về đối phương mà bạt mạng công kích, trong đôi mắt đó lộ ra vẻ hung hãn, giống như đối phương là kẻ thù giết cha giết mẹ họ vậy, là kẻ thù bất cộng đái thiên, bộ dạng bất cần đó, dốc toàn lực đó.

Tiếng vũ khí va đập, tiếng kêu thảm thiết, tiếng mắng chửi om sòm, tiếng la hét tuyệt vọng, hòa vào nhau, diễn ra một màn bạt sát điên cuồng.

Cổ Hạo Nhiên ở khúc ngoặc thấy một màn hung tàn này, bất giác siết chặt quyền đầu, Tam Hổ bên cạnh cắn răng nói: "Nhìn thấy chưa? Ở đây tùy lúc đều có thể phát sinh loại chuyện này, người hai phía đều đã mất đi nhân tính, chỉ vì sinh tồn mà bạt sát."

Điệp Y lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi chuyện trước mắt, đây nào phải bạo loạn? Đây nào là bách tính và quan binh? Những người này đã không phải người, họ là những cỗ máy giết người, dường như đã không phải vì để sống, mà chỉ vì để giết người, tồn tại trên đời này chỉ để giết người, đôi mắt mang đầy sự giết chóc đó, sớm đã không còn nhân tính, có chỉ là huyết tanh và tàn sát.

Điệp Y lạnh lùng nhìn cảnh bạo loạn trước mắt, lạnh lùng nói: "Đây là vì để sinh tồn?" Điệp Y tuy không học qua cái gì mà lịch sử, cũng chưa từng tham gia qua cái gì mà bạo động, cái gì mà khởi nghĩa, nhưng mọi thứ trước mắt thật không cách nào liên hệ được với cái gì mà khởi nghĩa, trong mắt nàng nhìn thấy chỉ có giết, giết, giết, đây không phải là vì cái ăn của mọi người, đây là hủy diệt, chỉ vì để hủy diệt mọi thứ.

Người đọc sách tên Thanh Thư thấy cảnh này sau đó thở dài một hơi, không nguyện ý nhìn tiếp nữa, lưng dựa vào tường mặt nhìn về phía bọn Cổ Hạo Nhiên ở một hướng khác, lúc này nghe Điệp Y thấp giọng hỏi, bất giác giận dữ đập một quyền đầu lên tường, cắn răng nói: "Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến chúng tôi rời khỏi, trước đây mọi người còn có nhân tính, tuy giết người cũng chỉ giết những người ra tay với chúng tôi trước, nhưng càng về sau lúc thức ăn có được càng ít, mọi thứ đều đã đi theo tình hình không cách nào khống chế được nữa.

Giữa chúng tôi có một số người cho rằng quan phủ nhất định còn giấu số lượng lớn lương thực, chỉ có dọa và giết sạch họ mới có được kho dữ trữ của họ, còn một số khác lại cho rằng vì điều hòa mâu thuẫn, mọi người cùng nhau hợp tác mong được sống, nhưng số người bạo lực chiếm thượng phong, cho nên mới tạo thành cục diện hôm nay.

Cho rằng chỉ có giết người mới có thể giải quyết được vấn đề, chỉ có giải quyết sạch sẽ các lực lượng chống đối, mới có thể chân chính chiếm lĩnh nơi đây, mọi người mới có cái ăn cái mặc mới có lối thoát, nhưng không biết càng như vậy người phản kháng càng nhiều, mới càng không có ăn, tới sau cùng hai phe như nước với lửa, chỉ cần đập phá chính là cục diện không chết không ngừng, đến cả cư dân vốn ở đây cũng thành kẻ địch của chúng tôi, bất kỳ lúc nào, bất kỳ địa điểm nào, ra tay với chúng tôi, đây không phải là khởi nghĩa, đây chỉ có thể là đẩy mọi người xuống bờ vực hủy diệt" Thanh Thư chậm rãi giải thích mọi thứ ở đây, trong ánh mắt là một loại bất lực sâu sắc.

Nhân tính, đứng trước sinh tồn, làm gì còn có nhân tính, có cũng chỉ là thú tính, là bản tính hung tàn nguyên thủy nhất, tranh đấu, tàn sát.

Điệp Y nghe Thanh Thư nói, đôi mắt lại nhìn sang Cổ Hạo Nhiên sắc mặt trầm tĩnh bên cạnh, thần sắc trên mặt Cổ Hạo Nhiên từ phẫn nộ, tới bi thương, lại tới thất vọng, sau cùng lại trở về vẻ trầm tĩnh, sự trầm tĩnh như vậy nói lên hắn đã quyết định.

Cổ Hạo Nhiên thu hồi ánh nhìn cảnh huyết tanh, xoay người nhìn Điệp Y, thấp giọng gọi bọn Phong thì thầm một hồi, mọi người không nói lời nào chỉ gật gật đầu, rồi tản ra tứ phía.

Đợi một lúc tiếng còi lúc cao lúc thấp như gần như xa truyền tới, Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y một cái, mỉm cười kéo lấy tay nàng chậm rãi đi ra, cùng lúc mấy đạo hỏa tiễn, mang theo thanh âm sắc bén xé không bay tới, từ phía sau hai người, nhằm về đám người đang tàn sát hỗn loạn phía trước mà bắn tới, lúc gần tới đỉnh đầu của đám người đó, mấy hỏa tiễn nứt ra, rải xuống một trận mưa lửa.

Người hai phía vốn đang vô cùng hung ác không dồn đối phương tới chết thì không ngừng, lúc tiếng còi sắc bén vang lên, đều bất giác tự chủ nhẹ nới lỏng tay, mà vào lúc này mưa lửa ngập trời, tuy đốt trúng rất ít người, nhưng lại thu được hiệu quả trong dự liệu, những người này trong nháy mắt đều nhảy cả lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn tứ phía, một bên tưởng rằng người triều đình tới trấn áp, một bên thì tưởng rằng lại thêm một đội bạo dân tới nữa, đều trở nên khẩn trương.

Pa, pa, pa, tiếng vỗ tay vang lên bên tai của mọi người, đám người đang tạm dừng đều nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy một nam một nữ, nam tuấn nữ mỹ, tựa như người đi ra từ trong tranh đang chậm rãi đi về phía đám người họ.

Cổ Hạo Nhiên ánh mắt trầm tĩnh vừa vỗ tay vừa lạnh lùng nói: "Hảo bản lĩnh, hảo bản lĩnh, không biết giết sạch đối phương có được lợi ích gì? Là có lương thực ăn? Hay là có y phục để mặc?"

Đội ngũ hai bên có khoảng mấy trăm người, thấy người tới chỉ có hai người, bất giác đều trở nên ồn ào, trong bạo dân một người giống như người cầm đầu, hung tợn gạt người đứng chắn trước mặt hắn, tay cầm đại đao đang không ngừng nhỏ máu bước từng bước đi ra, vẻ mặt hung tợn quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, quát lên như cái cồng: "Các ngươi là người thế nào? Làm gì? Lại dám ngăn cản hành động của chúng tôi, muốn chết phải không? Con mẹ nó."

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y vẫn duy trì thần tình bình tĩnh đứng cách đó không xa, Cổ Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặt mày hung tợn, nhàn nhạt nói: "Ngươi là người thế nào? Lại dám nói với ta như thế?" Vẻ lãnh khốc ngạo mạn có thể bì được với Điệp Y trước đây.

Bách tính bạo loạn liền trở nên ồn ào, người nam tử cầm đầu cuồng vọng nhìn trời ha ha cười lớn, lỗ mũi hướng lên trời lớn tiếng nói: "Con bà nó, lại dám hỏi lão tử là ai, nói với ngươi tên tiểu bạch kiểm, lão tử là lão đại ở vùng này, tiểu tử ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta, xem ta hôm nay làm thế nào để thu thập ngươi." Người theo sau hắn đều ồ lên cười, làm gì còn chút bộ dạng bách tính chứ, rõ ràng giống một đám thổ phỉ, cường đạo.

Cùng lúc quan binh đối đầu với đám người này, một nam tử vẻ mặt mệt mỏi và khổ hận trên dưới đánh giá Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y một lượt rồi nói: "Bổn quan là tổng binh của Lê châu, các ngươi rốt cuộc là người thế nào? Sao lại xuất hiện ở đây?"

Tổng binh này dù sao cũng là quan, tới lúc này còn có chút đầu óc, thấy Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y tướng mạo và ăn mặc bất phàm, mà lời Cổ Hạo Nhiên nói còn dám khoa trương như vậy đương nhiên hắn có bản lĩnh của hắn, vào lúc động loạn này, nếu không có chuẩn bị sao có khả năng chỉ có hai người đứng ra như vậy, chắc chắn không phải người bình thường, cho nên câu hỏi cũng khách khí hơn nhiều.

Chiêu này của Cổ Hạo Nhiên tâm thánh là trên hết, thấy hai phe người có hai loại phản ứng, khóe miệng Cổ Hạo Nhiên bất giác cong lên lộ ra nụ cười lãnh khốc, không trả lời vấn đề của hai phe, đôi mắt thoáng qua tia hàn quang lạnh lùng nói: "Ta là người thế nào các ngươi không cần thiết phải biết, lời ta hỏi lẽ nào các ngươi không nghe thấy?"

Vị tổng binh đó thấy Cổ Hạo Nhiên không quan tâm tới hắn, đôi đồng tử đảo qua đảo lại nhẹ vẫy tay, người mang theo thuộc hạ lùi sau mấy bước, lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y.

Còn tên cầm đầu bạo dân nghe thấy Cổ Hạo Nhiên nói lời lãnh khốc như vậy, liền sầm mặt xuống hừ lạnh một tiếng nói: "Thật to gan, để lão tử cho ngươi biết cái giá của sự kiêu ngạo, mẹ nó, cục cưng xinh đẹp như vậy, được chơi đùa không biết sẽ sướng nhường nào, lão tử..."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên một tiễn phá không bay thẳng cắm vào lồng ngực hắn, thủ lĩnh này sắc mặt kinh ngạc, cúi đầu nhìn trên ngực một mũi tên cắm xuyên qua đó, ánh mắt ngạo mạn hung tàn trong nháy mắt lộ ra thần tình không thể tin được, miệng mở to kinh hãi nhìn Cổ Hạo Nhiên, đại đao trong tay chỉ thẳng hai người, không nói được câu nào, máu tươi trên ngực không ngừng chảy ra.

Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt nghiêm túc nói: "Miệng ngươi quá không sạch sẽ rồi." Lời vừa dứt, đôi mắt của tên thủ lĩnh đó trợn trừng cơ thể ngã về sau, phát ra thanh âm ầm vang, đám bạo dân bên cạnh bị chấn động tới không nói nổi lời nào, lúc này mới kinh ngạc kêu lên, vũ khí nhảy múa xông về phía Cổ Hạo Nhiên.

Hỏa tiễn, mấy mũi hỏa tiễn mau chóng từ phía sau Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y bay ra, đều bắn về con đường phía trước của đám bạo dân, mặt đất tạo ra một đường lửa thẳng đứng, vài người khuôn mặt dữ tợn xông tới trước mặt, súyt chút nữa bị mấy mũi tiễn cho bỏ mạng tại hiện trường, một trong số đó vừa khéo bị hỏa tiễn bắn trúng bàn chân, bất giác đau tới kêu ầm lên bạt mạng lùi về sau né tránh.

Thế lửa của mấy hỏa tiễn tuy nhỏ, nhưng khí thế này lại tương đối kinh người, làm cho đám bạo dân muốn xông lên đều bị dọa cho sợ liên tục lùi ra sau, lúc này Điệp Y mang theo vẻ mặt sát khí nhìn đám người đó, lời thốt ra băng lạnh như đao: "Muốn chết thì đi qua đường này."

Kinh hãi vì khí thế của Điệp Y và hỏa tiễn, trong nhất thời đám bạo dân đó đưa mắt nhìn nhau không dám xông qua, mắt lớn trừng mắt nhỏ đứng yên tại chỗ, hoảng loạn nhìn tứ phía, bốn phương tám hướng đến cả một bóng người cũng không thấy, chỉ có lợi khí thần không biết quỷ không hay có thể đoạt lấy mạng người, không biết ở đâu, không biết ở góc nào, không biết là lúc nào sẽ lấy mạng họ.

Cổ Hạo Nhiên cần chính là dọa người trước, người hung tàn như vậy càng phải ra tay tàn độc mới có thể trấn áp hiện trường, một đoàn người phía mình vốn ít, nếu không trấn áp nổi hiện trường vậy thì phải giao phó cho địa phương này rồi, mà tên bạo dân này không cần nói nhiều, máu tươi nhuộm đỏ tay tuyệt đối chết cũng không oan uổng cho hắn.

Trên mặt Cổ Hạo Nhiên phủ lên nụ cười lãnh khốc lạnh lùng nói: "Ta hỏi lại lần nữa, giết đối phương xong là có lương thực để ăn sao? Hay là có y phục để mặc? Nếu không có ai trả lời, ta không ngại tiễn các ngươi xuống địa ngục, ta tin bây giờ ở nơi đó rất thích hợp cho các ngươi đi."

Thánh Thiên là một nước có tín ngưỡng thần học, Cổ Hạo Nhiên rất nắm chắc điểm này, dọa và ức chế tinh thần toàn bộ đều được sử dụng, quả nhiên đám bạo dân tên nào tên nấy đều hơi ngẩn ra, lúc mới bắt đầu là vì sinh tồn mà bạt sát, chưa từng nghĩ tới những chuyện này, bây giờ được Cổ Hạo Nhiên nhắc như vậy, bất giác đều bừng tỉnh, ai nấy đều có chút kinh hoàng.

Cổ Hạo Nhiên thấy đám bạo dân trước mặt đã được áp chế, bước đầu tiên tiến hành vô cùng thuận lợi, có quân đội đại quy mô nói không chừng còn không thể khiến cho đám người này yên tĩnh được, chỉ có nỗi sợ vô cớ, mới có thể khiến một người sợ hãi từ tận đáy lòng, vì không biết sẽ đối diện với những gì, vì không biết sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên, sợ hãi, chấn động, yên tĩnh, hiệu quả này chính là thứ Cổ Hạo Nhiên cần, nếu không thể áp chế được họ, hậu quả thật không cách nào dự liệu được.

"Trong tay bọn chúng có cái để ăn, chỉ cần giết hết bọn chúng chúng tôi sẽ có cái ăn và có thể sống tiếp." Không biết ai trả lời câu hỏi của Cổ Hạo Nhiên, đám bạo dân đó trong nhất thời đều gật đầu tán đồng.

Cổ Hạo Nhiên đưa tay ngăn cản hành động muốn phát ngôn của đám bạo dân, đưa mắt nhìn tổng binh bên cạnh im lặng nãy giờ, lạnh lùng nói: "Ngươi nói xem."

Vị tổng binh đó thấy Cổ Hạo Nhiên hỏi như ra lệnh, một mặt kinh ngạc với khí thế Cổ Hạo Nhiên, một mặt sợ không biết đằng sau hai người có chỗ dựa gì, bất giác lập tức trả lời: "Chúng tôi làm gì có lương thực, chúng tôi bây giờ ba bữa không no, thực phẩm trong châu cơ bản đã ăn hết sạch, bây giờ có nhiều bạo dân như vậy không nói, lại không có sản xuất, làm gì còn thứ để ăn."

"Nói bậy, các ngươi cũng không có, sao có thể thế được, nhất định là các ngươi đem giấu chúng, nhất định là vậy." Bạo dân nghe nói không còn lương thực, bất giác đều kêu lên.

Điệp Y quát lên: "Ồn cái gì, từng người một nói, náo một trận thì có đồ để ăn, có y phục để mặc sao?" Đám bạo dân thấy khí thế Điệp Y lạnh dọa người, bất giác đều im lặng không dám ồn nữa, vì không có người cầm đầu, bạo dân trước mắt như một nắm cát rời rạc, cho nên Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y lợi dụng thủ đoạn thần không biết quỷ không hay, thật sự khiến họ bị chấn động.

"Bọn họ nói bậy, nhất định có lương thực nhất định có, ở nơi rộng lớn thế này mà không có lương thực, vậy thì còn nơi nào có? Nhất định là bọn họ giấu không cho chúng tôi, đều là bọn họ." Một người trong số bạo dân vẻ mặt vàng vọt đứng trước mặt, vẻ mặt đầy kích động nói.

Đứng bên cạnh hắn là một tên thiếu niên, trên mặt đã bẩn tới không nhìn ra diện mạo ban đầu, lúc này giọng chát chúa nói: "Giết bọn chúng chúng ta nhất định sẽ có lương thực, nhất định sẽ được sống tiếp, cho nên chỉ cần giết sạch bọn chúng, chúng ta có thể tìm ra được nơi cất giấu, không có bọn chúng chúng ta mới có, chúng ta mới có." Tiếng kêu lanh lảnh xé tan trong không khí, khiến người ta không rét mà run.

Lời này vừa dứt những bạo dân khác đều cao giọng phụ họa, quan binh được vị tổng binh đó mang theo thấy bạo dân bị kích động chỉ trích họ, bất giác ai nấy đều mặt đỏ tía tai chuẩn bị tranh luận, đồng thời binh khí cũng siết chặt trong tay, có vẻ như có đại chiến xảy ra tới nơi.

Điệp Y thấy nhân mã hai phía tiếp tục có khả năng bạo động, tay cầm roi ngựa lập tức soạt một roi quật lên mặt đất, tiếng roi sắc bén đó khiến người của hai phe bất giác đều kinh hãi.

Điệp Y lạnh lùng nhìn chằm chằm đám bạo dân trước mặt ánh mắt u ám nói: "Dựa vào đâu? Cứ cho là họ có, dựa vào đâu phải cho các ngươi? Nói cho ta một lý do, nói, dựa vào đâu?"

Lời Điệp Y không mang theo chút cảm xúc, nhàn nhạt nói ra, nhưng khiến trong lòng người ta sinh ra một cỗ hàn khí không cách nào khống chế, đám bạo dân vốn tương đối kích động đều ngẩn ra tại chỗ, làu bàu không biết có lý do gì, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, tiếp đó tên thiếu niên cầm đầu toàn thân mang theo khí tức tàn bạo đột nhiên lớn giọng nói: "Ai giành được thì là của người đó, ta quan tâm hắn dựa vào cái gì chứ, ta giành được thì chính là của ta, chính là của ta." Đám bạo dân liền lớn tiếng ồn ào.

Thần sắc trong mắt Cổ Hạo Nhiên chợt thay đổi, siết chặt quyền đầu liền muốn nói, Điệp Y bên cạnh nắm lấy tay Cổ Hạo Nhiên, ra hiệu để nàng xử lý, lấy bạo chế bạo là sở trường của nàng, dưới tình hình này nàng rất rõ nên làm thế nào để áp chế.

Đôi mắt Điệp Y chợt rét nhìn chằm chằm vào người thiếu niên đó, trong tiếng ồn ào nhấc bước đi về phía hắn, lúc tiếng ồn ào cách Điệp Y ngày càng gần liền trở nên ngày càng nhỏ, đám người tròn mắt nhìn chằm chằm một thân sát khí của Điệp Y.

Điệp Y đi rất chậm, từng bước từng bước chậm rãi nhàn nhã như đang đạp trên cỏ, nhưng toàn thân lại nhàn nhạt tản phát ra, một cỗ khí tức ngày càng âm hàn, bước chân lặng thầm đó, lại nặng như ngàn cân, mỗi bước đều như đi vào lòng đám người đó, nặng nề gõ lên trái tim họ, bạo dân và đám quan binh bên cạnh bất giác đều trở nên yên tĩnh.

Điệp Y dừng lại trước mặt người thiếu niên, lãnh khốc nhìn người thiếu niên phía trước, người thiếu niên toàn thân vốn mang khí tức tàn bạo, nhưng dưới sát khí vô hình của Điệp Y, lại khác biệt như con sông nhỏ và biển lớn căn bản không có gì sợ hãi, người thiếu niên nhìn vào đôi mắt lãnh khốc của Điệp Y, đôi tay siết chặt dao phay, thanh âm có chút nhỏ: "Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám động đến ta, tất cả người ở đây đều sẽ không tha cho ngươi, ngươi dám..."

Lời còn chưa dứt, Điệp Y nhanh như chớp vung tay lên, ám tiễn trong tay nhắm thẳng trên trán người thiếu niên, lưỡi đao sắc nhọn cách trán không tới 1mm, người thiếu niên liền trừng to đôi mắt, dao phay trong tay đến cả đưa lên còn không làm nổi, thì đã bị Điệp Y khống chế trong tay, trong nhất thời không thốt nên lời, chỉ không ngừng bắt đầu run rẩy.

Điệp Y lạnh giọng nói: "Được, ai giành được là của ai, nói hay lắm, vậy ta giết ngươi thì là của ta, được, mua bán thế này thật có lợi." Nói xong cánh tay đưa lên trước, mũi sắc nhọn của ám tiễn trực tiếp xé rách da thịt trên trán của người thiếu niên.

"Không." Một tiếng kêu thất thanh đột nhiên vang lên, người thiếu niên trong nháy mắt bị cảm giác chết chóc bao trùm, chỉ tưởng rằng mình phải chết rồi, dao phay trong tay không chút chiêu thức cuồng loạn vung lên, vừa điên cuồng vùng vẫy vừa điên cuồng gào lên: "Không, không, ta không muốn chết, ta không muốn chết."

Điệp Y hừ lạnh một tiếng mau chóng tháo khớp tay của người thiếu niên, một tay siết chặt cổ người thiếu niên, đem đầu người thiếu niên ngẩng lên đối diện với đôi mắt nàng, nghiêm giọng nói: "Ngươi không muốn chết, dù cho ngươi không muốn chết, không phải tin rằng kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì bị hủy diệt sao, bây giờ ngươi có tư cách gì để nói, đã dám chơi trò này, vậy thì nhất định phải hiểu quy tắc của trò chơi, ngươi giết người ta, người ta lại giết ngươi, ngươi rồi sẽ có ngày cũng bị giết chết, tránh cũng không khỏi."

Người thiếu niên cảm giác cánh tay trên cổ siết càng chặt hơn, hô hấp dần khó khăn, không còn nhìn ra sắc mặt trên gò má, đôi mắt vốn ngập tràn khí tức tàn bạo bây giờ trở nên đỏ lửng tuyệt vọng, bất giác vùng vẫy kịch liệt trong tay Điệp Y, nhưng hắn vốn không có nhiều sức và thủ đoạn như Điệp Y cũng không lợi hại như Điệp Y, bị Điệp Y khống chế, căn bản không thoát nổi, bất giác khàn giọng nói: "Đừng, đừng, cầu xin ngươi tha...cho ta, ta không muốn, là ca ca ta nói...chỉ cần giết người khác, người khác...mới không giết ta, ta không muốn chết...không muốn chết." 

Lời ngắt quãng truyền trong không khí yên tĩnh, bạo dân bên cạnh bị lời nói vừa nãy của Điệp Y làm cho kinh hãi, ai nấy vẻ mặt đều trở nên trắng bệch, bọn họ chỉ nghĩ giết người khác thì mới có thể sinh tồn, bọn họ là cường hãn nhất, chỉ cần giết người ta người ta sẽ không giết mình được, nhưng quên mất giết người khác đồng thời bản thân cũng tùy lúc bị người khác giết chết, thế giới này không có cường hãn nhất chỉ có cường hãn hơn, mà bây giờ Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên khiến họ hiểu ra điều này, bất giác đều ngẩn ra đứng yên tại chỗ.

Điệp Y hừ lạnh một tiếng tay càng siết chặt hơn, đôi mắt người thiếu niên muốn bắn ra ngoài, Điệp Y lộ ra nụ cười lãnh khốc, chậm rãi quét mắt nhìn đám người xung quanh, nụ cười lãnh khốc vô cùng xinh đẹp, nhưng lại khiến mọi người đều sinh hàn ý, ai nấy đều không dám tiến tới ngược lại còn chậm rãi lui xuống cách Điệp Y ngày càng xa.

Lần đầu tiên cái chết lại hiện ra chân thật như vậy trước mặt họ, trước đây đều bạt mạng để sống sót, chỉ biết đao chém lên người đối phương, thấy thân ảnh đối phương ngã xuống, rồi lại lên một trận tranh đấu hỗn loạn, căn bản chưa kịp cảm nhận sự sợ hãi của cái chết, mà bây giờ Điệp Y từng chút từng chút bày ra trước mặt họ, tuy chỉ có một người, nhưng loại cảm giác yên tĩnh cảm nhận cái chết, lại khiến mọi người bất giác đều bắt đầu tự chủ, thì ra bản thân mình cũng có thể như vậy mà chết đi, đây chính là mùi vị bị người của mình giết, nói không chừng mùi vị sau này mình bị bức tới như vậy.

"Sinh mạng chỉ có một lần, trân trọng sinh mạng của mình không sai, nhưng giết chết đối phương có phải thật sự có thể để mình sống sao, nếu không thể, làm như vậy có gì khác với cầm thú?" Cổ Hạo Nhiên đi tới cạnh Điệp Y, đưa tay kéo lấy tay Điệp Y.

Người thiếu niên đó cảm giác được lực đạo trên cổ đột nhiên biến mất, bất giác vui mừng hô hấp từng ngụm to, vặn tay chân đã mềm ra, nấp phía sau Cổ Hạo Nhiên, trong nháy mắt này thần tình lộ ra trong đôi mắt đó, là sự sợ hãi và cử động vô ý thức, mới nói cho mọi người biết hắn vẫn là một đứa trẻ, một đứa trẻ nửa người lớn.

Cổ Hạo Nhiên đứng bên cạnh Điệp Y thản nhiên nhìn đám người một cái, kéo tay Điệp Y quay lưng về phía đám người đó chậm rãi rời đi, nhàn nhạt nói: "Giết đi, chúng tôi không ngăn cản các ngươi, muốn giết cho thống khoái thì cứ giết cho thống khoái, bọn ta sống sờ sờ hà tất tới quan tâm loại chuyện rỗi hơi này chứ, dù sao sinh mệnh chỉ có một lần, kiếp sau là heo, là người, là chim còn không biết, kiếp này các ngươi muốn chết như vậy, bọn ta cũng không có ý kiến, dù sao mạng cũng là của các ngươi không liên quan tới bọn ta."

Điệp Y lại lạnh lùng nói: "Chết tới nơi còn không biết." Trong thành ngoài thành một khi ôn dịch bạo phát, tất cả người ở đây đều chết cả lũ, hiện tại còn ở đây tranh đấu cái gì mà ăn uống, thật buồn cười, trong đôi mắt Điệp Y thoang thoảng lộ ra vẻ châm biếm và thương tiếc, nói xong cùng Cổ Hạo Nhiên nắm tay rời đi, rời đi từng bước chậm rãi mà kiên định, nhìn tựa như không chút để ý.

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y này một người diễn vai mặt đỏ một người diễn vai mặt trắng, Điệp Y dùng hành động nói với bọn họ, chết chính là việc gần ngay trước mắt, không cần đợi tới đói chết, sinh mệnh của mình ở mọi lúc đều có thể bị người ta giải quyết, nhân tính đều đã mất hết rồi, nếu không có chấp niệm bạt mạng muốn sinh tồn, sao lại xảy ra nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy chứ.

Cũng chính vì loại chấp niệm này, loại cố chấp với sinh mệnh, mới càng sợ chết, mới lo sợ vạn nhất mình chết đi, người khác lại không chết, vậy mọi thứ còn ý nghĩa gì chứ, bọn họ cố gắng tranh giành, cố gắng đấu đá, mọi thứ chẳng qua là vì người khác, con người đều ích kỷ, nếu không có người nhắc nhở dựa vào sức mạnh xông về phía trước không thành vấn đề, một khi có người chỉ ra điểm này, vậy thì sự việc phải suy nghĩ suy nghĩ lại suy nghĩ rồi.

Cổ Hạo Nhiên vào lúc này bên ngoài là để mặc bọn họ không thèm để ý tới, trong lời nói lại chỉ ra kết quả trong tương lai, hai người này chỉ vài câu nói vài động tác, vừa đàn áp vừa buông lỏng, trong lòng mọi người như bị một chiếc búa gõ mạnh xuống, lại bị tạt một chậu nước lạnh.

Người thiếu niên bị để lại ngay tại chỗ, lúc này nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy, đã bị Điệp Y dọa cho vỡ mật, cũng không cách nào hung tàn cực ác như vừa nãy nữa, nghĩ cũng không cần nghĩ liền đi theo Cổ Hạo Nhiên, cứ theo Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nghe phía sau có động tĩnh, nhưng cũng không quay đầu cứ đi về phía trước, uy nghiêm và bao dung dùng cùng lúc, sẽ thấy được thành quả phía sau.

Còn tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.