Nhà Có Điêu Phu

Chương 133: Đại kết cục



Đông Sở quân nghe lời này, trên mặt luôn là nụ cười ưu nhã bất giác trở nên âm trầm, Cổ Hạo Nhiên thấy sắc mặt Đông Sở quân đại biến, liền mỉm cười, Đông Sở quân này dường như cái gì cũng không để vào mắt, nhưng đối với Cổ Ly lại có một mối cừu hận không rõ ràng, những việc khác không thể khiến hắn biểu lộ cảm xúc, nhưng việc Cổ Ly được đưa lên vị trí cao đó, tuyệt đối sẽ khiến hắn bất bình, bây giờ xem ra quả thật không sai.

Đông Sở quân sắc mặt sầm xuống vẻ mặt âm trầm quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y một cái, lạnh lùng nói: "Hai người các ngươi cho rằng ta giống với hai tên vô dụng kia sao, đợi các ngươi tới thu thập ta?"

Vẻ mặt Điệp Y vẫn băng lạnh nói: "Phải hay không, thử rồi thì biết." Lời vừa dứt người trong Nguyệt đường vốn đã giương cung, liền đều nhắm về đám cỏ bên ngoài tiểu viện mà bắn.

Đông Sở quân mắt lộ vẻ khinh thường ngạo mạn nói: "Đây chính là thực lực của Nguyệt đường các ngươi, ta thấy.. không đúng.." Đông Sở quân đang nói sắc mặt đột nhiên đại biến, tay còn chưa ra hiệu, chỉ thấy cung tiễn bắn vào chân tường của tiểu viện, đột nhiên bing một tiếng phát nổ, một làn khói mù trắng trong nháy mắt bay lên, giống như một lớp của bức tường màu trắng, bắt đầu từ chân tường, đem hai bên ngăn cách thành hai thế giới.

Trong màn sương trắng, bọn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y mau chóng đổi vị trí, mà cũng vào lúc này, đầu tên đen nghịt bên trong tiểu viện từ bốn phương tám hướng bắn ra ngoài tiểu viện, nhưng hoàn toàn mất mục tiêu, rõ ràng là kết quả của việc nóng vội mà bắn ra.

"Khụ, khụ, đây là thứ gì?"

"A, có độc, mau nín thở, thứ này nhất định có độc."

"Đại nhân, mau tránh đi, mau."

Chỉ nghe thấy tiếng người ồn ào trong tiểu viện, vô số tiếng bước chân hoảng loạn vang lên, trong nhất thời đều tiến vào nơi sâu hơn của tiểu viện, không một ai xông ra ngoài.

Điệp Y lãnh khốc nhìn mọi thứ, khóe miệng mang theo nụ cười lãnh khốc băng lạnh nói: "Châm lửa."

Lời còn chưa dứt người trong Nguyệt đường đều xông lên trước, thêm củi xung quanh tiểu viện sớm đã được chuẩn bị, chỉ trong nháy mắt củi được tưới dầu liền cháy hừng hực, đem cả cái tiểu viện vây trong đó.

"Điệp Y, nàng chuẩn bị từ lúc nào? Sao ta lại không biết? Khói này lại là thứ gì? Thật sự có độc?" Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y vô cùng bình tĩnh chỉ huy mọi việc, dường như sớm đã được chuẩn bị ổn thỏa, lúc này thấy lửa lớn bao vây tiểu viện, bất giác nhướng mày nhìn Điệp Y.

Điệp Y quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên nhàn nhạt nói: "Không có, chỉ là khói thường mà thôi."

Nguyệt đường là nơi làm ăn ngầm, có một số thủ đoạn thối nát cũng là lẽ bình thường, khói mù này được làm từ cao niên vôi, trong khói không có khí độc, chẳng qua chỉ dùng để dụ địch, dùng đối phó với Đông Sở quân đa nghi giảo hoạt, không nghi ngờ gì đúng là thứ tốt nhất, quả nhiên người bên trong chậm rãi tránh đi, không ai muốn xông ra, bây giờ ngược lại tạo thành thế bao vây vòng ôm.

Cổ Hạo Nhiên nghe Điệp Y nói vậy, thấy người trong Nguyệt đường hoàn toàn không sợ mà vây bên cạnh, động não liền hiểu ra, ngay lập tức quay sang Điệp Y đưa ngón cái lên: "Quả nhiên đây là sở trường của nàng, đốt chết họ cũng được."

"Đốt chết, không, vậy quá hời cho hắn rồi." Điệp Y trừng mắt nhìn tiểu viện trong ánh lửa lạnh lùng nói. Sơn đương gia, Thục vương, Hữu tướng những người tham gia bàn mưu tính kế với Cổ gia đều không có được kết quả tốt đẹp, hắn là tên chủ mưu sao có thể để hắn bị đốt cháy là xong được.

Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y quyết tuyệt nói, bất giác hơi nhướng mày nhìn chằm chằm tiểu viện trong biển lửa, mới phát hiện cánh cửa lớn của tiểu viện không có bất kỳ thứ gì chất đống, rõ ràng để một con đường sống cho người bên trong, Cổ Hạo Nhiên bất giác nghiêng đầu nhìn vẻ mặt băng sương của Điệp Y, xem ra Điệp Y thật sự đã chuẩn bị tốt mọi thứ, bất giác lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn sự thay đổi, đối phó với Đông Sở quân thế nào hắn đều không có ý kiến.

Thế lửa ngày càng lớn, bức tường bằng gỗ đủ để thấy thật sự không ra làm sao, tiểu viện này nói là cơ sở bí mật của Sơn gia, thật ra chẳng qua là sơn trang nghỉ mát được nữ hoàng ban cho Đông Sở Quân, cho nên vật liệu được chọn không cần phải kiên cố, chỉ cần mỹ quan đẹp và phú quý, đồ của hoàng gia ai dám tới làm bậy, sau này Đông Sở quân tự mình sửa chữa một chút, đem màu sắc bên ngoài sửa một chút, nhưng cũng không dám động vào vật liệu chủ yếu, cho nên tường vây mới được làm bằng gỗ quý.

Tiểu viện không lớn, thêm vào đó người trong Nguyệt đường lại đổ từng thùng từng thùng dầu cải, lửa này mới ngày càng lớn, đám người vốn đang tránh nấp, bây giờ thấy tình thế không đúng đều ùn ùn tập họp lại, trong nhất thời tiếng người ồn ào lại vang lên trong biển lửa.

"Là ai? Lại làm bậy ở chỗ hoàng gia, không muốn sống nữa?" Thế lửa bừng bừng, liền thu hút đám quan binh đang đóng vùng lận cận đó, một đội quan binh cưỡi ngựa lớn cao đầu vội vội vàng vàng lao tới, người còn chưa tới, thanh âm tức giận đã truyền tới.

"Trời, lại dám đốt tài sản của hoàng gia, phỉ nhân thật to gan, người đâu, giết cho bổn quan.. a, đây.." Thủ lĩnh đám quan binh vội vàng xông tới, vừa thấy vật trong tay Cổ Hạo Nhiên, vội vàng dằn dây cương, ra lệnh dừng lại.

Cổ Hạo Nhiên quay lưng lại với đám quan binh, một tay đưa qua đỉnh đầu, lệnh bài lấp lánh ánh vàng chiếu rọi dưới ánh mặt trời, tản phát ra ánh sáng chói mắt, chính là binh phù Cổ Hạo Nhiên chưa đưa cho Cổ Ly.

"Hạ quan Mã Tư tham kiến đại nhân, không biết đại nhân đang làm việc, là hạ quan lỗ mãng, vẫn xin đại nhân thứ tội." Thủ lĩnh đám quan binh xông lên trước đó, vừa nhìn thấy binh phù trong tay Cổ Hạo Nhiên, liền giật mình nhảy từ trên ngựa xuống, quỳ trên đất cúi đầu cầu xin Cổ Hạo Nhiên, đám quan binh theo sau hắn thấy thủ lĩnh như vậy, đều sợ hãi cũng quỳ xuống theo.

"Biết lỗ mãng là được, còn không mau lui xuống." Cổ Hạo Nhiên đầu cũng không quay lại, thu lại binh phù lạnh lùng hạ lệnh.

Thủ lĩnh của đám lính đói thấy đại nhân ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, cảm giác uy nghiêm càng thêm đầy đủ, trong tay lại nắm binh phù thứ quan trọng như vậy, ngay lập tức vừa dập đầu vừa nói: "Vâng, đại nhân, đại nhân có chỗ cần dùng tới hạ quan, hạ quan tuyệt đối xung phong đi đầu, chết không lùi."

Cổ Hạo Nhiên quay lưng với đám quan binh này, nghe câu trả lời chẳng ra làm sao, khóe miệng bất giác hơi cong lên, Điệp Y bên cạnh thấy quan binh này vô cùng lôi thôi, sầm mặt xuống lạnh giọng nói: "Lui xuống, không có lệnh không được phép xuất hiện trong vòng năm dặm quanh đây, cút."

Thủ lĩnh của đám lính đói bị Điệp Y lạnh lùng quát, liền liên tục đáp: "Hạ quan cáo lui, hạ quan cáo lui." Rõ ràng những đại nhân này đang làm chuyện quan trọng, đến cả đồ của hoàng gia còn dám đốt, đám quan binh vừa tới đều đưa mắt nhìn nhau, ngay lập tức vừa bò vừa chạy đi, hoảng sợ đến cả ngựa cũng không kịp cưỡi, giống như Điệp Y nói cút là liền chạy.

Quan binh làm gián đoạn thế lửa trong tiểu viện càng thêm mạnh mẽ, Điệp Y lạnh lùng nhìn ngọn lửa hừng hực, nửa buổi trời quay sang Băng Kỳ khẽ gật đầu.

Băng Kỳ liền cao giọng gọi: "Đám người trong tiểu viện nghe đây, Nguyệt chủ đã hạ lệnh, chúng tôi chỉ truy cứu thủ phạm Đông Sở quân, tất cả những người khác sẽ không truy sát, chỉ cần các người không nảy sinh ý đồ khác với nhà chúng tôi, hôm nay sẽ bỏ qua hết cho các người, Nguyệt chủ chúng tôi nói lời giữ lời, chuyện đã đồng ý, thì nhất định sẽ làm được."

Dừng một lúc lại nói tiếp: "Nhưng mà, điều kiện của chúng tôi chính là các ngươi muốn chúng tôi tha cho một con đường sống cũng được, nhưng nhất định phải lấy thứ gì đó để đổi, chỉ cần các ngươi bắt được Đông Sở quân giao cho chúng tôi, thì sẽ bỏ qua những chuyện trước đây, nhớ kỹ, phải bắt sống, chết rồi thì các ngươi phải bồi táng cùng, thời gian không nhiều, chúng tôi chỉ cho các ngươi thời gian một khắc, quá giờ không ra, vậy thì đừng trách chúng tôi ra tay tàn độc, để các ngươi toàn bộ bị chôn thân trong biển lửa."

Cổ Hạo Nhiên nghe Băng Kỳ lớn giọng nói bất giác nhướng mày nhìn Điệp Y nói: "Nàng chắc chắn những người này sẽ phản bội Sơn Kỳ sao?"

Ánh mắt lạnh lùng của Điệp Y nhìn chằm chằm vào cánh cửa rộng mở của tiểu viện, nhàn nhạt nói: "Một người bản tính đa nghi, vô cùng gian trá, đối với bất kỳ người nào bất kỳ việc gì đều sẽ không thật lòng yên tâm, cấp trên đã không thật tâm đối đãi, đương nhiên cấp dưới cũng không thật lòng đi theo, càng huống hồ hắn tàn nhẫn lãnh khốc tới như vậy, những người đó vì muốn sống, huynh cảm thấy có thể không phản bội hắn không?"

Cổ Hạo Nhiên nghe Điệp Y nói vậy bất giác chùn vai nói: "Thật sự khả năng không cao, Phong, nếu ta là người như vậy, các ngươi có phản bội ta không?"

Bốn người Phong, Hành, Linh, Liễu đưa mắt nhìn nhau, đều gật đầu nói: "Thiếu gia, nếu là người, thì bọn ta nhất định không phản bội." Cổ Hạo Nhiên vừa nghe liền đắc ý hất cằm nhìn Điệp Y, Minh Thanh bên cạnh cười hì hì: "Vì có thiếu phu nhân ở đây, người tuyệt đối sẽ được dạy bảo rất tốt." Bọn Phong cùng lúc đều gật đầu.

Sắc mặt Cổ Hạo Nhiên bất giác nửa xanh nửa đỏ trừng mắt nhìn năm người này, tức giận nói: "Các ngươi.." Lời còn chưa dứt, tiểu viện bên đó đột nhiên truyền tới động tĩnh.

Ngay sau đó mọi người đều tập trung nhìn qua bên đó, chỉ nghe thấy bên trong tiểu viện có tiếng gào lên: "Chúng tôi đi ra, đừng giết chúng tôi, chúng tôi bắt Đông Sở quân ra, đừng giết chúng tôi."

Băng Kỳ liền trả lời: "Ra đây, để chúng tôi nhìn thấy người."

Lời vừa dứt trong tiểu viện liền có mấy người lao ra, chính giữa là một người bị mấy người bắt chặt lại rồi nâng lên, ai nấy mặt mày đen thui nhìn không rõ, một tên cầm đầu vừa kịch liệt ho, vừa mau chóng lau chùi gò má của người chính giữa được mấy người bọn họ đưa ra, bọn Điệp Y nhướng mày nhìn, khuôn mặt đen thui được lau chù sạch sẽ xong, chính là Đông Sở quân.

Thấy Đông Sở quân tròn xoe đôi mắt phẫn nộ, trong miệng bị nhét một miếng vải, tay chân vị vặn biến dạng xụi xuống giữa không trung, Điệp Y bất giác cười lạnh, xem ra Đông Sở quân đã bị người ta thu thập qua.

"Các ngươi nói sẽ cho chúng tôi một con đường sống." Mấy người đó vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Điệp Y.

Điệp Y quét mắt nhìn mấy người họ lãnh khốc nói: "Đem hắn ném qua đây, thời gian một tuần nhang nếu ta còn thấy bóng dáng các ngươi, thì đừng trách ta không khách khí."

Mấy người đó nghe Điệp Y nói vậy, bất giác mau chóng đem Đông Sở quân ném qua cho Điệp Y, sau đó nhanh chân chạy tán loạn, lúc này trong tiểu viện lại có rất nhiều người chạy ra, ai nấy căn bản đều không nhìn bọn Đông Sở quân và Điệp Y, chân như bôi dầu chạy bốn phương tám hướng.

Điệp Y khóe miệng cong lên nụ cười huyết tanh, chậm rãi đi tới trước mặt Đông Sở quân bị ném đang nằm trên mặt đất, từ cao nhìn xuống Đông Sở quân nói: "Mùi vị bị phản bội như thế nào?"

Đông Sở quân miệng bị nhét vải, đôi mắt trừng to tức giận nhìn Điệp Y, cơ thể bạt mạng cựa quậy, Điệp Y lãnh khốc cười: "Chà chà, đây không phải là Đông Sở quân luôn phong độ ưu nhã giảo hoạt sao, thế nào, bây giờ biết được mùi vị của muốn sống không được, muốn chết không xong chưa, chưa đủ, thế vẫn chưa đủ, nỗi đau ngươi gây ra trên người Cổ gia, ta phải bắt ngươi trả lại mười lần."

Đám thuộc hạ đó dường như để dễ dàng bắt được Đông Sở quân, liền bẻ khớp của hắn, lúc này đôi tay đôi chân đều không dùng sức được, chỉ có thể vừa rên rỉ inh ỏi, vừa nằm trên đất, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Điệp Y, mãnh liệt cử động và lắc đầu nguầy nguậy, dường như muốn nói.

Cổ Hạo Nhiên cúi đầu nhìn Đông Sở quân trước mặt, nhướng mày nói với Điệp Y: "Hắn muốn nói chuyện."

Chủy thủ trong tay Điệp Y chợt lóe sáng, vừa chậm rãi ngồi xuống, vừa lãnh khốc nói: "Ta không phải tới để nghe hắn nói." Đao quang trong tay lấp lánh, mau chóng lột y phục trên người Đông Sở quân xong, đao quang liền nở trên người hắn, từng vằn máu trong nháy mắt chảy đầy trên da thịt trắng ngần của Đông Sở quân.

Cổ Hạo Nhiên nghe Điệp Y nói vậy, bất giác quay sang Đông Sở quân chùn vai, cúi đầu cùng Đông Sở quân đưa mắt nhìn nhau: "Thật ngại quá, Điệp Y của ta không có hứng thú với lời ngươi nói, thanh tĩnh chút cũng được, hà tất lớn tiếng chửi bới mất hết phong độ, Đông sở quân, chúng tôi sẽ giữ hình tượng luôn ưu nhã của ngươi, cho tới khi ngươi chết."

Đông Sở quân nghe Cổ Hạo Nhiên nói mát mẻ như vậy, thêm vào đó động tác của Điệp Y, bất giác vùng vẫy càng thêm kịch liệt, thần tình trên mặt lộ ra vẻ gớm ghiếc khó nói thành lời, vẻ ưu nhã và thong dong giả dối trước đây, hoàn toàn tan biến vào giây phút này

Không lâu sau, Điệp Y tự tay động thủ cứa một vết thương trên người Đông Sở quân, sau đó chậm rãi đứng lên, lãnh khốc quay sang nhìn vẻ mặt gớm ghiếc của Đông Sở quân: "Có một số cảm giác cực đã một đời chỉ có thể cảm nhận một lần, lần này ta sẽ để ngươi đời đời kiếp kiếp không quên được."

Nói xong vung tay lên, Hồng Tịnh im lặng đứng sau Điệp Y nãy giờ đưa lên một cái lọ, Điệp Y tự tay đón lấy, lọ vừa được mở ra một mùi hương nồng nàn tản phát ra, Cổ Hạo Nhiên nghiêng đầu nhìn khó hiểu nói: "Mật ong?"

Lời này vừa nói ra Đông Sở quân đang nằm trên đất toàn thân trải đầy vết thương, máu tươi chảy dài, trong nháy mắt vẻ mặt vốn hồng hào yêu diễm liền trở nên trắng bệch không chút huyết sắc, tay chân vùng vẫy càng thêm kịch liệt, vô cùng sợ hãi muốn có khoảng cách với Điệp Y, nhưng lực bất tòng tâm.

Tay Điệp Y cầm chiếc lọ, nhìn xuống Đông Sở quân đang sợ hãi lúng túng lạnh lùng nói: "Thì ra ngươi cũng biết lợi ích của thứ này, không hổ là Đông Sở quân, xem ra thủ đoạn thật sự cũng không tệ." Vừa nói vừa để miệng bình nhắm thằng Đông Sở quân, mật ong đặc quánh trong bình, giống thủy ngân chảy xuống, trong nháy mắt bao phủ lấy toàn thân Đông Sở quân.

Đông Sở quân sắc mặt đại biến, tiếng rên rỉ trong lỗ mũi càng vang lên rõ ràng, nỗi sợ hãi ngập tràn trong đôi mắt, dốc toàn lực vùng vẫy, càng khiến mật ong mau chóng lan khắp người hắn, trong nhất thời, chỉ thấy một người vàng trơn sáng lóa dưới ánh mặt trời.

Cổ Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn mọi thứ, thật sự không nghĩ ra được Điệp Y làm vậy có ý nghĩa gì, lẽ nào mật ong còn có thể giết người hay sao, nhưng cũng không can thiệp mọi thứ của Điệp Y, chỉ lạnh lùng nhìn Đông Sở quân.

Hương thơm bay đi xa, nồng nàn khiến bọn Hồng Tịnh, Phong đứng gần đó đều khẽ chau mày, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, rất nhanh từng đàn kiến kéo tới đầy trên mặt đất, tập họp qua đây, ngày càng nhiều, ngày càng nhiều, dần dần đen nghịt trên mặt đất từng đàn kiến bò khắp toàn thân đang cố gắng lăn lộn của Đông Sở quân.

Mật ong lan khắp toàn thân Đông Sở quân, từng đàn kiến nối tiếp nhau bò lên đùi, tay, ngưc, gò má Đông Sở quân, vết thương đầm đìa máu tươi càng thu hút sự chú ý của các loại côn trùng, chỉ thấy bầy kiến đen nghịt bò tới vết thương, liều mình bận rộn.

Cổ Hạo Nhiên trừng to mắt nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, Đông Sở quân không ngừng giày vò lăn lộn trên đất, sắc mặt trắng bệch lúc đỏ lựng, lúc sắt lạnh, lúc lại thảm tới không chút nhân sắc, đôi mắt đó ngập tràn sợ hãi, oán giận, đủ các loại cảm xúc, cơ thể vốn được bảo dưỡng tương đối tốt, lúc này không ngừng động đậy kịch liệt trên đất, tiếng kêu rên đau đớn tuy nhỏ, nhưng có thể khiến mọi người cảm giác được nỗi khổ sợ mà hắn đang chịu đựng.

Điệp Y lãnh khốc nhìn Đông Sở quân đang liều mình vùng vẫy, khóe miệng lộ ra nụ cười huyết tanh, từng câu từng chữ nói: "Biết Mặc Công có cảm giác thế nào không? Chính là thế này. Cảm giác bị hàng vạn con kiến cắn xé thế nào? Rất tuyệt mà, ta từng nói phải để ngươi trả lại gấp mười lần, thì nhất định phải đòi."

Toàn thân Đông Sở quân đã được bọc kín một lớp kiến đen nghịt, hừ bằng mũi, khiến người ta không cảm giác được chút mùi vị tính dục nào, cơ thể vặn vẹo cực độ, không ngừng lăn lộn trên đất, ngay cả vết thương trên da rách tơi bời vẫn còn tiếp tục, dường như căn bản không cảm thấy đau đớn, mọi thứ này chỉ khiến người ta cảm thấy tàn khốc, đây mới thật sự là tàn khốc.

Cơ thể Đông Sở quân bắt đầu dừng lại, tiếng rên rỉ đã hoàn toàn trở nên có mùi vị, những chỗ vết thương đó có các loại côn trùng giáp xác có móng vuốt sắc nhọn, xé thịt mở đường, bọn kiến tên nào tên nấy đều xung phong dẫn đầu, chỉ thấy trên miệng vết thương đám kiến tụ tập ngày càng nhiều, Đông Sở quân vùng vẫy từ mãnh liệt dần dần trở nên chậm lại, tiếng rên rỉ ngày càng nhỏ, Cổ Hạo Nhiên bất giác thở dài một tiếng xoay người qua.

"Quá tàn nhẫn?"

Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y quay đầu lạnh lùng nhìn hắn, khẽ lắc đầu nói: "Là hắn tự chuốc lấy, chẳng qua cách này, aizz, sớm biết có hôm nay hà tất có lúc đầu."

Nỗi đau đớn bị hàng vạn con kiến cắn xé như vậy, cảm giác từng mảng thịt bị thối rửa hắn rất rõ, tất cả người của Cổ gia đều rất rõ, nhưng nó đến từ từ, tiến dần từng lớp từng lớp, cho người ta thời gian để thở, để người ta có thể thử kiên trì, nhưng thủ đoạn này của Điệp Y toàn bộ đau đớn đều tập trung cùng một lúc, so với độc tính của Mặc Công phát tác vào giai đoạn cuối còn gấp vô số lần, áp đặt lên người Đông Sở quân, đối đãi với Đông Sở quân như vậy, không biết là tàn nhẫn hay là nhân quả báo ứng.

Điệp Y biết Cổ Hạo Nhiên mềm lòng, ngay sau đó quay đầu nhìn Đông Sở quân trên mặt đất đã ngừng cựa quậy, rên rỉ, cũng sớm đã không còn thanh âm, toàn thân bọc một lớp kiến đen nghịt, sớm đã nhìn không ra hình dạng ban đầu, bất giác tựa như không thấy lắc đầu, không phải nàng quá tàn nhẫn, mà nàng không bỏ qua cho người này được, ăn miếng trả miếng, đây chính là tôn chỉ của nàng.

"Phóng hỏa, đốt hết toàn bộ." Điệp Y lạnh lùng quét mắt nhìn Đông Sở quân sớm đã ngừng thở, và mấy người Sơn đương gia, Sơn Vân cách đó không xa, thản nhiên hạ lệnh.

Ánh lửa bừng bừng, lửa có thể thiêu rụi mọi thứ, lửa có thể thiêu hủy sạch sẽ tất cả, đang cháy hừng hực trước mặt Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên, bên trong ngọn lửa tượng trưng cho sự quang minh, là ba sinh mệnh đã biến mất.

Điệp Y lạnh lùng nhìn ngọn lửa mãnh liệt trước mặt, lạnh mặt không nói một lời, Cổ Hạo Nhiên lại khẽ lắc đầu, lặng lẽ thở dài chậm rãi nói: "Bụi về với bụi, đất về với đất, từ đâu đến, thì về lại nơi đó, xem như chưa từng sống đau khổ như vậy."

Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái không nói gì, Đông Sở quân tranh đấu một đời, tính toán một kiếp, tới cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi, nếu hắn sinh ra trong nhà Cổ Hạo Nhiên không nhất định sẽ thành ra thế này, nhưng mà, những chuyện này đã là lời sáo rỗng, cuộc sống không thể bắt đầu lại, đã như vậy, nhiều lời cũng vô ích.

Ngọn lửa hừng hực điên cuồng đem luôn cả tiểu viện đốt cháy, thế lửa nhuộm hồng cả nửa vùng trời, mọi thứ ở đây sẽ được ngọn lửa lau đi, bị thời gian quên lãng, sau cùng sẽ trở về vẻ bình lặng vĩnh hằng.

Hai ngày sau triều đình ban bố thánh chỉ, triều đình và Cổ gia hợp tác cứu tế, mấy huynh đệ bọn Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Dương được hạ lệnh cùng các quan viên triều đình đi tới các châu huyện, cùng quan viên địa phương cứu tế.

Thánh chỉ vừa xuống, hoàng gia và Cổ gia mở toàn bộ kho lương, tất cả các vật phẩm cứu tế như nước cuộn trào chảy ra, tới được các châu huyện chịu thiệt hại nghiêm trọng, lần này, tất cả người của Thánh Thiên đau khổ khóc ròng, cuối cùng đã đợi được ngày hôm nay, vô số người reo hò nhảy nhót, đám bạo dân hạ cờ ngừng trống, Thánh Thiên, tuy đang trải qua những ngày tệ hại, nhưng trước mặt họ tuyệt đối sẽ là những ngày tươi sáng.

Lúc Thánh Thiên vương triều bắt đầu cứu tế đại quy mô, Ảnh Thúc vương triều cũng áp chế thành công đám phản loạn của Thục vương, Thục vương bị biến thành một điển hình của chu di tam tộc, bản thân mình bị trói trên đài hành hình chịu hình phạt ngàn đao xẻ thịt.

Minh Hoàng dẹp yên phản loạn xong, thấy Thánh Thiên Cổ Ly đã toàn quyền làm chủ, tiền đồ rộng mở, đã không còn nhân cơ hội được nữa, sau đó phái sứ giả tới Thánh Thiên để giữ tình giao hảo đôi bên.

Ba tháng sau, nhà lớn của Cổ gia ở Phần châu trước cửa là tiếng pháo vang trời, chiêng trống đùng đùng, đèn màu khắp nơi, kỳ lân bái hội, rồng bay phượng múa, vạn người nô nức.

Hôm nay tất cả người Cổ gia đều về đến đại bản doanh, Phần châu, không biết ai để lộ tin tức, vô số lão bách tính của Phần châu và từ những nơi xa tới đều lên phố, tự mình nghênh tiếp và chào đón đoàn người Cổ gia đã cùng hoàng thất cứu tế, đã vì nhân dân Thánh Thiên mà làm ra cống hiến lớn như vậy.

Rất nhiều người vây kín trước cửa nhà Cổ gia, tuy mọi thứ vẫn chưa hồi phục lại cục diện thanh bình trước đây, nhưng cảnh vạn dân reo mừng như hôm nay, lại là lần đầu tiên sau khi Thánh Thiên gặp nạn, từ sâu trong lòng bách tính là niềm vui và sự tôn kính.

Thánh Thiên đệ nhất môn đình treo nơi cao cao trên cửa nhà lớn của Cổ gia, trong ánh mặt trời chiếu rọi và làn khói bốc lên cao cao của tràng pháo, tản phát ra tia quang mang vàng kim lấp lánh, tấm biển này được bách tinh tự tay lau chùi, vào lúc này đã mang ý nghĩa thoát tục, khắc sâu trong lòng tất cả người dân Thánh Thiên, dù có một ngày Cổ gia không còn là đệ nhất môn đình, nhưng trong lòng tất cả người dân Thánh Thiên, địa vị của họ vẫn như trước không ai thay thế được.

Trong tiếng trống vang trời, cửa lớn từ từ mở ra, Cổ Chấn và Phương Lưu Vân đi ra, lão bách tính tụ tập trước cửa lớn Cổ gia liền trở nên sôi nổi, những tiếng vỗ tay lúc này, dùng hành động nói với người Cổ gia, sự kính ý và cảm kích của họ.

Trong nhà lớn, Dạng Cư nơi Cổ Hạo Nhiên ở, ngoài Cổ Chấn và Phương Lưu Vân đã ra ngoài ứng phó với đoàn người nghênh đón ra, những người khác đều tụ tập ở đây.

Cổ Hạo Ảnh tiện tay vứt một quả đỏ vào miệng, thỏa mãn lên tiếng nói: "Vẫn là cảm giác ở nhà tuyệt nhất, cuối cùng có thể nghỉ ngơi rồi."

Cổ Hạo Danh bên cạnh một chân đá lên chân Cổ Hạo Ảnh, cười hờ hờ nói: "Sâu lười."

Cổ Hạo Ảnh ánh mắt quyến rũ liếc qua Cổ Hạo Danh, lười biếng dựa lên ghế nói: "Ngươi không lười thì cùng tiểu thúc đi nghênh đón tân nữ hoàng được chọn đi, về đây làm gì?"

Cổ Hạo Danh nhướng mày: "Ta không phải là giám quốc, ta không có quyền can dự, loại chuyện thú vị này vẫn là để tiểu thúc một mình đi vậy, lại nói, tiểu thúc chỉ cần mang tân hoàng về là có thể cáo lão hồi hương, ta không muốn đi giành công lao với tiểu thúc."

Cổ Hạo Ảnh bĩu bĩu môi còn chưa nói gì, Cổ Hạo Dương đã hì hì cười: "Cáo lão hồi hương, ngươi dùng từ này thật không tệ." Sau khi Cổ Ly được thăng làm giám quốc, Cổ Ly giảo hoạt nhân cơ hội đã làm quan đương triều, không còn là phi tử, vậy thì theo chế độ luật pháp sẽ được cáo lão hồi hương, chúng triều thần không làm lại hắn, chỉ còn biết quyết định sau khi nghênh đón tân hoàng, để triều chính đi vào quỹ đạo thì sẽ cho hắn cáo lão hồi hương.

Cổ Hạo Thanh uống một ngụm trà, mỉm cười nói: "Thú vị, ta thấy không phải là chuyện thú vị gì, nghe nói, người được triều đình chọn này không phải là người vô dụng."

Cổ Hạo Nhiên nãy giờ ôm Điệp Y vào lòng liền tiếp lời cười nói: "Thánh Thiên đời này thật là chỉ có nữ hoàng, chọn đi chọn lại người có năng lực có tư cách lại vẫn là một công chúa, ta nghe nói Hòa Thạc công chúa này, là con gái của thân vương thúc nữ hoàng tiền nhậm, có năng lực, có trí tuệ, có thủ đoạn, mới hai mươi mốt tuổi đã đem mọi chuyện ở Thương châu rộng lớn lo liệu đâu ra đó."

Cổ Hạo Dương gật gật đầu nói: "Nhưng mà, ta nghe nói Hòa Thạc công chúa này hành tung, dung mạo tính tình người ngoài không biết nhiều, chỉ biết là một nhân vật thủ đoạn lợi hại, nhưng hai mươi mốt tuổi vẫn chưa thành thân, điều này có chút khiến người ta cảm thấy kỳ lạ rồi, có phải là quá xấu không, không gả đi được?"

"Một công chúa dù có xấu hơn nữa, cũng không thể không gả đi được, bên trong quá nửa là có điều kỳ lạ, thôi đi, chúng ta nghiên cứu nhiều như vậy làm gì? Tóm lại chỉ cần làm ra một nữ hoàng, tiểu thúc có thể giải thoát rồi." Cổ Hạo Viễn trầm tĩnh nhàn nhạt chen lời.

Cổ Hạo Nhiên chùn vai nói: "Cũng phải, dù sao muốn nàng ta làm nữ hoàng, lại không phải muốn cưới nàng ta làm vợ, dung mạo tính tình chẳng có liên quan gì."

Tam tẩu Bạch Thiên đang uống trà tán gẩu với bọn Linh Tịnh bên cạnh, nghe vậy quay đầu lại cười nói: "Vậy nếu muốn cưới về làm thê tử, ý của tiểu lục chính là phải nghĩ tới dung mạo sao? Vậy không biết Điệp Y của chúng ta, tiểu lục đã suy nghĩ bao lâu?" Những người khác nghe vậy đều cười nhìn qua đây.

Cổ Hạo Nhiên ôm Điệp Y cười nói: "Cơ hội ta suy nghĩ, nhỏ như vậy bọn ta đã được định rồi, ta đây là đứa trẻ ngoan biết vâng lời cha mẹ đấy."

Đại tẩu Hoa Cẩn cười nói: "Vậy ý của tiểu lục Điệp Y là bị ép cho ngươi à? Nếu cho ngươi cơ hội để lựa chọn, không biết Điệp Y của chúng ta có trúng ý của ngươi không? Điệp Y, muội nghe xem khẩu khí của đệ ấy, xem ra muội không lọt vào mắt hắn đấy? Nếu để đệ ấy suy nghĩ, vậy quá nửa.. hờ hờ" Lời chưa nói hết mọi người đã bắt đầu cười rồi.

Bọn Cổ Hạo Ảnh lúc này cũng phá lên cười, ai nấy đều như xem kịch hay nhìn Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên liền giận dữ trừng mắt nhìn mấy tẩu tử, ôm chặt lấy Điệp Y hôn một cái, nói: "Đừng nghe bọn họ nói lung tung, ta và Điệp Y là một đôi thiên địa tác thành, các người đừng mong phá hoại tình cảm của bọn ta."

Điệp Y nhàn nhạt nhìn Cổ Hạo Nhiên, nửa buổi trời chậm rãi nói: "Huynh chưa nói trọng điểm" Lời còn chưa dứt bọn Cổ Hạo Danh liền ồ lên cười, không ngờ Điệp Y cũng đùa tới cùng.

Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt bất giác ủy khuất nhìn Điệp Y: "Điệp Y, nàng cũng cùng với bọn họ ức hiếp ta, ta còn có quyền chọn lựa sao? Bọn họ nói đều là lời bỏ đi mà, trái tim ta đều đã để ở chỗ nàng, còn phải lựa chọn suy nghĩ gì nữa chứ?" Vừa nói vừa mạnh mẽ hôn lên má Điệp Y.

Điệp Y nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy, bất giác nhàn nhạt cười nói: "Là không được." lựa chọn, có nàng ở đây còn lựa chọn cái gì chứ. Bọn Cổ Hạo Dương nghe hai người đối thoại, liền quay sang Cổ Hạo Nhiên ha ha cười, mang theo ý trêu đùa nồng nặc trong đó.

"Các vị thiếu gia, thịt dê nướng mới ra lò." Minh Thanh mặt mày vui vẻ đem món ăn vặt dùng cho buổi trà chiều tới.

Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên nhanh tay lấy một xiên đưa tới miệng mình hương thơm nức mũi, đang muốn đưa tay qua lấy, đột nhiên cảm giác trong ngực một trận khó chịu, liền quay sang một bên nôn khan.

Cổ Hạo Nhiên nói liên thanh: "Sao thế, sao thế, chỗ nào không thoải mái sao? Ngũ tẩu mau tới xem xem." Cơ thể Điệp Y luôn khỏe mạnh, có bị trọng thương cũng không phản ứng thái quá như vậy, chuyện này là thế nào.

Mấy tẩu tử bên cạnh vừa nhìn, đều cùng lúc đưa mắt nhìn nhau dường như đang suy nghĩ nhìn Điệp Y, Linh Tịnh bên cạnh đi lên trước, đưa tay đặt ngay mạch của Điệp Y, một lúc sau vẻ mặt vui mừng nói: "Chúc mừng đệ tiểu lục, sắp làm cha rồi."

Cổ Hạo Nhiên trước là ngẩn ra, tiếp đó vui mừng nói: "Ta sắp làm cha rồi, ta sắp làm cha rồi, Điệp Y, có em bé rồi, chúng ta có con rồi." Liền ôm Điệp Y đứng lên, xoay liên tục vài vòng trong không trung.

Linh Tịnh vội vàng nói: "Aizz, tiểu lục, đệ chậm chút, Điệp Y bây giờ không phải là một người, sao chịu nổi giày vò như vậy."

Bọn Cổ Hạo Dương bên cạnh, vẻ mặt ai nấy đều vui mừng đứng lên chúc mừng Cổ Hạo Nhiên, mấy tẩu tử nghe Điệp Y có em bé, đều trở nên nhốn nháo, đại tẩu liên mồm căn dặn: "Minh Thanh mau đi thông báo cho lão gia và phu nhân, bẩm báo tin vui."

Nhị tẩu Thanh Nhu cũng vội vàng nói: "Hành, mau chóng thông báo nhà bếp bữa tối nay phải thanh đạm và bổ dưỡng, thai phụ không thể ăn thức ăn chua cay."

Tam tẩu Bạch Thiên đi thẳng phòng ngủ của Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, vừa đi vừa căn dặn: "Linh, mau đi dọn dẹp phòng một lượt cho ta, không thể có bất kỳ thứ gì ảnh hưởng tới thai nhi."

Tứ tẩu Tô Mẫn cũng vội vàng đứng lên nói: "Liễu, mau đi thông báo cho Phương lão gia tử bên đó.."

Trong nhất thời chỉ nghe thấy các loại mệnh lệnh bay tứ tung, một loạt câu trả lời vang lên liên tiếp, người tụ tập ở Dạng Cư đều vội vàng chạy đi khắp nơi, chỉ trong nháy mắt, cả căn nhà lớn tiếng người vang lên sôi nổi, đâu đâu cũng đều là tiếng bước chân vội vàng.

Điệp Y theo phản xạ sờ lên bụng, trong đây đang nuôi dưỡng một sinh mệnh mới, là kết tinh của nàng và người nàng yêu nhất, bất giác quay đầu ra sau nhìn Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt vui mừng, trên mặt Cổ Hạo Nhiên đầy vẻ kích động và vui sướng, ôm chặt Điệp Y vào lòng, hôn lên nàng, vô cùng vui sướng liên tục gọi tên: "Điệp Y, Điệp Y."

Điệp Y cảm giác được niềm vui sướng của Cổ Hạo Nhiên, bất giác dựa sát vào lòng Cổ Hạo Nhiên, nhìn đám người vui mừng bận rộn phía trước, bên tai lại nghe thấy tiếng gọi từ xa truyền tới của Phương Lưu Vân: "Điệp Y, Điệp Y bảo bối của ta ở đâu? Điệp Y.." Trong vòng ôm của người yêu, cảm giác ấm áp của tình thân, Điệp Y từ từ lộ ra một nụ cười ngọt ngào, một nụ cười từ tận đáy lòng.

Vào lúc này ở phía xa xa nơi kinh thành Cổ Ly đang chuẩn bị xuất phát nghênh tiếp tân đế, bất thình lình rùng mình một cái, nhìn Hồng Nhật dẫn đầu, bất giác khẽ nhướng mày, tiếp tục thu dọn hành trang, nhưng không biết phía trước đang đợi hắn, lại là sự hiểm ác và ngọt ngào mà trước giờ hắn chưa từng trải qua.

Hoàn văn toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.