Nhà Có Điêu Phu

Chương 22: Ta đấu



Edit: Cesia

*****

Minh Thanh không khỏi lùi về sau một bước, sờ sờ mũi, thiếu gia, không phải Minh Thanh không giúp cậu mà thật sự là thiếu phu nhân lợi hại hơn. Linh đưa tay giữ chặt hắn lùi về sau mấy bước, đứng song song với Hành, hiển nhiên là không định nhúng tay hỗ trợ.

Ngồi ở trên lầu Cổ Chấn cùng Cổ Hạo Dương liếc nhìn lẫn nhau, lại quay đầu âm thầm đánh giá Điệp Y, bốn hộ vệ Phong ngay cả bọn họ đều ra lệnh không được, lại chịu nghe lệnh của Điệp Y đã khiến cho bọn họ ngoài dự kiến, hiện tại Điệp Y còn xuống tay với Cổ Hạo Nhiên, tình huống thật không thể lý giải.

Điệp Y hừ lạnh một tiếng nói, “Huynh đệ? Tay chân? Sao không bảo bọn họ cởi quần áo cho ngươi.”

Lời này vừa nói ra vài kẻ kia vốn đang ngây người nãy giờ, vội vội vàng vàng cởi quần áo của trên người mình ra, vừa định khoác lên người của Cổ Hạo Nhiên, đôi mắt âm lãnh của Điệp Y đảo qua lạnh lùng nói, “Phong, Liễu, các ngươi nghe rõ cho ta, bọn họ ai dám động liền đánh gãy hai chân kẻ đó ném ra khỏi phủ, về sau trong phòng mười dặm nơi nào có ta không được phép xuất hiện.”

Đứng ở cách đó không xa hai người liếc nhìn nhau, không nói hai lời đứng dậy, hôm nay thiếu phu nhân muốn lập uy, tuy rằng lấy thiếu gia khai đao không được tốt lắm, bất quá ai kêu thiếu gia xui xẻo đụng phải, còn có vài kẻ họ hàng xa không biết tốt xấu kia, tính tình của thiếu phu nhân tuy rằng có thể chịu thiệt, nhưng tuyệt đối không thể phạm vào nghịch lân (*), lại còn ở trước mặt nhiều người, đám người Hành đều thấy được điểm này cho nên đều đứng dậy, duy độc thiếu gia đã muốn tức giận đến choáng váng, không thể bình tĩnh suy nghĩ.

(*) Nghịch lân: Long là vạn trùng chi vương, lúc nó ôn hòa mọi người có thể cùng nó thân thiết chơi đùa, thậm chí còn có thể cỡi lên lưng nó, nhưng ở phía dưới cổ họng có hai vảy rồng gọi là nghịch lân, nếu có người không cẩn thận chạm vào nghịch lân long cho dù đang bình dị hòa ái cũng lập tức trở mặt thậm chí là giết người.

Ở thời phong kiến mọi người thường cho rằng hoàng đế chính là “long”, chọc giận hoàng đế cũng chính là phạm nghịch lân, bị họa sát thân.

Hiện tại nói đến chạm vào nghịch luân ý chính là chạm vào nỗi đau hoặc điểm mấu chốt của người đó, nhất định trở mặt.

Vài kẻ họ hàng xa kia tức thì thu hồi lại tay định giúp Cổ Hạo Nhiên mặc áo, liên tục lùi về phía sau, ngay cả muốn nói cũng không dám hé miệng, thân thủ của đám hộ vệ Phong trong phủ là tốt nhất, bình thường chỉ nghe lời của Cổ Hạo Nhiên, mà vừa rồi đám người kia dám buông ra lời bất kính đối với Điệp Y, cũng bởi vì quan hệ của Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y không tốt, hơn nữa sau lưng của Điệp Y cũng không có hậu trường chống đỡ, tự nhiên cũng chỉ có chỗ dựa duy nhất là tùy vào sự yêu thích của Cổ Hạo Nhiên, Điệp Y bình thường không phát uy chỉ là lãnh đạm, nhưng một khi ra uy ngay cả Cổ Hạo Nhiên cũng dám sửa trị, đừng nói đến đám người kia nàng tất nhiên không để vào mắt.

Điệp Y mắt lạnh nhìn đám người lùi về sau, khóe miệng câu ra một chút châm chọc ý cười, hướng Cổ Hạo Nhiên nói, “Đây là huynh đệ của ngươi? Đây là tay chân của ngươi? Hừ, còn không bằng một kiện quần áo, cởi cho ta.”

Toàn thân của Cổ Hạo Nhiên tựa như muốn bốc cháy, lửa giận cho dù đứng cách đó mười dặm cũng có thể cảm thấy được, lúc này trong mắt của Cổ Hạo Nhiên tất cả đều là phẫn nộ, hơi thở trên người cũng trở nên cuồng bạo, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nhìn Điệp Y nói, “La Điệp Y, ta cho ngươi một cơ hội thu hồi lời nói vừa rồi của ngươi.”

Điệp Y mặt không đổi sắc nói, “Là ngươi chọn thì đừng trách ta.”

Cổ Hạo Nhiên chậm rãi gật đầu, vẻ lãnh khốc bỗng chốc bao trùm trong mắt, “Tốt lắm, muốn cởi quần áo của ta phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.” Dứt lời thân mình nhoáng một cái, hai cánh tay nhanh như chớp vươn thẳng ra chộp vào bên hông của Điệp Y.

Điệp Y theo bản năng uốn người né tránh, hai tay đồng thời vươn ra vặn lấy đốt ngón tay của Cổ Hạo Nhiên, Điệp Y tự biết bản thân một khi ra tay nhất định bẻ gãy các đốt ngón tay đả thương gân cốt của kẻ khác, căn bản sẽ không biết thủ hạ lưu tình, cho nên khi động thủ với Cổ Hạo Nhiên nàng không biết phải làm thế nào lưu thủ đúng mực, tự nhiên động tác cũng bị chậm đi. Bên kia động tác của Cổ Hạo Nhiên lại mau như chớp, Điệp Y còn không kịp nhìn thấy rõ liền cảm thấy bên hông tê rần, cả người mềm nhún, đề không dậy nổi chút khí lực, không khỏi có chút sững sờ, tốc độ của Cổ Hạo Nhiên vốn không thể nhanh như thế này.

Cổ Hạo Nhiên ôm lấy Điệp Y áp chế ở trong ngực, cúi đầu hung tợn nói, “Chúng ta trở về tính cho rõ ràng.” Dứt lời khiêng Điệp Y lên vai, không thèm chào hỏi xoay người bước đi, bỏ lại nhất chúng nam nữ lão ấu nãy giờ vẫn ngồi xem diễn.

Nửa ngày Cổ Hạo Danh mới vuốt vuốt hai má lắc đầu nói, “Thật sự là nóng tính, động thủ cả với người không có võ công, tiểu lục thật đúng là không phong độ.”

Phương Lưu Vân ha hả cười ra tiếng nói, “Ngủ, ngủ, chuyện của đôi vợ chồng trẻ bọn chúng cứ để cho bọn chúng tự giải quyết với nhau.” Dứt lời lôi kéo Cổ Chấn cười tủm tỉm rời đi.

Tức giận tận trời Cổ Hạo Nhiên khiêng Điệp Y nhanh như gió quay trở lại Dạng Cư, một cước đá văng cửa phòng, dùng sức ném Điệp Y xuống giường, phóng tới liền đè lên người Điệp Y, hừng hực lửa giận nói, “Muốn cởi y phục của ta, được lắm, ta đây hiện tại liền thử xem là ai cởi ai.” Vừa nói hai tay vừa ra sức xé, y phục trên người Điệp Y trực tiếp bị Cổ Hạo Nhiên xé rách thành mấy mảnh, ném ra bên ngoài.

Cổ Hạo Nhiên đem hai cổ tay của Điệp Y khóa trên đỉnh đầu, đầu gối kiềm chặt lấy hai chân của Điệp Y, hai gò tuyệt mỹ mang theo hừng hực hỏa diễm, một tay kiềm chặt cổ tay của Điệp Y, một tay thì bắt lấy cằm của Điệp Y, tức giận nói, “Đừng cho là ta sợ ngươi, La Điệp Y, ta không ra nặng tay vì ta khinh thường dùng vũ lực đi chiếm đoạt, bản sự của ngươi cho dù cao tới đâu năng lực cường tới đâu, ta muốn giết ngươi bất quá cũng giống như bóp chết một con kiến.”

Điệp Y bị Cổ Hạo Nhiên áp chế dưới thân, cảm giác tê dại ở trên người vẫn chưa giảm bớt, toàn thân thể đều không có chút sức lực, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác cá nằm trên thớt mặc cho người ta làm thịt, bất lực, vô vọng, năng lực mà chính mình vẫn luôn ngạo thị trong nháy mắt tan thành mây khói, sinh mệnh lần đầu tiên không thể nắm giữ ở trong tay mà là nắm giữ trong tay người khác, nhưng chết tiệt ở chỗ nàng lại không hề cảm thấy lo lắng, ngay cả chút ý thức sợ hãi cũng không có, chỉ có phẫn nộ, bị khiêu khích phẫn nộ.

Cổ Hạo Nhiên nhìn hai tròng mắt băng hàn của Điệp Y, buông ra cằm của nàng, luồn tay ra phía sau lưng Điệp Y, nâng nàng dậy kề sát vào người mình, ác thanh ác khí nói, “La Điệp Y, mấy ngón võ mèo ba cẳng của ngươi lấy để hù dọa người khác có thể, Cổ Hạo Nhiên ta còn lâu mới bị nó hù dọa, hôm nay nếu ta không sửa trị ngươi, ngươi thật đúng là đã cho rằng ta không bằng ngươi.” Dứt lời bàn tay đang kiềm chặt cổ tay của Điệp Y gia tăng thêm sức, cổ tay của Điệp Y lập tức đỏ tấy lên.

Điệp Y mày cũng không nhăn một chút, Cổ Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, cánh tay ôm lấy hông của Điệp Y siết chặt, hỗn loạn lửa giận mang theo trừng phạt cúi đầu hôn lên môi của Điệp Y, trằn trọc mút vào rồi lại cắn xé, thô lỗ dã man cướp bóc không một chút thương tiếc, tựa như một con sư tử đang cắn xé con mồi của nó, tràn ngập mùi vị huyết tinh.

Mãi cho đến khi cảm giác mùi máu tươi xộc lên khoang miệng, Cổ Hạo Nhiên mới buông môi của Điệp Y ra, cũng không thèm liếc nhìn môi liền dời xuống công kích cổ của Điệp Y, hồng ấn trong phút chốc phủ kín da thịt như bạch ngọc, tơ máu lẫn lộn với những dấu vết xanh tím.

Cổ Hạo Nhiên một bên phát tiết phẫn nộ, một bên lạnh lùng nói, “Ta không cưỡng bách ngươi, đó chính là sự tôn trọng của ta đối với thê tử của mình, ngươi ở trước mặt cha mẹ huynh đệ đặt ta ở dưới hạ phong, ta cho dù là tức giận, nhưng đó là bản lĩnh của ngươi, ta thừa nhận, dạo kỹ viện mua tiểu quan, việc đó là ta khơi mào ngươi thắng, ta cũng thừa nhận, nhưng….” Nói đến đây động tác của Cổ Hạo Nhiên đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ nhìn trừng trừng Điệp Y cắn răng nói, “Nhưng ta có như thế làm khó dễ ngươi? Trước mặt mọi người thoát y, ngươi cho Cổ Hạo Nhiên ta là cái gì? Là tiểu quan ngươi mua? Hay là nô lệ của ngươi?”

Điệp Y mắt lạnh nhìn Cổ Hạo Nhiên đang ở phía trên nói, “Ngươi không phải muốn làm khó dễ ta.”

Cổ Hạo Nhiên nổi trận lôi đình hung hăng gật đầu một cái lớn tiếng nói, “Phải, ta muốn ngươi biết cái giá phải trả cho việc chọc giận ta, ta muốn gây khó dễ làm cho ngươi khó xử, nhưng ta có ở trước mặt mọi người làm cho ngươi mất mặt? Kỹ viện lần đó cho dù ngươi không đến, ta cũng sẽ có cách bãi bình, mặt mũi thể diện của ngươi ta đều bận tâm đến, cho dù ta chán ghét ngươi, cũng sẽ không làm xấu mặt ngươi ở trước mặt mọi người, nhưng còn ngươi có từng tôn trọng qua ta chưa? Cho dù lời nói của ta hôm nay có phần hơi quá, cởi một kiện y phục ta cũng nhịn, ngươi trả lại cho ta chính là khí thế bức nhân, ngươi nói, ngươi làm cho ta về sau ở Cổ gia như thế nào làm người? Mọi người về sau nhìn ngươi lục thiếu phu nhân là như thế nào làm?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.