Nhà Có Điêu Phu

Chương 95: Tam công chúa



Cổ Hạo Nhiên bị Điệp Y ôm sang chiếc xe ngựa khác có chút thở gấp đợi Điệp Y bỏ hắn xuống, vẻ mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Điệp Y thấp giọng nói: "Nàng làm gì thế?"

Điệp Y cúi đầu nhìn nhan sắc quyến rũ của Cổ Hạo Nhiên, thấy trong đó là sự ngại ngùng cực độ, bất giác cười mị hoặc, đưa ngón tay nhẹ nhàng vẻ lên đôi môi Cổ Hạo Nhiên, nhẹ nhàng có lực nhẹ dùng sức kéo khóe miệng Cổ Hạo Nhiên lên, cười tà thâm nhập vào bên trong. Cổ Hạo Nhiên có chút oán hận nhìn Điệp Y, nhẹ nhàng cắn một cái vào ngón tay Điệp Y, Điệp Y hơi nhướng mày nhìn Cổ Hạo Nhiên thấp giọng nói: "Thật không ngoan." Nói xong ngón tay hơi dùng sức nạy răng Cổ Hạo Nhiên ra, hai ngón nắm chặt đầu lưỡi của hắn bắt đầu du ngoạn.

Cổ Hạo Nhiên làm gì chịu qua sự đối đãi như vậy, nghe lời này của Điệp Y vừa tức lại vừa giận, trong lòng lại có một cảm giác hết sức dị thường, vừa muốn khép hai hàm răng lại cắn Điệp Y một chút, nhưng động cơ của hắn bị phát hiện Điệp Y hoặc nhẹ hoặc nặng đùa nghịch mấy bận, làm gì còn khí lực để ngậm miệng. Trong nhất thời chỉ cảm thấy ngón tay của Điệp Y đang chơi đùa đầu lưỡi, khoang miệng, ấn vào phần thịt mềm dưới lưỡi của mình, còn cố gắng đưa vào bên trong, mang tới một loại cảm giác khó diễn tả được.

"Ứccc.." Đôi mắt Cổ Hạo Nhiên như trừng không phải trừng nhìn Điệp Y, muốn nói lại bị ngón tay Điệp Y giữ chặt đầu lưỡi không động đậy được, miệng mở lớn không cách nào nuốt xuống nước miếng đang không ngừng tiết ra, chỉ có thể thuận theo khóe miệng chảy xuống, men theo vạt áo mà nhỏ xuống.

Điệp Y thấy đôi mắt Cổ Hạo Nhiên lấp lánh, đôi đồng tử sóng nước không ngừng dâng lên mù mịt, xinh đẹp khiến người ta không cách nào tập trung nhìn được, Điệp Y chậm rãi cúi đầu tới sát tai Cổ Hạo Nhiên nói: "Thật đẹp."

Cổ Hạo Nhiên tinh thần hơi không tập trung, đôi đồng tử mang theo nước trừng mắt nhìn Điệp Y một cái, nhưng không biết ánh mắt tựa nộ phi nộ vào lúc này lại phong tình vạn chủng, so với nữ nhân còn câu hồn đoạt phách hơn.

Tay Điệp Y ôm chặt lấy hắn, ngón tay đưa vào miệng hắn kẹp chặt lấy đầu lưỡi hắn móc ra, Cổ Hạo Nhiên hơi đau cơ thể bất giác căng lên, Điệp Y thâm nhập vào mặt bên của đầu lưỡi Cổ Hạo Nhiên, ngón tay không ngừng day đè lên mặt lưỡi, cơ thể Cỏ Hạo Nhiên liền không ngừng run rẩy, đôi tay vô lực kéo lấy y thường của Điệp Y, dựa vào nàng càng chặt hơn.

Điệp Y cảm giác được Cổ Hạo Nhiên đang dựa sát vào sau đó lặng lẽ cười, ngón tay liền buông đầu lưỡi của hắn ra, Cổ Hạo Nhiên bất giác thở ra nhẹ nhõm, sao biết được Điệp Y lần này vừa buông ra liền hôn sâu vào đó, trong lòng Cổ Hạo Nhiên chợt dao động, đưa tay ôm chặt lấy sau gáy Điệp Y, kịch liệt đáp lại nụ hôn của Điệp Y.

Rất lâu, trên môi, Cổ Hạo Nhiên thở gấp trừng mắt nhìn Điệp Y nói: "Xem ta hồi phục rồi sẽ chỉnh đốn nàng thế nào." Những thủ đoạn này lẽ ra phải là hắn dùng trên người Điệp Y, ai biết toàn bộ bị Điệp Y dùng trên người hắn, mình lại không có khí lực chống đỡ, cứ như vậy trong ý loạn tình mê bị Điệp Y ăn sạch sẽ, tuy những chiêu kích tình này hắn cũng không biết, chẳng qua dựa vào bản năng cũng không thể hơn Điệp Y.

Điệp Y cười trầm thấp đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cổ Hạo Nhiên đang mềm nhũn nằm trong lòng, một tay chui vào y sam Cổ Hạo Nhiên, nhàn nhạt nói: "Vậy sao? Vậy thì bây giờ tới thử xem." Vừa nói một tay vừa cởi bỏ hết y phục, vừa du ngoạn trên người hắn.

Cổ Hạo Nhiên nhẹ vùng vẫy cơ thể nhưng căn bản không có sức để vùng thoát, bất giác đôi má đỏ lên không nhìn Điệp Y nói: "Điệp Y, ta không có sức." Tuy hắn cũng rất muốn ở cùng một chỗ với Điệp Y, nhưng cơ thể trước mắt thật không cho phép động tác này.

Điệp Y nghe lời này nhàn nhạt cười ôm chặt lấy Cổ Hạo Nhiên nói: "Cơ thể ngươi ta có thể không biết sao." Vừa nói vừa như cũ du động trên người hắn.

Cổ Hạo Nhiên hơi cắn răng nhẹ khép mắt lại, cố gượng cơ thể ứng hợp với sự vuốt ve của Điệp Y, tuy vẫn còn chút đau, nhưng đối tượng là Điệp Y, thì đừng nói là đau, chết cũng cam tâm. Điệp Y nãy giờ luôn nhìn biểu tình của Cổ Hạo Nhiên, lúc này lặng lẽ cười nhạt nói: "Sau này còn có thời gian, không cần gấp."

Cổ Hạo Nhiên khép hờ mắt kinh ngạc mở to mắt nhìn Điệp Y, thấy Điệp Y vẫn vuốt ve mình như cũ, sau đó nhìn kỹ bất giác cả người đều đỏ ửng lên, thì ra tay Điệp Y nãy giờ đang cầm thuốc, lúc này đang thoa thuốc toàn thân cho mình, đâu như mình nghĩ. Điệp Y thấy khắp người Cổ Hạo Nhiên đỏ ửng lên, bất giác siết chặt tay chậm rãi nói: "Thứ ngươi có thể chịu đựng trong lòng ta đều rõ, dù có muốn ngươi tới thế nào cũng sẽ không lựa chọn vào lúc này, cơ thể ngươi không cách nào chịu đựng nổi."

Cổ Hạo Nhiên đưa mắt nhìn Điệp Y cười nhạt, trong lòng là sự ấm áp dạt dào, kéo đầu Điệp Y xuống hôn lên môi nàng, nhẹ giọng nói: "Muốn ta sao?"

Điệp Y rất thẳng thắn gật đầu nói: "Muốn." Điệp Y vốn là người không để tâm bất kỳ điều lệ nào, muốn thứ gì thì là thứ đó, muốn cùng một chỗ với Cổ Hạo Nhiên thì chính là muốn cùng một chỗ, không hề che đậy, không hề rụt rè, không hề giả vờ giả vịt.

Cổ Hạo Nhiên nghe vậy đôi tay ôm sau gáy Điệp Y liền siết chặt, nghẹn giọng nói: "Ta cũng muốn, rất muốn, rất muốn."

Điệp Y ừm một tiếng sau đó nói: "Còn có thời gian."

Cổ Hạo Nhiên cả người dính chặt vào Điệp Y, thấp giọng nói: "Đúng vậy, sau này chúng ta có chính là thời gian, xem ta sau này làm sao bắt nạt nàng."

Điệp Y cười nhạt nói: "Xem ngươi có bản lĩnh đó hay không."

Cổ Hạo Nhiên nghe lời này đột nhiên cười dịu dàng, ngẩng đầu hôn Điệp Y, thanh âm vô cùng gợi cảm nói: "Điệp Y, đừng quá xem thường trượng phu của nàng, nếu không phải do độc tính đặc biệt của Mặc Công, ta có thể để nàng muốn sắp xếp thế nào thì sắp xếp thế đó sao? Hại ta bị người khác xem thường, đều là do nàng hại." Bây giờ thuốc giải cũng có được rồi, an toàn trước mắt cũng có thể đảm bảo, trong lòng hai người căn bản cũng trở nên bình tĩnh, đã có tâm trạng đùa giỡn.

Đôi đồng tử Điệp Y khóa chặt vào đôi mắt Cổ Hạo Nhiên, đột nhiên cười tà, một tay du ngoạn tới bộ vị trọng điểm trên người Cổ Hạo Nhiên, nhẹ dùng sức bóp một cái nhướng mày nói: "Ngươi không thích sao?"

Cổ Hạo Nhiên hừ một tiếng dài, trên mặt tựa hồng phi hồng nửa buổi trời nói bên tai Điệp Y: "Thích, những thủ đoạn này nàng học được từ đâu? So với ta còn.."

Điệp Y thấy thần thái quẫn bách của Cổ Hạo Nhiên đôi môi nhẹ cong lên nói: "Nhìn thấy quá nhiều, sao, để ngươi hưởng thụ ngươi còn không vui sao?" Nói xong xoay người một cái đè Cổ Hạo Nhiên xuống hạ thân.

Cổ Hạo Nhiên liền tức giận nói: "Thế này thì giống bộ dạng gì chứ, sao có thể như thế được, nàng còn không ngồi dậy." Vừa nhẹ nhàng đánh đánh lên vai Điệp Y, nói ra thì Điệp Y cũng chưa đè lên người hắn, chẳng qua chỉ là làm bộ dạng này, vết thương trên người Cổ Hạo Nhiên còn chưa lành, sao dám đè xuống như vậy được, tuy Điệp Y luôn lạnh nhạt, nhưng đối với Cổ Hạo Nhiên thì thật sự quan tâm từ tận đáy long.

Đôi tay Điệp Y chống bên má Cổ Hạo Nhiên không nói gì chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn, Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y bất động, bất giác vừa tức giận vừa đau lòng trừng mắt nhìn Điệp Y, đưa tay ôm chặt lấy cơ thể Điệp Y đè lên người mình nói: "Không sao, ta chịu đựng nổi." Điệp Y mỉm cười nghiêng người hơn nửa trọng lượng đè lên xe ngựa, phần nhỏ trọng lượng đè lên người Cổ Hạo Nhiên, hai người trước giờ chưa từng có tình ý miên miên, thoải mái cởi lòng như vậy, lúc này bầu không khí giữa hai người hiếm khi đẹp như hoa xuân.

"Người đâu? Cổ Hạo Nhiên, ngươi ra đây cho ta." Đang chìm đắm trong thế giới hai người, một đạo thanh âm lảnh lót từ xa truyền tới, Cổ Hạo Nhiên liền chau mày, vẻ mặt nổi giận trừng mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ nơi thanh âm truyền tới.

"Hờ hờ, thì ra là tam công chúa điện hạ." Người trên chiếc xe ngựa khác cũng bị kinh động, Cổ Ly vén rèm lên nhìn người mới đến, bất giác thấp giọng cười.

"Cổ Hạo Nhiên người đâu? Bổn công chúa tới đón hắn, sao không ra gặp bổn cung?"

Cổ Ly cười nhìn tam công chúa đáng yêu phía trước, cười nói: "Ta nói công chúa điện hạ, điệt tử này của ta là trúng cực độc, nếu hắn còn có thể ra đây khấu bái công chúa điện hạ, vậy ta còn cần phải gấp gáp tìm thuốc giải gì đó cho hắn sao, chi bằng để hắn tự mình chống đỡ cho qua."

Tam công chúa chỉ mang theo hai ba người tới liền chớp mắt nói: "Nói cũng đúng, ta gấp quá quên mất điểm này, sao rồi, hắn vẫn ổn chứ? Ta đã đem thuốc giải cho ngươi, đừng nói với ta không có tác dụng gì?"

Cổ Ly dựa vào cửa xe vẻ mặt tươi cười nói: "Đương nhiên, thuốc giải tam công chúa đưa sao có thể giả được chứ, nhưng phải biết là dọc đường đi đều có người gây bất lợi với Cổ Hạo Nhiên, hắn toàn thân mệt mỏi, thương tích đầy người. Cứ cho là đã dùng thuốc giải của tam công chúa. Cũng không thể nhanh như vậy. Bây giờ đang nghỉ ngơi."

Tam công chúa vừa nghe liền tức giận nói: "Là ai dám động thủ tới hắn, không muốn sống nữa sao?"

Cổ Ly vẻ mặt nghiêm lại thở dài một hơi nói: "Ta cũng chỉ nghe nói là do đại nhân vật động thủ, cũng không biết là thật hay giả, may mà, phía sau chúng tôi còn có Tả tướng và Hữu tướng bảo vệ, nếu không thì không biết trên đường đi sẽ còn xảy ra chuyện gì. Ta thấy nếu mạng của điệt nhi ta nhỏ chút, thuốc giải của công chúa quá nửa cũng không thể có tác dụng cứu mạng rồi, may mà, kịp lúc." Vừa nói vừa chỉ tay về phía sau xe ngựa.

Tam công chúa quét mắt nhìn lộ trình phía sau, hừ lạnh một tiếng nói: "Ta trở về gọi phụ hoàng giúp đỡ, lại có người ở địa bàn của Ảnh Thúc đụng tới chàng, thật không xem ta ra gì rồi."

Trong xe ngựa Cổ Hạo Nhiên nãy giờ lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, lúc này ôm chặt lấy Điệp Y hơi lo lắng nói: "Ta và nàng ta không có bất kỳ quan hệ gì, chẳng qua trước đây chỉ gặp mặt một lần, Điệp Y, phải biết trong lòng ta chỉ có mình nàng, nàng không thể nghĩ sai lệch được?"

Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái không nói gì cả. Cổ Hạo Nhiên bất giác gia tăng lực đạo ôm lấy Điệp Y nói: "Thật không liên quan tới ta. Ai biết vị công chúa này rốt cuộc là chuyện thế nào, nàng không được tức giận."

Điệp Y nhướng nhướng mày chống cơ thể dậy, thuận tiện ôm Cổ Hạo Nhiên dậy. Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y ôm hắn dậy muốn đẩy hắn ra ngoài. Bất giác lo lắng kéo lấy cánh tay Điệp Y nói: "Làm gì thế? Nói không được tức giận, tình cảm của hai ta lẽ nào không địch nổi một vị công chúa không ra làm sao, ta còn không để tâm, nàng để tâm cái gì?"

Điệp Y ôm Cổ Hạo Nhiên ngồi sau rèm cửa, nhìn Cổ Hạo Nhiên đang lo lắng nói: "Ngươi từ đâu nhìn thấy ta để tâm?"

Cổ Hạo Nhiên thấy sắc mặt Điệp Y vẫn như thường, đến cả chút thần sắc khác lạ cũng không có, bất giác hơi ngẩn ra sau đó nói: "Vậy sao nàng đem ta đẩy ra ngoài?"

Điệp Y đạm mạc quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: "Chuyện của mình thì mình tự giải quyết." Tình cảm Cổ Hạo Nhiên giành cho nàng thế nào, điều này căn bản không cần người ngoài tới thể nghiệm, cũng không cần nhiều lời để diễn tả, nàng nếu không tin được hắn, vậy thì trên đời này không còn ai có thể để nàng tin tưởng, chuyện tình cảm nhỏ nhặt này, nàng không có tâm trạng cũng không có nghĩa vụ đi giải quyết cho Cổ Hạo Nhiên, như hắn vừa nói hắn còn không để tâm. Vậy muốn nàng để tâm thì còn khó hơn lên trời.

Cổ Hạo Nhiên không biết nói gì trừng mắt nhìn Điệp Y, nửa buổi trời lời nói đầy vẻ bất mãn: "Nàng không thể để tâm sao?"

Điệp Y nghe vậy nhướng mày nhìn Cổ Hạo Nhiên, là ý gì? Lúc thì lo lắng muốn mình không để tâm, lúc lại muốn mình để tâm, đây là lý luận gì? Bất giác lạnh giọng nói: "Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"

Cổ Hao Nhiên oán hận nhìn Điệp Y làu bàu nói: "Nàng không để tâm tới ta sao?"

Điệp Y nghe vậy liền không biết nói gì, thấy tâm trạng Cổ Hạo Nhiên trong nháy mắt xuống thấp, sau đó ôm lấy Cổ Hạo Nhiên nhàn nhạt nói: "Ta không phải kẻ ngốc, ta tin ngươi cũng không phải" Hai câu nói ngắn ngủi không ăn nhập gì tới chuyện này, nhưng Cổ Hạo Nhiên nghe hiểu, hai người đã đi tới bước này, còn có gì có thể ảnh hưởng tới tình cảm hai người, là tình cảm vượt qua cả sự sống chết, làm gì còn có khe hở khác để chen vào, Điệp Y thấy đôi mắt Cổ Hạo Nhiên trong nháy mắt sáng ngời, bất giác nhàn nhạt cười lạnh giọng nói: "Nếu ngươi không cách nào xử lý, để ta ra mặt vậy hậu quả ngươi tự mình gánh lấy, trượng phu của ta ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào khác cùng chia sẻ, dù một góc nhỏ cũng không được. Cho nên mọi chuyện ngươi tự mình xem rồi làm, đừng để ta đi tới bước đường không lưu tình."

Cổ Hạo Nhiên nghe Điệp Y nói vậy, bất giác nhẹ giọng cười, hôn lên khóe môi Điệp Y sau đó nói: "Đây mới là Điệp Y của ta, nhưng mà, cũng khổ cho ta rồi, thê tử cường hãn như vậy."

Điệp Y nghe vậy đôi mắt híp lại nhìn Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên vô cùng ôn nhu cười thấp giọng nói: "Nhưng mà, ta thích."

Hai người trong xe ngựa thấp giọng nói chuyện, bên ngoài Cổ Ly lại thêm mắm dặm muối nói về chuyện Cổ Hạo Nhiên gặp chuyện cho tam công chúa nghe, khiến vị tam công chúa đó nộ hỏa xung thiên căm phẫn dâng trào, Cổ Ly thấy vị tam công chúa đó nắm chặt roi ngựa tức giận vút vào hư không, bất giác thấp giọng cười, Cổ Hạo Ảnh nãy giờ ngồi bên rèm quan sát mọi động tĩnh bên ngoài, không nói gì đưa ngón cái lên hướng về Cổ Ly, lần này lại tìm được một bùa hộ thân, thế lực hoàng gia dù sao cũng lợi hại hơn Tả tướng Hữu tướng gì đó, nhưng mà cũng là hại.

Tiểu lục phiền ngươi rồi.

"Vi thần tham kiến tam công chúa điện hạ." Tả tướng, Lý tướng quân nãy giờ luôn theo sau, theo kịp tới nơi thấy bọn Cổ Ly đóng cột ở đó phía trước là tam công chúa điện hạ người được hoàng đế yêu thích nhất, bất giác đều xuống ngựa chào hỏi.

Tam công chúa cao cao tại thượng quét mắt nhìn mấy người đang hành lễ, ra hiệu cho mọi người miễn lễ sau đó nói: "Vân tướng, Lý tướng quân, lần này bổn cung phải đa tạ các ngươi hộ tống một nhà Cổ gia rồi. Bây giờ bổn cung tới rồi, bọn họ không cần các ngươi hộ tống nữa, để bổn cung đích thân hộ tống là được."

Vân tướng và Lý tướng quân đều ngẩn ra, sau đó Vân tướng nhã nhặn nhẹ giọng nói: "Tam công chúa điện hạ có quen biết người Cổ gia sao?"

"Đương nhiên là quen biết, không quen ta làm gì phải tới đón họ? Được rồi, hai vị đại nhân nhất định còn việc quốc gia đại sự phải xử lý, Cổ gia lần này tới cũng chỉ là chuyến du lịch riêng tư, lại không phải là lợi ích quốc gia mà tới, nếu để hai vị hộ tống thì không phải hơi quá rồi sao, bổn cung và Cổ Hạo Nhiên là hảo bằng hữu, hắn tới Ảnh Thúc nhất định là do bổn cung phụ trách chiêu đãi, không cần thiết phải là các ngươi."

Điệp Y nghe tới đây bất giác quét mắt nhìn sang Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên không biết làm sao nhướng nhướng mày nói không thành tiếng: "Không liên quan tới ta." Nhưng mà hai người đều là người thông minh, đương nhiên hiểu có một lá bùa hộ thân thế này là hữu ích vô hại, tuy sau này tương đối phiền phức, nhưng phiền phức của Cổ Hạo Nhiên chứ không phải Cổ gia, đây cũng là cách nghĩ tồi tệ của Cổ Ly, có thể lợi dụng Cổ Hạo Nhiên, vậy còn không lợi dụng thì thật là uổng phí.

"Công chúa điện hạ, Cổ gia này đã là bằng hữu của điện hạ, chúng tôi đương nhiên không dám giành người với điện hạ, nhưng mà, bọn họ nhiều người như vậy nơi ở.."

"Không cần các ngươi lo lắng, bổn cung đã nói với phụ hoàng rồi, mọi chuyện do bổn cung thu xếp." Nói xong tam công chúa cũng không thèm để ý đám người Vân tướng và Lý tướng quân, trực tiếp quay đầu nói với Cổ Ly: "Hắn đâu? Ta tới đã lâu vậy rồi còn chưa nhìn thấy hắn đâu, ta xem xem hắn bây giờ thế nào rồi." Vừa nói vừa nhảy lên xe ngựa của Cổ Ly.

"Người đâu? Có ai là hắn?" Tam công chúa đã nhìn khắp một lượt, hơi ngẩn ra sau đó quay sang Cổ Ly nói, trên xe ngựa có nam có nữ, tuy diện mục đều có chút không giống với trước đây, nhưng những nét cơ bản vẫn có thể nhìn ra, rất nhiều người được xem là có chút giống Cổ Hạo Nhiên, nhưng không một ai là hắn.

Cổ Ly quét mắt nhìn ngoại trừ bọn người Cổ Hạo Viễn trúng độc nặng nhất, những người khác đều đã mở mắt tuy không hiểu, nhưng đã đoán được có trò hay ở phía trước để xem rồi, sau đó cười cổ quái lớn tiếng nói: "Hạo Nhiên không ở đây, tiểu lục, lão bằng hữu của ngươi tới rồi, mau ra đây gặp này." Vừa chỉ đường cho tam công chúa.

Tam công chúa nghe vậy liền chạy tới chiếc xe ngựa khác, còn chưa đợi vén rèm lên, một cánh tay đã nhanh hơn nàng vén rèm lên, tam công chúa đưa mắt nhìn người trong xe, bất giác nhẹ chau mày sau đó trên dưới đánh giá nàng một lượt.

Điệp Y trong lúc tam công chúa đánh giá nàng, cũng nhàn nhạt quét mắt nhìn đối phương một cái, thấy vị tam công chúa này khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tuy người còn chưa trưởng thành hết, phong vận vẫn chưa nhìn ra được, nhưng rõ ràng cũng là một mỹ nhân tương lai, cũng có chút mùi vị quyến rũ động lòng người.

"Cổ Hạo Nhiên, nàng ta là ai?" Tam công chúa thấy Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt tiều tụy được Điệp Y ôm vào lòng, bất giác nhìn Điệp Y chằm chằm quay sang Cổ Hạo Nhiên hỏi.

Cổ Hạo Nhiên kéo lấy tay Điệp Y nhìn tam công chúa trước mặt đã hơn hai năm rồi không gặp, rõ ràng trưởng thành hơn một chút cười lễ phép sau đó nói: "Công chúa điện hạ khỏe không? Vị này là thê tử của ta, không ngờ ở nơi này có thể gặp được tam công chúa điện hạ, đã lâu không gặp."

Đôi đồng tử tam công chúa đảo một vòng nhìn chằm chằm vào Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, đột nhiên nói với Cổ Hạo Nhiên: "Công phu học xong chưa?"

Cổ Hạo Nhiên liền cố gắng lắc đầu: "Vẫn chưa, thiên hạ đều biết Cổ Hạo Nhiên ta những phương diện khác đều tốt, nhưng võ công thứ này thật sự vô cùng tệ hại, hoàn toàn không thể xuất thủ, điểm này chỉ cần là người biết Cổ Hạo Nhiên, nhất định đều biết."

Lời này vừa dứt Điệp Y bất giác liếc mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên một bộ dáng đàng hoàng, công phu của hắn còn nói là không tốt, vậy thì ai mới được nói là tốt? Thì ra trước giờ luôn che đậy võ công cao cường, là vì vị trước mặt đây, Điệp Y liền hiểu Cổ Hạo Nhiên vì sao luôn thâm tàng bất lộ, chắc là vì chuyện này.

Cổ Hạo Nhiên thấy ánh mắt Điệp Y nhìn qua đây không chút biểu tình, bất giác âm thầm bóp lấy tay Điệp Y, ý là sau này sẽ từ từ giải thích cho nàng, Điệp Y ngược lại cảm thấy không có gì, Cổ Hạo Nhiên là của nàng điều này tuyệt đối sẽ không đổi, nếu tình huống đó thật sự xảy ra với năng lực và phạm vi của nàng, vậy thì nàng thà giết chết nàng ta, cũng sẽ không để hắn phản bội mình.

Vị tam công chúa đó nghe vậy sau đó quay đầu nhìn Vân tướng nói: "Vân tướng?"

Vân tướng liền nhẹ nhàng nói: "Cổ gia lão lục mưu kế hơn người, văn thái phong lưu, dung mạo càng là tuyệt thế, nhưng mà về võ công ngược lại thật sự chưa từng nghe nói có điểm nào xuất chúng hơn người." Vân tướng này nói chuyện vẫn được xem là để mặt mũi cho Cổ Hạo Nhiên, võ công căn bản Cổ Hạo Nhiên để lộ ra bên ngoài, so với người không biết võ công gì thì tốt hơn một chút, cứ cho là ở trước mặt người nhà cũng đã giữ lại rất nhiều, chuyện này thật sự là quá khéo léo rồi.

Tam công chúa nghe vậy bất giác chau mày làu bàu nói: "Không khác gì lắm so với ta nghe nói, sao hai năm rồi vẫn không có chút tác dụng gì?"

Ngừng một lúc rồi nhìn Cổ Hạo Nhiên dường như là quyết tâm nói: "Quá nửa là do ngươi lười biếng không chịu khó luyện tập, lần này bổn cung đích thân tới, ta không tin không thể để ngươi trở thành văn võ toàn tài, hồi cung, ta đích thân chỉ bảo cho ngươi" Vừa nói vừa mau chóng xoay người lên xe ngựa, chỉ Điệp Y nói: "Tránh ra, tránh ra, ta muốn ngồi ở đây."

Còn tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.