Ngụy Lan nghe được tin này thì vui mừng không thôi.
Cố Nhàn cũng thật vui thay, nhưng nàng vẫn nói: "Phó tiên sinh yêu cầu khá nghiêm khắc, Hương Hương, chút nữa con nhất định phải biểu hiện cho tốt đấy."
Cố lão phu nhân bất đắc dĩ liếc nhìn Cố Nhàn, vào lúc này nói lời đó chẳng phải là sẽ làm đứa bé thêm căng thẳng ư.
Bởi vậy, bà vội chêm vào: "Hương Hương thông minh như vậy, Phó tiên sinh nhất định sẽ nhận con bé thôi."
Bà cũng không ngờ mọi chuyện lại tiến triển suôn sẻ được như vậy, điều này cho thấy Phó tiên sinh rất coi trọng Thanh Thư.
Cố Nhàn cũng không trở về nhà nữa mà ở lại với Ngụy Lan, định bụng sẽ chờ kết quả rồi mới về.
Chờ đợi làm cho con người ta cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.
Ngay đến người khá bình tĩnh như Ngụy Lan mà cũng không nhịn được, phải hỏi giờ hai lần.
Nếu không có Thanh Thư thì Nhạc Hương Hương cũng không thấy chuyện này có gì quan trọng.
Phó tiên sinh không nhận thì lại mời tiên sinh khác cũng được.
Nhưng bây giờ thì nàng cũng lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
Khó khăn lắm mới chờ được đến giờ, Ngụy Lan lập tức dẫn theo Nhạc Hương Hương đến Tử Đằng Uyển.
Lúc tới cửa, Ngụy Lan nắm chặt tay Nhạc Hương Hương, nói với con bé: "Hương Hương à, không cần khẩn trương, đợi lát nữa tiên sinh hỏi con cái gì thì con đáp cái nấy.
Nếu tiên sinh không nhận cũng không sao, đến lúc đó nương lại đưa con tới chỗ Hứa tiên sinh đọc sách."
Vị Hứa tiên sinh này là cô nãi nãi Hứa gia, từng đọc sách ở nữ đường phủ thành rồi sau đó lại được gả ở phủ thành.
Đến khi trượng phu bệnh chết thì dẫn theo con gái trở lại huyện Thừa Phong.
Ban đầu chỉ là giúp dạy bảo các cô nương Hứa gia mà thôi.
Ít lâu sau đó, mấy cô nương ở Hứa gia thi đậu nữ đường phủ thành thì mới có không ít người nghe danh đến cửa cầu.
Chỉ là Hứa tiên sinh cũng không dựa vào việc này để mưu sinh, nên trừ phi là quan hệ thông gia hoặc không thể khước từ được, còn những người khác đều không nhận.
Nhạc Hương Hương nghe nói như thế thì vội đáp lời: "Nương, con sẽ biểu hiện thật tốt."
Nàng nghe mấy nói Hứa gia nói Hứa tiên sinh dạy các nàng ấy mấy loại sách như 《Tam Tự kinh》 với 《Thiên Tự văn》, vừa dạy xong thì kêu các nàng ấy học thuộc.
Ngoài ra bà còn để bọn họ luyện chữ, làm nữ công.
Luyện chữ cũng thôi đi, đã vậy còn phải làm nữ công nữa chứ.
Năm trước, Ngụy Lan dạy Nhạc Hương Hương thêu thùa may vá, mấy ngày sau đó tay của nàng bị đâm nhiều đến mức toàn là lỗ kim.
Nhạc huyện thừa nhìn thấy mà đau lòng không thôi, bèn mở lời bảo nàng không cần học nữa.
(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)
Phó Nhiễm nhìn Nhạc Hương Hương, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm: "Đã đọc sách gì?"
Nhạc Hương Hương thấy Phó Nhiễm nghiêm túc thì trong lòng thắt lại, nói chuyện mà cứ như thắt nút (打了结) * vậy: "Đọc, đọc, đã đọc qua 《Bách gia tính》 và 《Thiên Tự văn》 ạ."
*Chú thích: Chỉ lối nói ấp úng, nói lắp từng cụm rời rạc như từng nút thắt trên cái dây.
--------*------------*-----------*--*---
Ngụy Lan có phần nóng ruột, nhưng nàng cũng không dám nói chen vào.
"Vậy hãy đọc 《Bách gia tính》 và 《Thiên Tự Văn》 lại một lần cho ta nghe xem."
Thanh Thư mỉm cười nói: "Hương Hương tỷ tỷ, muội có một cặp cún con vô cùng đáng yêu, đợi lát nữa sẽ cho tỷ xem nha."
Thấy dáng vẻ mỉm cười của Thanh Thư, Hương Hương thở nhẹ ra một cái rồi đọc thuộc lòng 《Bách gia tính》, sau đó lại đọc 《Thiên Tự Văn》: "Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang.
Nhật nguyệt doanh trác, thần Tú liệt trương.
Hạ qua đông đến, thu gặt đông trữ..."
*Chú thích:
Bách gia tính (chữ Hán: 百家姓, nghĩa là họ của trăm nhà) là một văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc.
Văn bản này được soạn vào đầu thời Tống.
Ban đầu danh sách có 411 họ, sau đó tăng lên 504 họ[, gồm 444 họ đơn (chỉ gồm một chữ, ví dụ Triệu, Hồ,...) và 60 họ kép (gồm hai chữ, ví dụ Tư Mã, Gia Cát,...).
Hiện nay có khoảng 800 họ phát sinh từ văn bản gốc này.
Thiên tự văn (tiếng Trung: 千字文) là một bài thơ dài của Chu Hưng Tự sáng tác vào thời Nam Lương (502 - 557), được tạo thành từ chính xác 1000 chữ Hán không lặp lại, sắp xếp thành 250 dòng bốn ký tự và được nhóm thành bốn khổ thơ có vần điệu dễ nhớ.
Tác phẩm này cùng với Tam tự kinh, Bách gia tính là những bài học vỡ lòng của học sinh Trung Quốc trong nhiều thế kỷ.
Nguồn: bách khoa toàn thư mở wikipedia.
Nói đến một phần ba liền bắt đầu ấp úng, đọc đến một nửa thì không đọc được tiếp nữa.
Phó Nhiễm không biểu lộ gì, chỉ hỏi: "Tứ đại ngũ thường* có nghĩa là gì?"
* Chú thích: Thường chúng ta hay có câu tam cương ngũ thường, thì ngũ thường ở đây là 5 đạo thường của người mà lúc nào cũng phải có không thể thiếu được.
Còn tứ đại là bốn yếu tố lớn để con người tồn tại và chứng minh sự tồn tại của bản thân là đạo, trời, đất và người.
Tứ đại ngũ thường là một chủ đề thuộc "Thiên địa văn".
Nhạc Hương Hương không trả lời được.
Nàng học hoàn toàn bằng cách nhớ, cũng không hiểu ý nghĩa trong đó.
Chân mày Phó Nhiễm hơi nhíu lại: "Biết viết chữ không?"
Nhạc Hương Hương biết viết chữ, chữ viết còn rất ngay ngắn.
Phó Nhiễm không đánh giá, chỉ nói: "Thanh Thư không cần ta phải dặn dò mà ngày nào con bé cũng chủ động học bài luyện chữ, ngươi cảm thấy ngươi có làm được không?"
Ngụy Lan kinh ngạc nhìn Thanh Thư.
Nhạc Hương Hương siết chặt nắm tay: "Con có thể làm được."
Phó Nhiễm nhìn về phía Thanh Thư, nói: "Ngươi có chắc là muốn con bé cùng học bài với mình không? Cho dù sau này con bé sẽ kéo chậm tiến độ, ảnh hướng đến ngươi, ngươi cũng không quan tâm sao?"
Đứa trẻ thông minh bà cũng đã thấy nhiều, nhưng tự kỷ luật và khắc khổ giống như Thanh Thư thì lại là lần đầu gặp.
Vì thế mà Phó Nhiễm cũng nổi lên lòng ái tài, bà cũng định bụng sẽ dốc sức bồi đắp Thanh Thư đây.
Thanh Thư gật đầu đáp: "Lão sư, người nhận lấy Hương Hương tỷ tỷ đi! "
Nhạc Hương Hương hoạt bát vui tươi, hai người cùng học bài chung nhất định có thể mang đến cho nàng rất nhiều niềm vui.
Phó Nhiễm nói với Nhạc Hương Hương: "Ta sẽ dạy ngươi nửa năm trước, nếu như đạt tới yêu cầu của ta thì ngươi có thể tiếp tục theo ta học."
Ngụ ý, nếu là nửa năm sau còn không đạt được yêu cầu của bà thì cũng đừng trách bà không nể tình.
Ngụy Lan vốn thấy Nhạc Hương hương biểu hiện kém như vậy thì cho rằng đã không còn cơ hội rồi, không ngờ vậy mà lại phong hồi lộ chuyển (nghĩa đen là một hồi gió qua thì đã đổi đường, ý ở đây là sự thay đổi bất chợt).
Thấy Nhạc Hương Hương vẫn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, Ngụy Lan vội đẩy nhẹ nàng: "Mau mau tạ ơn tiên sinh nào!"
Phó Nhiễm làm dấu ngăn lại: "Mặc dù là học trò dự thính, nhưng cũng phải nộp học phí.
Trước hết các người phải nộp học phí nửa năm."
Tuy nói là học trò dự thính nhưng cũng cần hao phí tinh lực như nhau thôi, bà sẽ không làm việc không công.
Nửa năm học phí đó đã là ba trăm lượng, số tiền này cũng không phải ít.
Nhưng Ngụy Lan lại rất vui mừng: "Cái này là hiển nhiên, ngày mai ta liền gửi học phí tới."
Cũng là do Nhạc gia có chút của cải, nếu không thì sao có khả năng trang trải học phí đắt đỏ như vậy.
Phó Nhiễm gật đầu: "Vậy từ ngày mai có thể tới đây học."
Nền móng của Nhạc Hương Hương có chút kém, chỉ hi vọng con bé sẽ không kéo chân sau Thanh Thư quá nhiều.
Ra khỏi Tử Đằng Uyển, Nhạc Hương Hương nắm tay Thanh Thư chân thành nói: "Thanh Thư, cảm ơn muội."
Nếu không phải Thanh Thư nói tốt giúp, Phó tiên sinh chắc chắn sẽ không dạy nàng.
Thanh Thư cười nói: "Cảm ơn cái gì, muội cũng hi vọng tỷ có thể học chung một chỗ với muội."
Bởi vì sắc trời đã tối, Ngụy Lan cũng không đến chủ viện nữa mà về thẳng nhà.
Thanh Thư ôm Cố Nhàn không buông, khẽ nói: "Nương, giờ cũng đã muộn, hôm nay người ở lại đây, đừng về nữa."
Cố Nhàn lắc đầu nói: "Không được, nương vẫn phải trở về, ở nhà còn có việc chờ ta nữa.
Thanh Thư, con khắc khổ học tập như thế làm nương thật vui mừng, nhưng mà cũng phải chú ý đến thân thể."
Thanh Thư cười đáp: "Nương, con biết rồi."
Cố lão phu nhân nói: "Con yên tâm, ta sẽ trông chừng con bé cho.
Còn phải đi về nữa thì chớ trì hoãn, chờ thêm chút nữa thì trời đã tối rồi đấy.
Bây giờ con đã là phụ nữ có thai, cũng không thể ra đường buổi đêm nữa."
Ngay đúng lúc Cố Nhàn xoay người, Cố lão phu nhân gọi nàng lại nhắc nhở:"Nếu còn có người nhờ ngươi nói giúp, ngươi cũng đừng có đáp ứng nữa, từ chối hết đi."
Cố Nhàn cười rồi đáp: "Một năm mất sáu trăm lượng học phí, không phải ai cũng đều có thể bỏ ra nổi."
Cố lão phu nhân chợt cười một tiếng rồi nói: "Người làm cha mẹ, nếu như có cơ hội này, ngươi sẽ vì học phí đắt mà bỏ qua ư? Còn nữa, ngươi sao mà biết bọn họ sẽ nộp học phí đây? Biết đâu lại đánh chủ ý muốn học cùng mà lại quỵt mất tiền đấy!"
Cố Nhàn lắc đầu nói: "Nương, người suy nghĩ nhiều rồi."
Thanh Thư cũng nói: "Nương, nếu Nhị thẩm biết thì chắc sẽ lại xin gặp, cầu người đáp ứng.
Nếu mà nương không đáp ứng, thẩm ấy lại sẽ để cho Như Đồng quỳ trên mặt đất khóc lóc, van xin người cho xem."
Cố Nhàn không nói lại được.
Với cái nết của chị em dâu và chất nữ đó thì đúng thật là có thể làm ra được chuyện này.
Cố lão phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu.
Sống lớn đến từng ấy tuổi, lại vẫn không thấy rõ được bằng Thanh Thư.
Thanh Thư nói thêm: "Nương, Phó tiên sinh đồng ý nhận Hương Hương tỷ tỷ cũng là vì muốn tìm một người bạn cho con.
Dạy hai người đã là tối đa, bà sẽ không thu học trò nữa."
Cố Nhàn hiểu ý của Thanh Thư: "Ta đã biết.
Mặc cho ai tới tìm ta nói giúp thì ta cũng sẽ nói với bọn họ là Phó tiên sinh không nhận học trò nữa."
Sau khi Thanh Thư tiễn Cố Nhàn ra cửa thì lập tức đi vòng qua chỗ của Đoàn sư phó..