Một tiểu cô nương đẩy cửa phòng ra, trông thấy Thanh Thư đang luyện chữ thì lập tức muốn chạy đến.
Kết quả chân còn chưa kịp bước vào đã bị người ta ngăn cản.
Kiều Hạnh cứng rắn nói: "Không có sự cho phép của cô nương, bất luận kẻ nào cũng không được phép đi vào."
Nàng ấy vừa mới nãy nói muốn đến nhà chính cùng Cố Nhàn, nhưng lại bị Cố Nhàn từ chối, vì vậy liền ở lại trong phòng.
Như Họa hướng về phía Thanh Thư đang luyện chữ rồi lớn tiếng kêu: "Hồng Đậu muội muội, Hồng Đậu muội muội..."
Tay Thanh Thư run lên, những chữ viết lập tức biến thành một vết mực lem.
Phó Nhiễm có yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với bài tập đã giao, tấm chữ lớn này không thể dùng nữa rồi.
"Hồng Đậu muội muội, Hồng Đậu muội muội..."
Thanh Thư nhìn lướt sang, thấy người đang đứng ở cửa là Như Họa bèn nói với Kiều Hạnh: "Đây là đường tỷ của ta, ngươi để cho tỷ ấy đi vào đi!"
Đặt bút xuống, Thanh Thư lại nhặt hết những tấm chữ lớn trải trên bàn và trên mặt đất lên.
Như Họa đi tới, nhìn thấy mấy tấm chữ lớn còn chưa viết xong mà tán thưởng: "Thanh Thư muội muội, muội viết chữ thật là đẹp mắt." Cha nàng ta cũng đọc sách được hai năm, kết quả là chữ viết ra còn không được đẹp như Thanh Thư.
Hiện giờ ở Lâm gia, nữ hài cùng lứa với Thanh Thư thì có bảy người, đại phòng bốn người, nhị phòng ba người.
Như Họa là con gái của con trai trưởng đại phòng Lâm Thừa An, tính tình thì rất tốt, chỉ là miệng mồm có chút lợi hại, nghe nói về độ ồn ào, trong đám chị em đồng lứa không có ai là địch thủ.
Kiếp trước, khi nàng vừa biết nhớ chuyện, có mấy lần Như Họa rủ nàng cùng chơi.
Có lần nàng nhịn không được cùng đi theo, kết quả trở về lập tức bị đánh cho một trận.
Sau này Như Họa còn gọi nàng đi chơi mấy lần, nhưng nàng lại không dám đi nữa.
Thanh Thư cười nói: "Luyện nhiều hơn thì chữ cũng sẽ đẹp lên thôi.
Như Họa tỷ tỷ, mẹ tỷ cũng đến sao?"
Như Họa ừ một tiếng, đáp: "Ừ, đã đến rồi.
Sinh thần của nhị gia gia, cha mẹ ta chắc chắn phải đến giúp."
Ở thôn Đào Hoa, nếu người nào trong nhà có chuyện gì, ví như tiệc cưới, sinh thần hay dựng nhà ở thì thân thích sẽ đều đến giúp.
Thanh Thư gật đầu.
Như Họa rất hiếu kỳ mà hỏi: "Thanh Thư, nghe mẹ ta kể là bà ngoại của muội đã mời cho muội một tiên sinh, chuyện này có thật không vậy?"
Thấy Thanh Thư gật đầu, Như Họa nói: "Thanh Thư à, vậy mỗi ngày muội đều cùng tiên sinh học thứ gì vậy? Là học đàn ca, vẽ vời hay là thiêu thùa, nấu nướng?"
Bùm bùm một đống vấn đề, thế này mà đổi thành một đứa bé bình thường thì không biết nên trả lời thế nào cho phải đâu.
Cũng may Thanh Thư là một đứa trẻ giả, nên lập tức cười nói: "Học rất nhiều thứ, toán học và nông học đều phải học, gần đây muội lại cùng tiên sinh học thơ và vẽ tranh."
Như Họa ghét bỏ nói: "Mẹ ta nói mấy cái thơ với họa này đều là người rảnh rỗi, ăn no dửng mỡ mới lấy làm tài học, kỳ thật nửa điểm ích lợi cũng không có.
Học mấy thứ này còn không bằng học nấu cơm, may áo."
Thanh Thư mỉm cười: "Muội lại cảm thấy rất thú vị đó."
Như Họa cũng không yêu cầu Thanh Thư phải giống cô bé: "Là rau cỏ hay củ cải thì đều có cái để thích riêng*, dù sao ta cũng không thích.
Hồng Đậu muội muội, muội có đi chơi với ta không?"
*Chú thích: 青菜萝卜各有所爱, một thành ngữ dân gian.
Ý là có người thích ăn rau có người lại thích ăn củ cải, mỗi người đều có sở thích riêng, mỗi người đều có giá trị và thẩm mỹ khác nhau nên không thể khái quát được.
Chỉ cần là thứ họ yêu thích là đủ, và không cần quan tâm đến người khác.
Thanh Thư lắc đầu nói: "Muội còn phải học thuộc bài, sẽ không đi."
Như Họa thấy Thanh Thư không chơi cùng mình cũng không tức giận, chỉ nhắc nhở: "Hồng Đậu muội muội, đừng trách ta không nhắc muội, đợi lát nữa Như Nhân sẽ đến.
Muội đó, vẫn là cất hết những thứ trong phòng vào, không đợi lát nữa, chỉ không để ý chút thôi là lại chẳng còn gì."
Thanh Thư cũng có tiếp xúc qua mấy lần với Như Nhân.
Tiểu cô nương này giẫm cao đạp thấp, kiếp trước lúc nàng đi cùng với Như Đồng và Như Điệp còn mắng nàng là đồ muội tử béo.
Nói xong lời này, tầm mắt Như Họa lại rơi vào chiếc vòng vàng trên cổ Thanh Thư: "Những thứ muội đeo trên người có vẻ rất có giá trị.
Ta cho muội biết này, nếu lát nữa Như Nhân muốn mượn vòng cổ của mội đeo một lúc thì tuyệt đối đừng đồng ý với nó.
Nó mà đeo rồi thì muội coi như mất trắng đó."
Từ sau khi bị Như Nhân "thuận tay" lấy đi mấy đóa hoa cài đầu với hai cái trâm đỏ, Như Họa liền phòng Như Nhân như phòng trộm vậy.
Thanh Thư gật đầu nói: "Muội sẽ không cho nàng ta mượn đeo đâu."
Như Họa hết sức vui vẻ, cảm thấy đã tìm được đồng minh: "Thật sự không theo ta ra ngoài chơi hả?"
Thanh Thư lắc đầu: "Đa tạ tỷ tỷ, nhưng thật là không cần."
Kiếp trước muốn chơi lại không được chơi, giờ thì lại đã qua cái tuổi đó rồi.
Như Họa hớn hở nói: "Vậy được rồi, nếu muội muốn chơi thì tìm ta, ta dẫn muội cùng đi chơi."
Nói xong, cô bé nhảy nhót đi ra ngoài.
Thanh Thư trông bóng lưng cô bé, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)
Quay đầu lại, Thanh Thư bèn cất hết các đồ bày đặt bên ngoài lại, ngay cả bút và nghiên mực cũng đều rửa sạch rồi cất đi.
Trên mặt bàn cũng chỉ còn lại tấm giấy viết hỏng vừa nãy.
Kiều Hạnh buồn bực: "Cô nương, người thực tin mấy lời vừa rồi của tiểu cô nương kia sao?"
Nàng có ấn tượng không tốt mấy với Như Họa, nói xấu sau lưng người khác thì nhân phẩm tốt chỗ nào đây!
Thanh Thư lắc đầu nói: "Lần này người tới đây khá nhiều, cẩn thận một chút vẫn hơn."
Mấy thứ này nàng đều dùng quen rồi, ném đi cũng đau lòng.
Kiều Hạnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô nương, người đã lo lắng như vậy, không bằng khóa cửa vào là được rồi."
"Ta trái lại cũng muốn thế đấy, chỉ là không thể làm vậy được! Nếu không, để tổ mẫu thấy lại sẽ mắng mẹ ta."
Nếu chỉ là mắng nàng thì chẳng sao cả, dù sao nàng cũng đã nghe mãi thành quen.
Nhưng mẹ nàng da mặt mỏng, lại đang có thai, bị mắng thì nhất định tâm trạng sẽ không tốt.
Vì vậy, cửa này không thể khóa.
Kiều Hạnh lại thấy Thanh Thư suy nghĩ nhiều quá.
Mãi cho đến lúc gần ăn cơm, Như Nhân với mẹ nàng ta là Triệu thị mới đến.
Vừa qua một thoáng đã bị Như Đồng kéo đi thầm thì gì đó, thẳng đến sau bữa trưa mới tìm đến chỗ Thanh Thư.
Như Nhân nhìn thấy vòng cổ Thanh Thư đang đeo thì lộ vẻ hâm mộ, nói: "Thanh Thư muội muội, cái vòng này của muội thật là xinh đẹp, có thể cho ta mượn đeo một chút không?"
"Không cho mượn."
Như Nhân lầm bầm, không vui: "Thanh Thư muội muội, muội sao mà nhỏ mọn thế?"
Bên cạnh có rất nhiều người lớn, nếu ầm ĩ lên thì lại làm người khác chỉ trích nàng không có giáo giục.
Cứ như thế, mẹ nàng cũng sẽ bị liên lụy.
Thanh Thư đáp: "Bà ngoại muội nói, cái vòng này là bỏ ra hơn ba trăm lượng bạc mua đó, cho tỷ mượn rồi mà mất thì phải làm sao?"
Lời này thật có chút cảm giác đại tài khí thô.
Cố Nhàn không biết rằng, từ lúc trở về, mỗi ngày Thanh Thư đều cố tình đeo vòng vàng quý giá, mà lại còn thay đổi những cái khác nhau chủ yếu là muốn nói cho người trong thôn biết mẹ nàng có tiền.
Cả người Như Nhân đều choáng váng.
Hơn ba trăm lượng bạc đó, có bán nàng ta đi cũng không đủ số lẻ đâu.
Thanh Thư thấy nàng ta không hề quấn quít lấy mình nữa thì rất hài lòng đi ra, về phần người bên ngoài nhìn nàng thế nào, nàng cũng không có hứng thú biết.
Vừa trở lại phòng, Thanh Thư đã nhìn thấy Trụy Nhi: "Trụy Nhi tỷ tỷ, sao tỷ không đi theo mẹ ta?"
Hôm nay là sinh thần của lão thái gia nên khá nhiều người đến.
Thanh Thư lo lắng có người đụng phải Cố Nhàn nên đã dặn dò Trụy Nhi nhất định phải theo bên người Cố Nhàn.
Trụy Nhi đáp: "Thái thái bảo ta trở về phòng, nhiều người trong phòng đều nhìn như vậy, ta cũng không có cách nào khác nên đành đi ra."
Thanh Thư cũng thừa biết tính tình Cố Nhàn, nói: "Mẹ ta ở trong phòng thì tỷ không theo cũng không sao, đợi bà ra ngoài thì phải phiền Trụy Nhi tỷ tỷ vất vả rồi."
Trụy Nhi có võ công, có nàng ấy đi theo bên người Cố Nhàn, Thanh Thư cũng yên tâm hơn.
Trụy cười nói: "Được."
Kiều Hạnh vừa về đến bèn cẩn thận kiểm tra phòng một lượt: "Cô nương, không thiếu thứ gì."
Thanh Thư đang định mở miệng thì chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai truyền đến từ nhà chính.
Trong lòng Thanh Thư chợt trầm xuống, không chút nghĩ ngợi đã chạy qua phía nhà chính.
Trụy Nhi cũng vội vàng đổi theo..