Tư Đồ Đạt Viễn còn lâu mới có thể không than thở. Cuộc sống của anh nghĩ có thể được coi là mỹ mãn. Trừ cặp đôi cha mẹ quan tâm anh quá nhiều. Làm cho cuộc sống hạnh phúc cùa anh thêm nhiều rắc rối.
Cũng không phải nói cha mẹ anhn nhiều khó khăn dây dưa.
Cha của anh, Tư Đồ Nghị. Trước mắt là tổng giám đốc công ty Tư Đồ. Mặc dù gần 60 tuổi, cá tính nhưng vẫn kiên quyết. Ở trong công ty gần như không có người nào dám làm trái lời ông. Lời nói của ông, ờ trong công ty Tư Đồ là thánh chỉ.
Nhưng một người mạnh mẽ như vậy, có một nhược điểm lớn nhất. Là sợ vợ. Hơn nữa còn vô cùng sợ vợ. Nói ông là một thành viên của câu lạc bộ bị vợ quản chặt chẽ cũng không đủ hình dung, nói ông là hội trưởng hiệp hội sợ vợ cũng không sai lắm.
Tư Đồ Nghị ở bên ngoài dáng vẻ hung dữ đều là giả vờ. Chỉ cần vừa về tới nhà, đối mặt với vợ mình, cũng chính là mẹ của Tư Đồ Đạt Viễn, Lữ Vi. Lập tức thành một người có thái độ khác.
Chỉ cần mẹ anh bà nói đông, cha liền tuyệt đối không dám đi tây. Chỉ có mẹ là tốt, cha liền tuyệt đối không dám nói không tốt.
Nhưng từ nhỏ đến lớn anh nhìn mẹ “ ức hiếp” ba, thay đổi ngay cả một chút tôn nghiêm cùa một người đàn ông cũng không có, chỉ cần Tư Đồ Đạt Viễn nghĩ đến cái này, sẽ nhịn không được lắc đầu than vãn ba tiếng.
Cho nên, từ nhỏ anh đã quyết định rồi, sau này, uộc đời của anh, chỉ có thể khiến phụ nữ nghe lời của anh. Anh tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ của cha. Để cho một người phụ nữ cưỡi trên đầu mình làm mưa làm gió.
Chỉ cần để cho anh thấy bóng dáng người phụ nữ nào muốn nắm anh trong lòng bàn tay. Anh nhất định lập tức nói hẹn gặp lại. Cho dù anh rất thích người phụ nữa kia đi chằng nữa cũng vậy. Phụ nữ nên như thế, dịu dàng như nước mới gọi là phụ nữ chứ. Đây là tầm nhìn xa của Tư Đồ Đạt Viễn.
Nhưng mơ ước đẹp như vậy, thực tế lại rất tàn nhẫn. Mặc dù anh cũng ước mơ có thể hưởng hết người đẹp trong thiên hạ, không nghe phụ nữ nói cuộc sống đẹp đẽ. Nhưng chính xác là như vậy.
Thực tế thì, anh cũng sợ mẹ anh. Cho nên, chỉ cần mẹ vẫy gọi, dù anh bận rộn đi nữa, cũng phải nhanh một chút về nhà, Nếu không mẹ đọc kỹ năng của con người anh sẽ phải nghe dạy mấy ngày đêm.
Không trách được có người nói, cuộc sống là không thể nào hoàn toàn như ý. Nếu như cuộc sống như ý nhất định không thành thật. Chình bởi vì có mẹ anh Lữ Vi tồn tại thỉnh thoảng nhắc nhở anh, cuộc đời của anh cũng không hoàn hảo như ý muốn.
Không biết, lần này nẹ tìm anh có chuyện gì. Cuộc gọi nhỡ liên tục reo lên. Vẫn không ngừng thúc giục.
Trở lại giữa sườn núi cao lớn. Đây là nhà chính của nhà Tư Đồ. Vừa vào đại sảnh, phát hiện cha mẹ đều đang ở đây.
"Cha. Mẹ." Tư Đồ Đạt Viễn ngồi xuống đối diện họ: "Tìm con có chuyện gì ạ?"
"Con nói có chuyện gì?" Lữ Vi thấy nét mặt con trai có vẻ thờ ơ thì tức giận: "Con cũng không ngẫm lại, hôm nay là tết. Thế nhưng con cũng không về dùng bữa cùng hai người già, con có phải quá đáng không?"
"Tết?" Tư Đồ Đạt Viễn cau mày. Hôm nay là ngày lễ gì? Quốc Khánh còn chưa tới. Đoan Ngọ đã sớm qua, Trung thu vẫn còn hơn một tháng. Sẽ là ngày gì?
"Mẹ sinh nhật mẹ không phải quá sớm sao? Còn có cái gì Tết?" Thật là đủ rồi. Không phải mẹ lại nghĩ đến chuyện gì tìm lấy cớ chứ? Phát hiện bên ngoài mặt cha uy nghiêm. Đang ngồi bên cạnh mẹ, cũng không nhúc nhích. Tư Đồ Đạt Viễn càng thêm tò mò.
"Đương nhiên là ngày lễ." Lữ Vi trừng mắt liếc anh một cái: "Hôm nay là Ngày tết của Quỷ. Thế mà con không về nhà với mẹ. Chẳng lẽ con không quá đáng sao?"
"Quỷ, Tết Quỷ?" Tư Đồ Đạt Viễn uống một ngụm nữa thiếu chút nữa bị sặc chết. Mẹ có nhầm không.