Nhà Có Hồ Ly Tinh Yêu Nghiệt

Quyển 1 - Chương 29: Xem mắt Ô Long (một)



Edit: quynhle2207—diễn đàn Lê Quý Đôn
Beta: Lavender - Blue

Thương Linh Nhi ngồi ở trong xe, nhìn Tư Đồ Đạt Viễn : "Anh nói gì?”

Tư Đồ Đạt Viễn nhìn phía trước, hết sức kiên nhẫn giải thích lại một lần nữa: "Tôi nói, cô trước hết ở lại không nên đi vào. Chờ tối nay hãy vào, nói lại tất cả những lời mà đêm đó cô đã nói là được rồi.”

Mục đích của anh chính là chuyện này. Nếu anh chỉ dừng ở đó thì có thể sẽ gây ra hỗn loạn, chỉ nghĩ như vậy đã cảm thấy cả người lâng lâng rồi.

“Anh lại muốn tôi làm con gái anh à?" Không phải anh không muốn như vậy hay sao?

"Đúng như vậy." Tư Đồ Đạt Viễn quay đầu nhìn cô: "Này, tiểu quỷ. Nhất định cô phải giúp tôi việc này, nếu không cũng đừng trách tôi đuổi cô ra ngoài đường đó.”

Ánh mắt Thương Linh Nhi chợt lóe, như đang suy tính chuyện gì.

"Ông chú à. Anh yên tâm đi. Tôi biết phải làm thế nào.”

"Vậy thì tốt." Chân Tư Đồ Đạt Viễn dùng sức đạp vào chân ga, chạy về hướng khách sạn đã hẹn trước.

Còn Thương Linh Nhi lại nhìn ngoài cửa xe, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười quỷ quyệt.

Trong phòng khách sạn.

Người làm mai ngồi trước mặt Lữ Vi nhìn, hết sức lấy lòng: "Bà Tư Đồ, bà nhìn xem. Đây là thiên kim nhà họ Lý mà tôi đã giới thiệu với bà, Lý Nhất Chân. Không phải tôi nói quá chứ cô Lý đây thật sự có thể lên được phòng khách, xuống được nhà bếp. Không chỉ nhân phẩm được, mà gia thế cũng tốt. Nhan sắc và tính cách thì càng không có chỗ nào chê được. Tin rằng cậu Tư Đồ nhất định sẽ thích.”

"Xin chào bác gái.” Lý Nhất Chân nhẹ nhàng chào hỏi với Lữ Vi, giọng nói êm dịu, dáng vẻ hào phóng. Chỉ nhìn một cái cũng đã biết là tiểu thư nhà giàu.

"Ừ, không tệ. Quả thật rất tốt.” Lữ Vi gật đầu không ngừng, nhìn Lý Nhất Chân hết sức hài lòng. Tay vỗ vỗ Tư Đồ Nghị đang ngồi bên cạnh: "Ông già, ánh mắt của tôi không tệ chứ?"

"Ừ." Tư Đồ Nghị cũng gật đầu theo: “Quả thật không tệ."

Chỉ là không biết là con trai có thích hay không thôi. Tư Đồ Nghị hiểu rất rõ ràng tính tình của Tư Đồ Đạt Viễn. Nó không thích nhất chính là loại thiên kim tiểu thư quy củ như thế này.

Nhưng mà, lời như vậy, ông cũng không nói ra trước mặt bạn già nhà mình.

"Đạt Viễn làm cái gì vậy? Trễ vậy rồi mà còn chưa tới?” Lữ Vi cau mày, vẻ mặt áy náy nhìn người mai mối và Lý Nhất Chân ở đối diện: "Thật ngại quá. Có thể Đạt Viễn còn bận việc ở công ty.”

"Không sao đâu bác gái." Lý Nhất Chân nở một nụ cười nhẹ: "Đàn ông luôn coi trong sự nghiệp mà.”

"Ừ." Lữ Vi gật đầu, lại càng hài lòng. Nhưng mà ——

"Ông già, gọi điện thoại hối thúc Đạt Viễn đi, tai sao vẫn chưa tới vậy ——"

"Không cần hối thúc. Con tới rồi đây." Vẻ mặt Tư Đồ Đạt Viễn thoải mái, khoan thai đi vào phòng bao, ngồi xuống bên cạnh Lữ Vi.

"Thằng nhóc thối tha này, biết tới rồi à?” Chỉ là, người chịu đến là tốt rồi. Lữ Vi nhìn Tư Đồ Đạt Viễn ngồi xuống, đưa tay lên chỉ phía đối diện: "Đạt Viễn, đây là cô Lý, Lý Nhất Chân. Cô ấy là thiên kim của công ty xây dựng Lý Thị. Còn đây là đứa con trai bất hiếu của tôi, Tư Đồ Đạt Viễn."

"Bác gái, gọi con Nhất Chân là được rồi." Lý Nhất Chân nhìn Tư Đồ Đạt Viễn một cái, lại lập tức cúi đầu.

Nhất Chân? Ngừng. Còn ‘Nhị Giả’ ở đâu? Tên gọi gì đây chứ? Quả nhiên là một thiên kim tiểu thư nhàm chán. Nhìn bộ dáng cũng biết tính tình như thế nào rồi.

Trong lòng Tư Đồ Đạt Viễn lớn tiếng thở dài, nhưng không có biểu hiện rõ ràng ra mặt. Bởi vì anh đã sắp xếp Thương Linh Nhi ở bên ngoài, chỉ cần anh tằng hắng một tiếng, sẽ ngay lập tức chạy vào.

Thật là hoàn mỹ quá rồi. Quả thật Tư Đồ Đạt Viễn muốn khen ngợi trí thông minh của mình mà.


Quyển 1: Trời giáng yêu nghiệt

Chương 30: Xem mắt Ô Long (hai)

Edit: quynhle2207—diễn đàn Lê Quý Đôn
Beta: Lavender - Blue



Người làm mai kia nhìn Tư Đồ Đạt Viễn không có phản ứng gì, mới mở miệng nói chuyện.

"Cậu Tư Đồ. Nhất Chân nhà chúng tôi không những nhân phẩm tốt, gia thế tốt, dáng người xinh đẹp, mà còn có rất nhiều tài nghệ. Có thể đánh đàn piano, kéo violin, còn có thể ——"

Không chịu nổi nữa rồi. Tư Đồ Đạt Viễn cảm thấy mình không thể ngồi yên được nữa. Rất nhiều tài nghệ? Anh không phải đang tuyển diễn viên, cần nhiều tài nghệ như vậy làm gì?

Cầm ly nước trên bàn, uống một hớp: “Khụ khụ khụ ——"

Tiểu quỷ, kế tiếp phải trông cậy vào cô đó.

Cửa phòng bị người khác mở ra, kịch hay sẽ lên sàn. Tư Đồ Đạt Viễn rất mong chờ.

Quả nhiên là Thương Linh Nhi, cô mở cửa, thấy Tư Đồ Đạt Viễn đang ngồi, đột nhiên chạy tới. Tư Đồ Đạt Viễn lộ ra nụ cười. Chờ câu nói kế tiếp của Thương Linh Nhi.

"Chú à." Thương Linh Nhi vừa mở miệng, tất cả mọi người đang ngồi tại chỗ đều ngây ngẩn cả người.

Nhất là Tư Đồ Đạt Viễn .

"Chú?" Làm sao vậy? Không phải cô nên gọi mình là ba sao?

Lữ Vi và Tư Đồ Nghị cũng mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Thương Linh Nhi.

"Cô bé này ——" Đứa bé nhỏ như vậy, là con cái nhà ai vậy? Tại sao bà ta lại không biết?

Hơn nữa, bọn họ đang coi mắt ở đây, cô chạy vào làm gì?

"Chào dì ạ." Cách xưng hô của cô làm cho Tư Đồ Đạt Viễn phải nhướng mày, tên tiểu quỷ này đang làm gì vậy? Gọi mình là chú, lại gọi Lữ Vi là dì .

"Cô bé, con vào đây có chuyện gì không?” Thật là một đứa bé đáng yêu, bình sinh Lữ Vi hận nhất chính là mình không sinh được một đứa con gái, bây giờ nhìn thấy đứa bé dễ thương như vậy, trên mặt cũng vui vẻ, nhìn cô đầy vẻ yêu thương.

"Con tới tìm chú này." Thương Linh Nhi chỉ Tư Đồ Đạt Viễn. Ánh mắt đầy vẻ cảm kích.

"Con tìm Đạt Viễn à?" Lữ Vi không hiểu lắm.

“Dạ." Thương Linh Nhi gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào nhìn Lữ Vi: "Dì à, là như vậy nè, Thật sự chú này là người tốt nha.”

Thấy mọi người nồi đây đều ngẩn người, cô mới nói tiếp: "Hôm đó con bị ba con đuổi đi, là chú này đã cứu con, chẳng những cho con ở nhờ, còn cho con ăn cơm nữa.”

Cúi đầu, ánh mắt Thương Linh Nhi nhìn Tư Đồ Đạt Viễn, vẻ mặt đờ đẫn: “Chú, thật vất vả con mới đi theo chú đến đây. Con muốn đặc biệt cảm ơn chú.”

"Tiểu quỷ?" Tư Đồ Đạt Viễn nhìn vẻ mặt sùng bái của Lý Nhất Chân ở đối diện, cảm thấy toàn bộ tóc gáy dựng đứng lên, chuyện này, tình hình này tuyệt đối không không giống với tình hình mà anh muốn sắp xếp trước đó.

"Chú à, xin chú hãy nhận lấy lòng biết ơn của con.” Thương Linh Nhi nắm tay Tư Đồ Đạt Viễn, ánh mắt nhìn anh.

Tư Đồ Đạt Viên nhìn thấy được sự trêu chọc trong ánh mắt cô.

"Tiểu quỷ đáng chết này. Chúng ta không phải đã nói trước rồi sao?” Trong vở kịch anh ta sắp đặt trước tuyệt đối không có màn này mà.

"Chú." Giọng nói của Thương Linh Nhi nhỏ lại, nghe thấy vô cùng đáng thương: "Chú đừng mắng con. Con biết rõ chú là một người làm việc tốt không cần cảm ơn. Nhưng mà thật sự con muốn cảm ơn chú. Nếu như không có chú, con——"

"Đủ rồi." Tư Đồ Đạt Viễn nhìn cha mẹ đang ngồi đó, còn có vị thiên kim mê trai trong mắt đầy vẻ sùng bái kia nữa. Mọi chuyện đã mất khống chế rồi. Căn bản không có được hiệu quả như anh đã tính trước. Mà tất cả chuyện này đều bắt nguồn từ tiểu quỷ đang làm loạn ở trước mặt này. Nhìn bàn tay nhỏ bé của cô vẫn còn đang nắm ống quần mình, Tư Đồ Đạt Viễn rất tức giận.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.