“Thế nào? Không thể được sao?” Lữ Vi nghĩ đến mình có một đứa con trai rất đáng thất vọng như vậy rất tức giận: “Con ngày ngày ở bên ngoài có thời gian chăm sóc cho những cô gái không đứng đắn. Còn ở bên cạnh bà già như tôi cũng không được sao?”
“Được. Được.” Tư Đồ Đạt Viễn và Tư Đồ Nghị như nhau, sợ nhất chính là Lữ Vi. Chỉ là ——
“Mẹ. Mẹ cũng thiệt là. Muốn con về nhà thì nói rõ đi. Không cần phải nhắc tới ngày lễ tết gì. Như vậy thật không tốt” Còn nói cái gì tết quỷ, ngất. Mặc dù anh không sợ, chẳng lẽ mẹ không biết nhà bọn họ ở trên nửa chừng núi sao?
“Hừ.” Lữ Vi cũng trợn mắt nhìn anh một cái: “Nói rõ? Nếu như tôi nói rõ bảo anh về nhà, anh sẽ về sao? Đừng tưởng rằng tôi không biết. Gần đây con và cô Ny gì đó quen nhau. Mẹ cho con biết. Mẹ sẽ không cho phép loại phụ nữ đó vào cửa nhà tư Đồ.”
Nhìn dáng vẻ cũng biết không phải là loại tốt gì.
“Mẹ.” Thật là đủ rồi. Đây cũng chính là một trong những lý do tại sao Tư Đồ Đạt Viễn không muốn về nhà. Mỗi lần chỉ cần anh về nhà một lần, Mẹ Lữ Vi lại nắm cuộc sống riêng tư của anh không buông. Lời kế tiếp,bà không nói, anh cũng biết bà muốn nói cái gì.
“Tuổi của con không còn nhỏ. Con có thể ổn định cuộc sống không hả? Con muốn yêu đương, mẹ cũng không ngăn cản. Con tìm cho mẹ một cô gái nhà khá giả. Kết hôn sinh con. Con xem hai lão già nhà họ Tần kìa. Cháu trai cháu gái đều đã có. Sao số tôi khổ thế này chứ?”
Quả nhiên. Lại là đề tài cũ rích này. Tư Đồ Đạt Viễn thật rất muốn tránh ra, ánh mắt nhìn Tư Đồ Nghị đang ngồi yên lặng không lên tiếng. Cha thật là quá đáng. Nói thế nào mình cũng là con trai của ba.
Thế nhưng lần nào cũng chỉ nhìn anh chịu khổ. Nhưng không lên tiếng giúp một tay. Nhìn mẹ thế này, ít nhất phải nói nửa giờ đồng hồ. Trời ạ. Cha thật quá đáng.
Tiếp nhận ánh mắt cầu cứu của con trai. Tư Đồ Nghị không phải là không muốn giúp đỡ, nhưng là không giúp được. lão bà đã rất tức giận rồi. Ông cũng không muốn đi vào địa lôi. Mặc dù ông cũng đồng tình với con trai, nhưng cũng sợ vợ, ngộ nhỡ, hôm nay vợ ông không cho ông lên giường, vậy ông liền thảm. Suy nghĩ một chút, vợ mình nói cũng có lý. Dù sao mọi người bằng tuổi mình ở xung quanh, đều làm ông bà hết rồi.
Cũng chỉ có bọn họ còn phải ngày ngày nhìn con trai ăn chơi đàng điếm, không chắc chắn.
Chỉ là, chuyện như vậy không phải ép buộc một hai lần là xong.
“Ách. Bạn già ơi.” Phát hiện con trai lại trợn mắt nhìn mình, Tư Đồ Nghị chỉ có thể lên tiếng trợ giúp một chút: “Chuyện như vậy cũng không gấp được, Đạt Viễn đã biết sai rồi. Đúng không? Đạt Viễn?”
Anh sai rồi? Anh có lỗi gì? Trực giác Tư Đồ Đạt Viễn muốn phủ nhận. Nhìn ánh mắt của cha, không thể không gật đầu.
“Đúng. Mẹ. Con sai rồi, về sau con không dám.”
Mặc dù anh không biết mình có lỗi chỗ nào, chỉ là lúc này nhận có lỗi là đúng.
“Hừ.” Lữ Vi cuối cùng không nói. Khiến Tư Đồ Đạt Viễn thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay liền ở lại đây đi. Mẹ bảo dì Trương dọn phòng cho con nha.” Lữ Vi nhìn đồng hồ cũng hơn mười giờ. Giờ này hơi trễ rồi. Còn phải trở về căn hộ ở thành phố. Hơi mệt người. Mặc dù thích nói con trai này nọ một chút, thật ra bà rất thương anh.
“À?” ở trong nhà? Không phải anh không muốn, mà là sáng sớm ngày mai rời giường, mẹ lại sẽ bắt đầu.
“Mẹ. Ngày mai con còn phải đi làm nữa. Con đi về trước đây ạ.” Tư Đồ Đạt Viễn nhìn từ xa thấy dì Trương đang muốn đi lên lầu: “Dì Trương. Không cần dọn dẹp ạ.Con đi đây ạ.” Thừa dịp cha mẹ còn chưa phản ứng kịp.