Lữ Vi thấy con trai như vậy, đứng dậy lại muốn nổi giận, bị Tư Đồ kiên quyết lanh tay lẹ mắt kéo lại
“Bạn già ơi. Căn hộ của con trai kế bên công ty, để cho nó đi về tốt hơn, nếu không ngày mai lại vội vàng. Mấy ngày nay con nó còn có dự án hợp tác đang làm mà.”
Nhưng ông cũng hiểu, bạn già chỉ là miệng nói nhiều dài dòng một chút, nhưng lòng thương con trai không hề thua ông.
“Hừ.” Coi như nó đi nhanh. Lữ Vi quyết định, bà phải tự mình đi tìm thiên kim tiểu thư xứng đáng với con trai mình. Đỡ cho nó mỗi ngày đều không ổn định.
Ừ. Ngày mai sẽ đi tìm những chị em tốt. Tin tưởng họ sẽ có chỗ tốt giới thiệu. Bà không tin, bà không thể làm cho con trai ổn định lại.
Tư Đồ Đạt Viễn ngồi ở trong xe, thở dài.
Thật may là anh đi nhanh. Nếu không ở lại nữa, nhất định sẽ bị mẹ tụng chết.
Khởi động xe. Đã hơi muộn. Có phải là đã muộn để tìm bạn gái mình lúc này không?
诶, nếu như không phải do mẹ. bây giờ anh đang hưởng thụ sự dịu dàng ấm áp thơm mát đầy vui sướng rồi.
Thật là, có lúc suy nghĩ một chút, cảm giác mình rất oan. Ông trời thật đúng là công bằng. Để cho hắn cái gì cũng có, vẫn còn có một chút xíu không được hoàn hảo này.
Không xa chân trời, một luồng ánh sáng chợt lóe qua. Ánh mắt Tư Đồ Đạt Viễn sáng lên. A. Nghe nói năm nay sẽ có mưa sao băng Leo, anh vẫn không chú ý xem thời gian là ngày nào.
Chẳng lẽ chính là hôm nay sao?
Vậy ngược lại anh muốn nhìn một chút. Chỉ là, anh phải nhìn một mình. Dừng xe lại ở ven đường. Nơi này cách nội thành có một đoạn. Không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng.
Tư Đồ Đạt Viễn xuống xe, sau đó, dựa vào cửa xe nhìn lên bầu trời. Lại phát hiện chẳng có gì cả.
Có thể không phải hôm nay thôi. Tư Đồ Đạt Viễn đợi một lúc, không thấy, muốn rời đi. Ánh mắt chợt lóe, a, thật có mưa sao băng à?
Không xa chân trời. Hai luồng ánh sáng một trước một sau xoẹt qua.
Mưa sao băng là thế này sao?
Tư Đồ Đạt Viễn cau mày. Muốn đi lên nhìn lại rõ ràng chút.
Trong đó có một luồng ánh sáng rơi về phía anh. Mưa sao băng biết phương hướng rơi xuống sao?
Không phải chứ?
Lúc vẫn còn đang suy nghĩ. Tư Đồ Đạt Viễn phát hiện hai tia sáng lóe mắt. Một bóng đen rơi xuống ngưới anh.
Trực giác, Tư Đồ Đạt Viễn đưa tay nhận muốn tiếp được vật thể kia. Anh sẽ trở thành người có thể nhặt được thiên thạch sao?
Trên tay truyền tới trọng lực khiến Tư Đồ Đạt Viễn không tự chủ lui về sau hai bước, người đụng vào xe của mình.
Nhờ ánh trăng. Tư Đồ Đạt Viễn nhìn xa rõ ràng.Vật thể mà anh đón lấy không phải là thiên thạch, mà là người.
Người?
Sẽ có người từ phía trên rớt xuống sao? Đùa gì thế? Nếu như máy bay xảy ra tai nạn, cũng không có chuẩn như vậy chứ?
Cúi đầu, Tư Đồ Đạt Viễn chăm chú nhìn người trong ngực này. Một cô bé?