Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1038





Sau khi điện thoại được kết nối, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh đang ở đâu? Anh có thể quay về nhà một chút không? Tôi muốn nói với anh vài câu.”
Diệp Quân Tước dường như đang bận chuyện gì đó, có chút lơ đễnh: “Có chuyện gì? Cứ nói luôn qua điện thoại đi.”
Cô nhắn mạnh: “Tôi không thể nói qua điện thoại, khi nào.

anh về?”
Sau một vài giây, Diệp Quân Tước nói: “Tôi không biết là bao lâu nữa, khi nào xong tôi sẽ trở về, nếu có việc gắp, cô có thể đến công ty tìm tôi.”
Cô quay đầu nhìn con gái đang say ngủ, do dự một lúc mới nói: “Tôi sẽ đến công ty tìm anh.”
Sợ Nhuế Nhuê nửa đêm tỉnh dậy sẽ khóc, cô chỉ có thể bé con cùng đến công ty.


Có “lệnh lưu hành” của Diệp Quân Tước, các vệ sĩ đương nhiên sẽ không ngăn cô ra ngoài, lái xe đưa cô đến công ty.

Vào giờ này, công ty rất vắng vẻ, chỉ có một vài người ở lại làm việc ngoài giờ.

Tại văn phòng của Diệp Quân Tước, cô đặt Nhuế Nhuế nằm xuống ghế sofa, cởi áo khoác ngoài rồi mới nói: “Bố tôi đã tìm tôi.”
Tầm nhìn của Diệp Quân Tước chuyển từ máy tính sang cô: “Sau đó thì sao?”
Ngón tay cô vô thức nắm lấy vạt áo: “Anh có thể bỏ qua cho Khúc gia được không? Dù thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là nơi tôi đã sống hơn 20 năm, ít nhất thì trước khi tôi kết hôn, bọn họ đối xử với tôi rất tốt.

Tôi biết, vì Trần Mộng Dao, anh sẽ không dễ dàng gì bỏ qua cho Khúc gia, nhưng coi như tôi cầu xin anh…”
Diệp Quân Tước nheo mắt lại: “Vì Trần Mộng Dao? Ai nói với cô là tôi là vì Trần Mộng Dao? Việc này không đến lượt tôi, có người thay cô ta ra mặt rồi, một Kính Thiếu Khanh với một Ôn Ngôn, vẫn chưa đủ sao?”
Khúc Thanh Ca không hiểu ý của anh, không phải người Khúc gia nói, anh nói có người động vào người phụ nữ của anh sao?
Nhìn thấy dáng vẻ không hiểu gì của cô, Diệp Quân Tước gập máy tính xách tay lại, đi đến bên con gái ngồi xuống: “Sao cô lại đem cả con gái tới đây thế này, con bé có thể ngủ ngon được không? Cô đến tìm tôi chỉ vì chuyện này sao? Không thể thương lượng được.”
Khúc Thanh Ca lạnh lẽo một hồi: “Anh muốn cái gì mới chịu bỏ qua cho Khúc gia? Chỉ cần anh dừng tay, anh muốn tôi làm gì cũng được.”
Như vậy, nợ giữa cô và Khúc gia đã thanh toán xong xuôi.


Diệp Quân Tước cúi đầu giúp con gái gỡ tóc, đánh lảng sang chuyện khác: “Chất tóc của con bé không được đẹp cho lắm, thế nào lại không giống cô nhỉ? Chỉ ăn cơm thôi mà không cao lớn gì cả, phải cao lớn hơn một chút.”
Khúc Thanh Ca thở dài, anh đang đổi chủ đề sao? Không muốn trao đổi chuyện kia với cô? Cô có chút bắt an không yên: “Diệp Quân Tước… chúng ta thật sự không thể dễ dàng nói chuyện sao? Tôi không yêu cầu vị trí của tôi trong lòng anh phải cao hơn Trần Mộng Dao, nhưng chúng ta cũng đã là vợ chồng, thỉnh thoảng anh cũng phải nghĩ vì tôi một lần chứ?”
Động tác tay của Diệp Quân Tước hơi cứng lại, anh ngước mắt lên nhìn cô: “Khúc gia đối với cô như vậy, tại sao cô lại muốn thay họ ra mặt?”
Cô cụp mắt thu lại cảm xúc: “Không phải là ra mặt giúp đỡ, là tôi vẫn nợ bọn họ.

Sau này, tôi và Khúc gia không còn quan hệ gì nữa rồi.

Khúc gia là công sức cả đời của bó tôi, và tôi cũng phải trả lại công ơn sinh dưỡng của ông ấy.

Bản thân tôi cũng không muốn nhìn Khúc gia cứ như vậy mà sụp đổ.”
Diệp Quân Tước hơi nhướng mày: “Nếu đã như vậy… tôi sẽ không để mọi thứ của Khúc gia biến mắt, để nó trở thành tài sản của Diệp gia, thì sao? Tôi tin là dưới áp lực của Kính Thiếu Khanh và tôi, Khúc gia sẽ không chống đỡ nổi trong mấy ngày tới, họ không còn cách nào khác là phải chuyển tài sản cho tôi.

Cô đã cố gắng hết sức rồi, họ sẽ biết và hối hận thôi, cũng sẽ không gây rối với cô, không làm những điều như này với cô nữa.

Sau khi hoàn thành việc mua lại, những gì vốn dĩ thuộc về Khúc gia, tôi đều sẽ giao lại cho cô chăm lo.”
Khúc Thanh Ca nghi ngờ là mình đã nghe nhằm, anh làm tất cả những điều này không phải vì Trần Mộng Dao, mà là vì cô?

“Người phụ nữ của anh” mà anh nói đến là cô sao?
Không, không, không… rõ ràng trước đây anh còn muốn ly hôn với cô, là cô nghĩ quá xa rồi: “Chúng ta… không phải đã nói là ly hôn sao?”
Anh cong môi cười như gió xuân: “Thật sao? Vậy bây giờ: tôi nuốt lời rồi, không phải thỏa thuận ly hôn cũng xé rồi sao?”
Cô thực sự không thể hiểu được anh đang nghĩ gì trong đầu, lúc này cô đang rối bời: “Là vì Nhuế Nhuế còn nhỏ, không thể sống thiếu tôi nên mới không ly hôn sao? Miễn là anh đồng ý về việc đó, sau khi ly hôn, tôi vẫn có thể tiếp tục ở lại chăm sóc Nhuế Nhuế cho đến khi anh và con không còn cần tôi nữa.”
Anh đột nhiên cau mày đứng dậy ghé sát vào người cô: “Tôi nói còn chưa rõ sao? Tôi không muốn ly hôn, không phải vì bất kỳ ai cả, nếu như cô sớm nói ra là do Khúc Thanh Niên làm, thì tôi sẽ không gây khó dễ cô như thế?
Khúc gia gây khó cho cô, tôi sẽ giúp cô đòi lại, tránh cho bọn họ lại nghĩ là cô không được hoan nghênh trong Diệp gia.

Ngoài ra… không nhất thiết phải sinh con trai mới có ích, một Nhuế Nhuế là đủ rồi.”
Trái tim Khúc Thanh Ca hoàn toàn rối loạn, cô lùi về phía bàn làm việc: “Tôi… tôi muốn ly hôn!”
Anh ép từng bước, khiến cô không còn chỗ nào để đi: “Nhưng tôi không muốn, cô nói thì không tính.”
Cô gần như có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh tràn vào bên tai: “Tôi không động được vào cũng không trốn tránh được sao! Ly hôn đối với tôi và anh không phải đều là một cách để giải thoát sao?”
Nụ hôn của anh rơi xuống chiếc cổ hoàn mỹ của cô: “Nêu… là tra tân thì sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.