Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 104: Tôn Nghiêm Của Nư Chủ Nhân



Mạc Ninh hoàn chỉnh đáp lại, đi xuống bếp tìm chút gì để ăn, ăn xong thì thay đồ đi ra ngoài.

Má Lưu vừa oán trách vừa dọn dẹp phòng ngủ chính, Ôn Ngôn nằm xuống cảm thấy vô cùng hạnh phúc, từ trước đã ngủ trên giường này, không ngờ đến ngủ cũng có thói quen.

Không biết đã qua bao lâu, dưới lầu đột ngột có nhiều tiếng động, có tiếng đập cửa, còn có tiếng giày cao gót giãm lên sàn, Ôn Ngôn bị tiếng ồn làm cho tỉnh, trong đầu cô như muốn rối bời, cả người đều không khỏe, nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ sáng…

Không cần nghĩ cũng biết là Mạc Ninh trở về, cô không nói được gì, nóng nảy cũng không được, chỉ có thể tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau cô ngủ đến mười giờ sáng mới dậy, cùng nhau đến má Lưu phàn nàn với cô: “Mạc Ninh này, sống phóng đãng hơn bốn giờ mới về, uống say khướt, nôn ọe khắp nơi, vừa vào nhà, chỗ nào cũng nôn, má thật sự ghét muốn chết. Thiếu gia trở về biết được vẫn không nồi điên sao? Không biết cô ta ở lại đây sống bao lâu, nếu tiếp tục như này, chúng ta đều phát điên!”

Lâm quản gia vốn chưa bao giờ nói nhiều đột nhiên nói một câu dội chậu nước lạnh cho má Lưu: “Ít nhất hai tháng.”

Má Lưu rùng mình: “Hy vọng thiếu gia mau trở về trị cho yêu quái này, tôi đã không chịu được rồi!” Ôn Ngôn nhịn được cảm thấy có chút buồn cười: “Được rồi được rồi, đều là khách, nhãn nhịn chút.” Đúng vậy, với tính nết của Ôn Ngôn, hầu như sẽ không tùy tiện trở mặt nỗi giận với người khác.

Nhưng trong giò nghỉ trưa, trong phòng khách vang dội tiếng nhạc heavy metal, cô bị tiếng ồn làm cho tỉnh, cơ thể toát mồ hôi, hình như chỉ cần Mạc Ninh còn thức thì sẽ không dừng lại, hiện tại cô đặc biệt có thể hiểu tâm trạng của má Lưu rồi…

Lúc xuất viện bác sĩ căn dặn cô cần tĩnh dưỡng, sau khi nhẫn nhịn hơn nửa tiếng, cô chịu không được đi gõ cửa: “Mạc Ninh! Cô nhỏ tiếng một chút, tôi cần nghỉ ngơi!”

Mạc Ninh mở của phòng nhíu mày nói: “Tại sao cô lại yếu như thế này? Suốt ngày đều ăn cơm, nghỉ ngơi, như một đứa trẻ ốm yếu, thân thể nhỏ này của cô, ở trên giường Mục Đình Sâm sợ cũng không dám dùng qua nhiều lực?”

Sắc mặt Ôn Ngôn chìm xuống, mỗi người đều có điểm yếu, cô không thích người khác lấy chuyện vợ chồng ra đùa với cô, nhất là đối với người lạ.

“Mạc tiểu thư, đây là chuyện riêng của tôi và Mục Đình Sâm, ở đây là Trung Quốc, không cần nói ra khỏi miệng, suy cho cùng là hai bên bất đồng quan điểm, luôn sẽ có người không thích. Tôi mới xuất viện cần phải tĩnh dưỡng, thời gian cô ở đây có thể không phát ra tiếng ồn không? Có rất nhiều hạng mục giải trí của đế đô, mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đều có thể tìm đến chơi, cô có thể đi ra ngoài nhiều, hiểu rõ môi trường.”

Sắc mặt Mạc Ninh chìm xuống, xoay người tắt loa: “Biết rồi.” Giọng điệu của cô ta không biết là vui hay là không vui, trong lòng Ôn Ngôn cũng không suy nghĩ nhiều, xoay người về lại phòng.

Khoảng 5 giờ buổi chiều, xe của Mục Đình Sâm xuất hiện tại Mục trạch, Mục trạch trên dưới mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Bánh Trôi cũng cũng khập khiêng đến trước xe, lúc anh bước xuống xe, nó lết như chết cào ống quần của anh, như đang kể khổ.

Mục Đình Sâm nhìn thấy Bánh Trôi thân hình mập mạp, khắp người nổi da gà, nhưng khi nhìn thấy Ôn Ngôn đứng bên cửa nhìn anh, anh kiên trì bế bánh trôi ôm vào ngực.

Ôn Ngôn sửng sốt, khi nào anh với Bánh Trôi thân thiết như vậy??

Trên lầu, Mạc Ninh nhìn thấy cảnh này qua cửa sổ, nhíu mày, Mục Đình Sâm ghét lông của động vật, cô ta biết điều này từ khi còn nhỏ, không ngờ đến mèo của Ôn Ngôn nuôi anh có thể chịu đựng…

“Hôm nay trời gió lớn, đừng đứng ở đây, trờ về nằm đi, ăn cơm để má Lưu đem đến phòng.” Mục Đình Sâm đến trước Ôn Ngôn, đưa Bánh Trôi vào trong lòng cô bề.

Lần này Ôn Ngôn bị sửng sốt, từ trước anh rõ ràng ghét nhất người không có quy tắc, không cho cô ăn cơm ở trong phòng, nay đột nhiên mở lời trước, chủ động đưa ra.

Đầu cô suy nghĩ, hỏi: “Bánh Trôi có thể vào phòng không? Cả ngày không gặp tôi nó sẽ sợ…” Mục Đình Sâm bước chân hơi dừng lại: “Đừng được một tắc lại muốn tiền thêm một thước, néu đề tôi thấy tôi sẽ vứt đi cho cô.”

Lời nói anh không nặng lời, giống như tùy miệng nói ra, khóe miệng Ôn Ngôn hơi nhếch lên cười, ý là không để anh nhìn thấy thì được rồi?

Lúc ăn cơm tối, Ôn Ngôn vẫn tự giác là không ăn ở trong phòng, không phải là không động đậy được. Mạc Ninh ở trên bàn ăn huyên thuyên không nghỉ: “Đình Sâm, nhiều năm rồi không gặp nhau, anh vẫn như vậy, em cứ tưởng đàn ông ngoài ba mươi sẽ bắt đầu có mập ra, anh đây là đi ngược lại sao, kết hôn rồi vẫn đẹp trai như trước khi lấy vợ. Em ở nước ngoài thấy rất nhiều anh đẹp trai, không có người có thể lọt vào mắt em.”

Lời nói này nghe giống như là đang đùa, Mục Đình Sâm đối với Mạc Ninh không quá xa lạ, cười nói: “Cô hiện tại so với lúc nhỏ đẹp hơn rất nhiều rồi.”

Mạc Ninh ngây người nhìn anh: “Anh lúc nhỏ không để ý em vì em trông xấu xí đúng không? Sự thay đổi con gái mười tám tuổi, em sớm không còn xấu xí nữa, đáng tiếc anh kết hôn rồi.”

Ôn Ngôn đột nhiên cảm thấy bản thân thừa thải, Mục Đình Sâm khẽ nhíu mày: “Cái gì nói đáng tiếc tôi kết hôn rồi? Đối cới tôi mà nói không có cái gì đáng tiếc, cô có xấu hay không xấu, đẹp hay không đẹp, đối với tôi không có liên quan, chỉ là trước đây tôi lo lắng thay chú Mạc, sợ cô không ai lấy.”

“Bố em nói rồi, nếu em không ai lấy, thì để em gả cho anh.” Đột nhiên Mạc Ninh nói ra.

Nói ra những lời này, bầu không khí trở nên im lặng, Ôn Ngôn không ngờ rằng trước đây bản thân bị Khương Nghiên Nghiên làm cho chật vật thì thôi đi, bây giờ lại xuất hiện “đối thủ số 2” sao?

Trong lòng cô tích luỹ giọt nước theo từng ngày, cuối cùng cũng tràn ra: “Chú Mạc cũng chỉ nói đùa thôi, lần trước cùng chú Mạc ăn cơm, tôi và Đình Sâm cùng nhau đi, Mạc Ninh, cô và chú Mạc thật là giống nhau.”

Má Lưu ở bên nghe Ôn Ngôn nói lời này, gần như phát khóc vì sung sướng, dưới cái nhìn của bà, hận trước khi rèn sắt không thành thép cuối cùng cũng biến mất, Ôn Ngôn cuối cùng cũng biết bảo vệ “tôn nghiêm của nữ chủ nhân” rồi!

Mạc Ninh mím môi không nói, đáy mát Mục Đình Sâm lướt qua thần sắc phức tạp khó nắm bắt, dường như cũng có chút ngạc nhiên thoáng qua lòng, ngay cả bản thân anh cũng không không biết rốt cuộc là loại cảm xúc gì, lần đầu tiên Ôn Ngôn gọi tên anh mà không kèm họ.

Sau bữa ăn Mạc Ninh và Mục Đình Sâm ở phòng khách, Ôn Ngôn không muốn tham gia, vì không biết quá khứ của họ, cô không muốn cảm giác bản thân bị gạt bỏ, nên ôm Bánh Trôi đến phòng ngủ.

Cô muốn nghỉ ngơi, nhưng không biết tại sao giống như là bị kích thích, đầu óc rất tỉnh táo, bắt giác muốn nghe rõ động tĩnh ở dưới lầu…

Không lâu sau, dưới lầu không có tiếng động, chỉ có tiếng bước chân đã tới gần cửa.

Cô nghe ra tiếng động này, là Mục Đình Sâm! Nhìn Bánh Trôi ngọt ngào nhằm trên chăn, tay cô vội vàng nhét nó vào trong chăn, không quên chừa khoảng trống cho nó thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.