Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 105: Học Hỏi Từ Người Phụ Nữ Khác



Một giây sau, cửa phòng bị đầy ra, là Mục Đình Sâm. Ôn Ngôn có chút chột dạ gục thấp đầu, vì lo lắng, hai má đỏ bừng, tim đập nhanh sắp đến giới hạn rồi, may mà Bánh Trôi im lặng, không động đậy.

Hôm nay hình như tâm trạng Mục Đình Sâm đặc biệt tốt, dù không có người khác, những khóe miệng cũng nhéch lên ý cười, thậm chí còn vui hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Ôn Ngôn lúc này lo lắng không được, sao có thể quan tâm đến chuyện không vui giữa bọn họ? Thuận miệng trả lời: “Không có, tôi rất tốt, rất vui, cảm thấy ngày mai có thể đển công ty đi làm.”

Mục Đình Sâm không nói: “Đừng làm loạn, ít nhất phải nằm ở nhà một tháng, về sau đừng tùy tiện mà chọc giận tôi, không tốt cho cô, cô thì không có thẻ… học hỏi từ người phụ nữ khác làm cách nào để tôi vui sao?”

Cô ngước mắt lên nhìn anh: “Học ai? Khương Nghiên Nghiên?”

Hơi thở của anh trở nên trì trệ, sắc mặt anh trầm xuống, đi thay quần áo, phớt lờ cô, cô có thể khiến cho anh nổi giận, bất cứ lúc nào bát cứ nơi đâu.

Khi Mục Đình Sâm đang thay đồ thoải mái chuẩn bị kên giường nghỉ ngơi, đột nhiên cô siết chặt chăn ngăn động tác của anh: “Cái đó… anh… anh có thể giúp tôi xuống lầu lấy đồ giúp tôi không?”

Mặc dù anh không vui, nhưng anh vẫn đông ý, hờ hững nói: “Lấy cái gì?”

“Tôi… tôi muốn ăn chuối, anh giúp tôi lấy một quả đi!” Thật ra cô không muốn ăn chuối gì cả, cô phải đem Bánh Trôi ra ngoài! Bình thường Mục Đình Sâm sẽ không nghỉ ngơi sớm như vậy, công tác lần này trở về quá mệt nên mới trở về phòng sớm, cô không nghĩ tới điều này qua.

Vẻ mặt của Mục Đình Sâm có chút kỳ quái, xoay người ra.

Ôn Ngôn nhanh chóng ôm Bánh Trôi thả ra, ai biết Bánh Trôi chết sống không đi, lại nhảy trở lên giường, dáng đi khập khiễng khiến người khác lo lắng.

Cô mềm mỏng nói: “Bánh Trôi, “hổ” ăn thịt người trở lại, mày không sợ sao? Anh ta khôn gcho mày vào, mày xuống dưới lầu tìm má Lưu để chơi, được không? Ngoan, nhanh lên, anh ta lập tức quay lại.”

Cho dù cô nói cái gì, giống như đều không thám vào đầu Bánh Trôi Vậy, lúc này, Mục Đình Sâm đã đem đĩa trái cây lên lầu, cô đau đầu nhét Bánh Trôi vào trong chăn bông, có chút tuyệt vọng…

“Ăn một chút, đồ ăn đều là đồ lạnh.” Mục Đình Sâm vào phòng để đĩa trái cây trên đầu giường, sau đó mở chăn bông lên nằm xuống.

Ôn Ngôn cảm thấy hôm nay anh kỳ lạ không hiểu được, sao đột nhiên đối xử với cô tốt như vậy? Nhưng cô không thể hiện ra bên ngoài có gì khác lạ, chỉ có thể nằm xuống tay chân run, che chở cho Bánh Trôi ở bên trái cơ thể, bên phải cô là Mục Đình Sâm…

“Cô không muốn ăn cái gì hả?” Anh đột nhiên hỏi.

“Hả?” Trong tay cô chân tay Bánh Trôi không yên phận, trong lòng cô lo lắng.

“Qủa chuối.” Anh nhắc nhở.

“Vâng… tôi… tôi không muốn dậy… tạm thời không ăn, sẽ ăn sau…” Cô tìm đại lý do.

Tuy nhiên, Mục Đình Sâm đột ngột đứng dậy giúp cô bóc quả chuối đưa lên môi: “Ăn nhanh rồi ngủ, cũng không còn sớm nữa, sáng ngày mai tôi còn có cuộc họp sớm.”

Cô thực sự không ăn được… vì không đói: “Anh ăn đi, tôi tạm thời chưa muốn ăn.”

Anh nhíu mày, nhếch miệng lên với ý vị sâu xa: “Tôi không ăn cái này.”

Cô chợt đỏ mặt, sao lại nghi ngờ anh có ý riêng? Nghỉ ngờ anh đang “lái xe”?

Để giảm bớt bầu không khí khó giải thích này, cô há miệng cắn một miếng, rất khó nuốt: “Ăn không được, anh lấy ra đi, trái cây sẽ làm căn phòng có mùi.”



Thấy đôi môi của cô khẽ nhếch, ánh mắt anh hơi chìm xuống, đột nhiên anh cúi người hôn lên môi cô.

Trong đầu Ôn Ngôn vang lên một tiếng “ong”, anh đây là muốn làm gì? Giữa bọn họ có rất nhiều vấn đề chưa giải quyết, không phải là cừu nhân gặp nhau thì đỏ mắt sao? Cứ như vậy mà hôn là có chuyện gì xảy ra?

“Ừm… không phải…” Cô muốn từ chối, nhưng vừa mở miệng thì bị anh thừa cơ, anh đột nhiên dùng lực đè lên người cô, vì để phòng ngừa cô giãy giụa, cách một lớp chăn cô hoàn toàn không thể động đậy, đương nhiên, anh không dùng toàn bộ sức lực lên người cô.

Cô hoàn toàn bị động thừa nhận hành động của anh, trong đầu cô vì thiếu khí mà trống rỗng, đột nhiên, Bánh Trôi từ trong chăn chui ra: “Meo meo…”

Mục Đình Sâm đơ người, theo phản xạ nhảy xuống giường, dáng vẻ như bị kinh sợ.

Ôn Ngôn vén chăn ôm Bánh Trôi ra, mặt đỏ bừng: “Má Lưu, thay ga trải giường!”

Ôn Ngôn cuối thấp đầu nói: “Bánh Trôi nhảy lên giường!”

Còn bị phát hiện…

Má Lưu vội vàng đáp, giọng Mục Đình Sâm đột nhiên từ trên lầu nói xuống: “Không cần đổi!”

Sau đó là tiếng cửa phòng bị đóng sầm lại.

Tiếng động này làm cho má Lưu rùng mình một cái, đành không biết khuyên làm sao: “Ngôn Ngôn, thiếu gia không thích khi mèo vào phòng ngủ thì không cần đem Bánh Trôi vào, hai con lại cãi nhau, hòa khí không thể xoa dịu, đúng không? Con đưa Bánh Trôi cho má, tối nay nó ngủ phòng má.”

Ôn Ngôn có chút do dự: “Phòng có bốn người ở, Bánh Trôi đi có phù hợp không?”

Má Lưu võ ngực nói: “Yên tâm đi con, dù ở bốn người nhưng phòng còn rất lớn, rộng rãi nữa, đừng lo lắng gì hết, mau dọn dẹp nghỉ ngơi, con phải chăm sóc cơ thể tốt một chút.”

Bất đắc dĩ đưa Bánh Trôi cho má Lưu, nhìn má Lưu rời khỏi, trong lòng Ôn Ngôn có chút sợ sệt, hiện tại trở về phòng thì như thế nào? Nhưng cửa phòng bị Mục Đình Sâm đóng lại rồi…

Nghĩ đến nụ hôn không thẻ giải thích được mới vừa rồi, trong lòng cô có chút hoảng loạn, tiềm thức đối với việc quay về phòng sinh ra một loại tâm tình mâu thuẫn…

Đột nhiên, Mạc Ninh xuất hiện ở đầu cầu thang, như một con mèo lười khoanh tay trên lan can: “Có muốn tôi “thu lưu” cô một đêm không? Tính cách Đình Sâm tốt như vậy, sao lại đối xử tệ với cô như vậy? Cho tới bây giờ tôi còn chưa thấy qua anh ấy nổi giận, nói chuyện to tiếng như vậy.”

Thật không? Chưa thấy Mục Đình Sâm nổi giận to tiếng? Trong lòng Ôn Ngôn có chút nhẹ nhõm không hiểu được, Mục Đình Sâm chỉ thể hiện bản chất của mình trước mặt những người thân cận, lời nói này của Mạc Ninh chỉ là người “vòng ngoài” của anh.

“Không cần, cho dù nói như thế nào thì đây cũng là nhà tôi, không có “thu lưu” như cô vừa nói.” Ôn Ngôn nói xong với Mạc Ninh thì đi về cửa phòng ngủ.

“Cô cảm thấy cô với Mục Đình Sâm hợp nhau sao?”

Đột nhiên, Mạc Ninh nhỏ giọng hỏi.

“Sao lại nói lời này?” Ôn Ngôn dừng chân nhìn cô ta.

“Hì hì, thì chính là tôi tổ hợp hai người rất kỳ lạ, cô hẳn là cô nhi anh ấy thu nuôi, bố cô hại chết cả nhà anh ấy, hơn mấy chục người, này này, sao anh ấy lại kết hôn với cô? Xét về thân thế lai lịch mà nói, bố cô trước đây là cơ trưởng riêng của Mục gia, các người cũng không môn đăng hộ đối, tôi đột nhiên nghĩ đến người trong nước có một câu tục ngữ, gần quan được ban lộc, cô nhìn qua thì cứ như người yếu ớt vô hại, thực ra cũng có chút thủ đoạn.”

Giọng điệu Mạc Ninh bình thản như là chuyện thường này, nhưng nói lại làm cho người khác không sao thoải mái nỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.