Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1063





Ôn Ngôn lập tức phản ứng ra, cười hì hì nói: “Ái chà chà, anh cũng có ngày hôm nay à? Lại vì chuyện như thế này để đến nhờ vả tôi? Anh có không có gì cho tôi thì tôi cũng sẽ giúp thôi, nhưng mà… chuyện như thế này, đa phần là phải xem bản thân anh, không thể dựa vào người ngoài để duy trì được.

Nói thật thì anh có thể không biết là trước đây Khúc Thanh Ca thích anh đến thế nào, bây giờ đưa ra đề nghị ly hôn cũng đều là do anh ép cả, anh phải tự kiểm điểm lại bản thân đi, thực là không còn cách nào khác thì trước đây cô ấy đối xử với anh như thế nào, thì anh cũng đối xử như thế với cô ấy, đấy chính là điều mà cô ấy cho là tốt đẹp nhất.”
Diệp Quân Tước nhướng mày lên: “Cô nói một câu bằng Mục Đình Sâm nói cả đống, được rồi, cảm ơn cô trước, tôi đồng ý với cô ấy là tối nay về nhà sẽ bàn về chuyện này, cô tốt nhất là đi tìm cô ấy trước khi tôi đi về, buổi chiều…cô xin nghỉ?
Được nghỉ thì ai lại chả thích? Hai người họ rất ăn nhịp với nhau, Ôn Ngôn cầm lấy điện thoại đong đưa: “Vậy thì tôi phải gọi điện thoại cho “cấp trên của tôi” để xin nghỉ đã, yên tâm đi, buổi chiều nhất định sẽ giải quyết cho anh, nhưng gì nên nói thì tôi nhất định sẽ nói bằng hết thì thôi, nhớ là sau này phải mời tôi ăn cơm đấy nhé…”
Buổi trưa cùng ăn cơm với Mục Đình Sâm xong thì Ôn Ngôn đi đến trang viên của Diệp gia.


Khúc Thanh Ca đang ngồi ở trong phòng ngủ dọn dẹp quần áo cho Diệp Quân Tước, mỗi bộ đồ vest và áo sơ mi đều được cô giặt sạch như mới, gắp rất vuông vắn, còn tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ, mùi hương này rất phù hợp với khí chất của Khúc Thanh Ca, tao nhã xinh đẹp, lại có một chút cứng đầu từ trong bản chất.

“Những chuyện này đều là do đích thân cô làm sao?” Ôn Ngôn rất kinh ngạc hỏi, ít nhất là từ khi ở cùng với Mục Đình Sâm thì những chuyện này cô đã không còn phải động tay vào nữa, cô một lòng chăm lo cho sự nghiệp của mình, cũng không có thời gian đi làm những chuyện này, không ngờ là Khúc Thanh Ca là một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ lại có thể đi làm những chuyện vặt vãnh như thế này, lại còn làm tốt như thế nữa, chỉ cần nhìn qua thôi là biết cô rất thành thục làm chuyện như thế này rồi.

Khúc Thanh Ca ngắng lên nhìn Ôn Ngôn, cười: “Đúng thế, anh ấy không thích mặc quần áo có vết nhăn chút nào, mỗi lần nhìn thấy quần áo có nếp nhăn là lại cau mày lại, sau đó còn mắng mỏ bảo mẫu vài câu, thế nên cuối cùng lại thành ra tôi làm.

Anh ấy đồng ý là buỏi tối nay sẽ quay về nhà bàn bạc về chuyện ly hôn với tôi, thế nên tôi mới dọn dẹp lại quần áo của anh ấy, tránh cho sau này anh ấy muốn mặc lại tìm không thấy.

Ôn Ngôn, sao cô lại có thời gian đến đây thế? Lúc này lẽ ra là cô phải ở công ty mới đúng chứ?”
Ôn Ngôn cũng không muốn giấu cô, kéo ghế ra ngồi xuống, ôm lấy Nhuế Nhuế trêu đùa, nói: “Là Diệp Quân Tước đến công ty tìm tôi, tôi là đến để làm người hòa giải.”
Ánh mắt của Khúc Thanh Ca thoáng qua vẻ ngạc nhiên, cô vốn là muốn nhờ Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn giúp cô có thể ly hôn, không ngờ cuối cùng Ôn Ngôn lại trở thành người đến nói đỡ cho Diệp Quân Tước.

Diệp Quân Tước là một người cao ngạo như thế, lại đi cúi đầu nhờ vả người khác sao? Lại còn là vì chuyện như thế này…
Nhát thời cô cũng không biết nên nói gì cho phải.


Ôn Ngôn thở dài, nói: “Diệp Quân Tước thật sự là không muốn ly hôn, tôi cảm thấy là… trước đây là tôi đã đoán sai rồi, anh ta là có tình cảm với cô đấy.

Vì chuyện này, anh ta không chỉ đến tìm tôi, mà còn tìm cả Mục Đình Sâm để hỏi ý kiến nữa, sau khi tôi biết anh ta cũng đi tìm Mục Đình Sâm thì thật sự là rất ngạc nhiên, cô biết đấy, trong lòng anh ta căm hận người nhà họ Mục như thế… Chuyện khác thì tôi không dám nói nhiều, cô nhìn Nhuê Nhuế xem, con bé còn quá nhỏ, lại là do một tay cô nuôi lớn, cô thật là nỡ bỏ lại nó mà bỏ đi một mình ư? Đại bộ phận đàn ông đều không có nhẫn nại mấy, nếu như Nhuế Nhuế quấy khóc đòi mẹ thì nói không chừng là còn bị ăn đòn nữa ấy chứ, cô nghĩ đến những điều đó, thật là không chút động lòng sao? Tôi cảm thấy Diệp Quân Tước vẫn chưa phải là không còn cách nào cứu chữa, cô cũng có thể cho anh ta một cơ hội nữa, cũng là để cho bản thân một cơ hội, anh ta đang bù đắp, đang tìm cách cứu vãn rồi, từ lúc anh ta bắt đầu tặng xe cho cô là tôi đã nhìn ra rồi, cô không phát hiện ra sao?”
Trong lòng của Khúc Thanh Ca lúc này không biết là có tư: vị gì, Nhuế Nhuế vẫn là ở cái tuổi ngây thơ không hiểu gì, lúc con bé cười thì dễ thương vô cùng, chỉ cần nghĩ đến việc phải rời xa đứa con gái bé bỏng này thôi là trong lòng cô đã đau như dao cắt rồi.

Những điều này không phải là cô chưa từng nghĩ tới, điều duy nhất mà cô có thể dự tính đấy là sau khi rời khỏi được đây, đợi cuộc sống ổn định lại rồi sẽ thương lượng với Diệp Quân Tước để con gái ở với cô.

Cô đã do dự rất lâu, đến cuối cùng vẫn là quyết định lựa chọn ly hôn, ít nhiều thì có vẻ như là cô máu lạnh, nhưng mà máu lạnh nhất, chẳng phải chính là Diệp Quân Tước sao? Một người đàn ông không cách nào ủ ấm lên được, cô có vun vén đến thế nào thì đến cuối cùng cũng chỉ là bản thân cô ngày càng thấy lạnh giá, ngày càng thấy tê dại đi mà thôi.

Cô ấy hít sâu một hơi, nói: *Ôn Ngôn, lẽ nào cô cũng cho là một người đàn ông muốn níu kéo cô lại bên cạnh anh ta thì chỉ cần tặng xe, tặng đồ trang sức, tặng mấy chiếc túi đắt tiền thì là yêu cô sao? Không, đấy chỉ là vì muốn giữ cô ấy mà thôi, chỉ vì thế thôi, một khi mà cô chấp nhận thì sau này anh ta cũng sẽ lại giống như trước đây, bởi vì anh ta đã đạt được mục đích rồi, thì sẽ không còn tiếp tục dỗ dành gì cô nữa đâu, ở trong đó không có chút tình cảm nào cả.

Anh ấy yêu tôi hay không yêu tôi, tôi có thể cảm nhận được.


Tôi không phải là thèm muốn vật chất mà anh ấy có thể cho tôi, thứ tôi muốn chỉ là con người của anh ấy mà thôi, không cần biết anh ấy là Diệp Quân Tước hay là Triển Trì đi chăng nữa.

Nhưng mà… bất luận anh ấy là ai thì đều không thuộc về tôi… Từ khi kết hôn với anh ấy cho đến bây giờ đã bao lâu như thế rồi, cô có biết là tôi đã sống như thế nào không? Trước đây những người theo đuổi tôi có rất nhiều, tôi chưa bao giờ phải cúi đầu trước một người đàn ông nào, chưa bao giờ phải sống một cách dè dặt như thé, tôi làm bao nhiêu chuyện như thế… nhiều đến như thế… Tại sao người được anh ấy cất giữ trong lòng lại không phải là tôi chứ? Cho đến bây giờ anh ấy muốn níu kéo tôi lại cũng chỉ là vì con gái mà thôi, tôi đã không còn bắt cứ kỳ vọng nào nữa rồi, thế nên cô đến đây.

để thuyết phục tôi thì cũng hoàn toàn là không cần thiết đâu.”
Kể cả là Ôn Ngôn có khả năng thuyết phục người khác đến như thế nào thì cũng bị những lời nói của Khúc Thanh Ca chặn cho nghẹn họng rồi, cô không phải là Khúc Thanh Ca, chưa từng ở cùng với Diệp Quân Tước, cũng không thể nào có thể cảm nhận một cách sâu sắc như thế… Cô liền hỏi một câu: “Cô có chắc là từ đầu đến cuối anh ta chưa bao giờ nói một câu là thích cô sao? Trên người anh ta không còn có một điểm nào để cô lưu luyến nữa ư?”
Khúc Thanh Ca trầm ngâm một lát, nói: “Có lẽ là có, tôi nhớ không rõ nữa, cũng có những người đàn ông không có thói quen mở miệng là nói những câu đó chăng? Thích thoảng khi cao hứng… cô tin cảm giác ấy, hay là tin vào cái miệng của đàn ông chứ? Tôi hiện giờ đã không còn nơi nào có thể về nữa rồi, không còn người thân để dựa dẫm nữa rồi, tôi quả thật là rất có chấp, hy vọng hôn nhân có thể được hạnh phúc, nhưng mà tôi không thể làm được nữa rồi, thế nên thà là không có nữa.

Được rồi, Ôn Ngôn, cô không cần nói nữa đâu, tôi biết rồi, cô cũng là vì muốn tốt cho tôi, tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, ý nghĩ muốn ly hôn đã có trong đầu tôi vô số lần rồi, lần này, là lần cuối cùng, tôi đã xác định rồi.”
Ôn Ngôn cảm thấy rất thất bại, gật đầu nói: “Tôi đã đánh giá thấp sự quyết tâm của cô, cô hãy coi như là tôi chưa hề đến đây, tối hôm nay hai người hãy nói chuyện cho rõ ràng đi, hy vọng là giữa hai người vẫn còn có đường lùi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.