Ôn Ngôn cười cười, nắm lấy hạt dưa cho cô: “Cậu nói đúng, nói cái gì cũng đúng, có người nhà cậu chống đỡ cho cậu, ai dám chặn miệng cậu?”
Trần Mộng Dao tặc hề hề tiến lên người Ôn Ngôn, Ôn Ngôn nhíu mày hỏi: “Cậu làm gì?”
Trần Mộng Dao cười xấu xa: “Buổi tối đi ra ngoài gặp Quý.
Á Nam một mình bị bắt ngay tại chỗ, tính khí Mục Đình Sâm có thể nhịn được?
Anh ấy không động vào cậu?
Ôn Ngôn trừng mắt nhìn cô một cái: “Cậu đang nói cái gì vậy?
Cái gì bảo mình buổi tối cùng Quý Á Nam một mình đi ra ngoài gặp mặt?
Nói giống như mình thực sự có bắt cứ điều gì với anh ta!
Cậu nghĩ Mục Đình Sâm dám động đến mình sao?
Anh ấy làm sao có thể động?
Với sự hiểu biết của mình về anh ấy, anh ấy có thể đem mình tức chết cũng sẽ không đánh mình, đẩy mình hai cái xem như cực hạn rồi, cậu đây là khuê mật gì a?
Ước mình bị đánh?
Nếu anh ấy đánh mình thật, mình sẽ kết thúc với anh ấy.”
Trần Mộng Dao bĩu môi: “Nói cũng đúng.
Nhưng mình cảm thấy chuyện này, Mục Đình Sâm thật đúng là có lý do tức giận, đổi thành anh ấy cùng người phụ nữ khác đi ra ngoài, cho dù chỉ vì ôm một chút, cậu có thể nhịn được?
Quý Á Nam rất bi thương, về phương diện tình cảm quá cố chấp, kiềm chế bản thân nhiều năm như vậy, trách không dễ dàng, nhưng chuyện này cậu cũng không làm đặc biệt tốt, dù sao thế nào cũng đắc tội với Mục Đình Sâm.
Nếu cậu cự tuyệt Quý Á Nam, quá tàn nhẫn, không cự tuyệt, đối với Mục Đình Sâm tàn nhẫn, chuyện này, cậu không làm được người tốt.”
„ Nghe Trần Mộng Dao nói xong, Ôn Ngôn nhớ lại hình ảnh Mục Đình Sâm đi ra ngoài vào buổi tối cùng người phụ nữ khác, đích xác, cho dù là vì một cái ôm không mang theo bắt kỳ tình cảm nào, cô cũng sẽ nồi máu ghen.
Trách không được lúc ấy anh tức giận như vậy, chuyện này, cô nhất định là sai.
Tối hôm qua cô “chí khí hùng hồn”cũng không phải một chút cũng không chột dạ, chỉ là không thích anh dùng phương thức theo dõi đi “theo dõi”cô mà thôi, cô từ tối hôm qua khi ra khỏi cửa cũng đã chột dạ.
“Dao Dao, cậu khó có được đầu óc tỉnh táo một hồi, nói ra những lời có tiêu chuẩn như vậy.
Mình thừa nhận, chuyện này là mình không có biện pháp làm người tốt, cũng là lỗi của mình.
Quý Á Nam bị đánh rất thảm, Mục Đình Sâm bên này mình cũng đã giải thích qua, chuyện này coi như đã qua rồi.”
Trần Mộng Dao đùa giỡn nói: “Quý Á Nam vốn là muốn chia tay, lần này khiến cho đó càng ngày càng “ăn sâu bén rễ” đánh một trận tàn nhẫn như vậy, đủ để cho đời này anh ta khắc cốt ghi tâm.
May mắn không phải Kính Thiếu Khanh động tay, bằng không Quý Á Nam đời này sợ cũng không thể rời khỏi xe lăn.
Nói thật, nếu không phải trong lòng có cậu, Quý Á Nam đáng có một người phụ nữ tốt,người này, thật tốt, bất kể là bối cảnh gia thế hay ngoại hình và tính cách.
Đánh cho đến khi tàn nhẫn, anh ta cũng sẽ không hối hận đi gặp cậu một lần 2”
Lời nói không dứt lời, Mục Đình Sâm xuất hiện ở cửa cầu thang: “Còn chưa đủ để anh ta hối hận sao?
Có gan để anh ta yêu cầu gặp người phụ nữ của tôi thử một lần nữa.”
Trần Mộng Dao nhất thời im lặng, lè lưỡi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Ôn Ngôn cố ý cười nói: “Dao Dao, không phải cậu nói không sợ Mục Đình Sâm sao?
Sao anh ấy xuống, cậu liền ngừng công kích?”
Trần Mộng Dao mềm nhữn trừng mắt nhìn cô một cái: “Đây không phải là… Thiếu Khanh không có ở đây sao?
Mình đây gọi là hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, hảo nữ không cùng nam đấu.
Mình chính là một quần chúng ăn dưa, chẳng lẽ còn bắt được mình không thả?.