Tâm trạng lo lắng sợ hãi của cô hai ngày nay không phải là Mục Đình Sâm không phát hiện ra, anh chỉ trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngôn Ngôn, không cần biết là người khác.
nói anh như thế nào, anh chỉ hy vọng là em tin anh, cái chết của Quý Á Nam thật sự là không liên quan gì đến anh hết, anh không hề làm gì cả.
Em không cần phải cảm thầy.
áy náy, không liên quan gì đến em hết, anh hy vọng là…
em có thể được ngủ yên giác.”
Trong lòng Ôn Ngôn cảm thấy rất áy náy, cô vẫn có chút nghỉ ngờ anh, cho dù là anh sớm đã đích thân nói với cô là chuyện này anh không hề làm.
Bây giờ thì cô đã hoàn toàn tin anh rồi, thủ đoạn của anh rất hiểm độc, anh cũng không hề giấu giếm, giống như anh nói vậy, làm rồi thì là làm rồi, anh sẽ không giấu giấu diễm diếm, tại sao cô lại không tin anh cơ chứ?
“Em tin là cái chết của Quý Á Nam không có liên quan gì đến anh hết.”
Ngày hôm sau, lúc Ôn Ngôn đi ra khỏi nhà thì phải đeo khẩu trang, che đi vết thương ở trên mặt.
Cô theo thói quen nhắc nhở má Lưu, không được để Tiểu Đoàn Tử đi ra khỏi nhà, Mục trạch to thế này, đủ để cho Tiểu Đoàn Tử chơi đùa, cô còn bị người ta bắt cóc giữa thanh thiên bạch nhật, Tiểu Đoàn Tử mà gặp phải kẻ xấu thì căn bản là không có cơ hội đề trồn thoát.
Đến ngày hôm nay, chuyện Quý Á Nam bị bắt cóc rồi giết hại vẫn còn rất nóng hỏi, bọn bắt cóc gần như là không để lại chút dấu vết gì, còn thi thể của Quý Á Nam thì ngoài ngón tay út đó ra thì cũng không tìm thấy được gì khác.
Trước khi bọn bắt cóc bị bắt lại thì Mục Đình Sâm vẫn là kẻ bị tình nghi hàng đầu, Ôn Ngôn cũng bị chửi bới rất nhiều ở trên mạng, cũng vì chuyện này mà bầu không khí ở Mục thị cũng trở nên rất kỳ lạ, thậm chí còn có ảnh hưởng không hề nhỏ đến danh tiếng của công ty.
Mục Đình Sâm bị những chuyện ở công ty khiến cho rất bực bội, bản thân anh cũng không còn tâm tư nào mà đi quản những gì đang nói ở trên mạng.
Lúc Ôn Ngôn cằm lấy tay anh nghe thấy những chuyện đó, anh bực bội nói: “Em đừng bận tâm đến những chuyện bậy bạ ở trên mạng đấy, ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, mặc kệ cho bọn họ muốn nói gì đi.
Gần đây công ty có rất nhiều chuyện, buổi tối anh không đi về với em được, để Trần Nặc đưa đón em, đem theo cả hai vệ sĩ nữa.
Nhớ đấy, đừng có đi đâu một mình, sợ là sẽ có chuyện.”
Ôn Ngôn lặng lẽ đưa tay đặt lại vào trong túi, cái túi xách này là cô tạm thời lấy ra dùng, túi xách cô dùng thường ngày để quên ở chỗ mẹ Quý, trong đó còn có giấy tờ của cô.
Cô phải thu xếp thời gian nhờ Kha Trăn giúp cô đi lấy về, cũng không biết có bị mẹ Quý vứt đi chưa, có một số giấy tờ mà đi làm lại thì rất phiền phức.
Đến trước cửa công ty, Trần Nặc nhìn thấy các phóng viên đứng canh ở xung quanh đó, nhanh chí lái xe thẳng xuống tầng hàm để xe, nhưng mà vẫn bị đám phóng viên tinh mắt phát hiện ra, không biết là ai hét lên một tiếng, cả đám phóng viên lao về phía hầm xe như bầy ong.
Trong tầng hầm để xe ánh đèn tù mù, Trần Nặc không dám lái xe quá nhanh, rất nhanh đã bị đám phóng viên vây quanh xe.
Mấy người phóng viên đập cửa kính xe, micro chỉ hận là không thể chĩa vào xuyên qua cửa xe được, xe có cách âm nhưng cũng không thể nào ngăn cản được quyết tâm đào bới tin tức của bọn họ.
“Mục tiên sinh, xin cho hỏi việc Quý Á Nam bị bắt cóc rốt cuộc là có liên quan gì đến anh không vậy?”
*Mục tiên sinh, có người nói là phu nhân của anh và Quý Á Nam có tư tình, bị anh phát hiện còn từng ra tay đánh Quý Á Nam nữa, anh có phải vì chuyện này nên mới thực hiện hành vi báo thù không?”
“Mục tiên sinh, xin anh trả lời các câu hỏi của chúng tôi.
Hiện nay mọi người đều đang nói là anh đã giết hại Quý Á Nam, xin hỏi anh nghĩ thế nào về chuyện này?”
Sắc mặt của Mục Đình Sâm đã xám xịt lại, hai tay nắm thành nắm đấm, giống như là có thể xông xuống xe đánh người bắt cứ lúc nào.
Ôn Ngôn túm chặt lấy cánh tay của anh ấy, hạ thấp giọng nói: “Mặc kệ bọn họ muốn nói gì thì nói đi, chúng ta không xuống xe, để bảo vệ đến đuổi bọn họ đi… “
Trần Nặc cũng bị bọn họ khiến cho thấy sợ hãi, vội vàng lấy điện thoại ra gọi bảo vệ đến..