Nghe đến đây, Ôn Ngôn không khỏi thấy nhói lòng, cô không dám tưởng tượng chuyện Quý Á Nam bị bọn bắt cóc hành hạ thé nào đến chết, rồi lại còn bị cắt cả ngón tay nữa.
Nhìn thấy Kha Trăn mạnh dạn vượt qua đường police line đi đến một chỗ có đầy vệt máu trên đất, Ôn Ngôn có chút lo lắng: “Anh làm như thế không sợ phá hoại hiện trường sao?”
Kha Trăn dừng lại nhìn dải băng xung quanh nói: “Không sao, nơi này đã điều tra xong rồi, dải police line này có thể gỡ xuống bắt cứ lúc nào.
Thứ tôi muốn cô đến xem chính là ở đây.
Ôn Ngôn cau mày lại đi đến trước vài bước thăm dò, bên trong dải police line có một chiếc ghế gỗ bám đây bụi, lại còn có vệt máu đã khô đen và dây thừng rải rác vài nơi, khiến cho cô không khỏi thấy ghê sợ.
Kha Trăn ngồi xổm xuống, cẩn thận nhắc một cục đá to bằng bàn tay lên: “Nó là ở đây.”
Ôn Ngôn đến trước nhìn thấy phía dưới cục đá đó là có vài nét khắc, giống như là dùng một thứ gì đó rất cứng vẽ ra vậy, trên nét khắc còn có vệt máu, nhìn không được rõ ràng cho lắm, cũng không được đều.
Cô ấy không phải là người trong ngành nên cũng không nhìn ra manh mối gì: “Cái gì vậy?”
Kha Trăn đưa tay vẽ theo các nét khắc áy: “Nếu như nhìn kỹ những vét khắc này, liệu có phải là có thể tổ hợp được thành một chữ không? Đội điều tra sau khi lấy vật chứng xong, tôi cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ ở đây, nên mới một mình đến xem xét lại hiện trường này vài lần thì phát hiện ra cái này.”
Chữ?
Lúc Kha Trăn dùng tay vẽ lại theo các nét khắc thì Ôn Ngôn có thể nhận ra đó là chữ “hòa” được vẽ một cách loằng ngoằng.
Họ có thể đoán được ra là Quý Á Nam trước khi chết đã bị hành hạ một cách tàn nhẫn đến thế nào, trước khi chết anh ta đã có gắng để lại dáu vết này…
Nhưng mà chữ “hòa” này thì có nghĩa là gì?
Không biết có phải là vì thời tiết quá nóng nực hay không vì sao mà đột nhiên Ôn Ngôn cảm thấy có chút hoa mày chóng mặt, cô cũng không còn tâm tư nào mà đoán nữa.
Đối mặt với mặt đất tan hoang đầy vệt máu tanh, cô thấy hơi bùn nôn, không hiểu chữ “hòa” này là có nghĩa gì? Là Quý Á Nam lúc đó có tình để lại sao? Liệu có phải chỉ là vô tình để lại hay không? Anh trong lúc vùng vẫy vật lộn rồi ngẫu nhiên mà để lại thôi?
Kha Trăn im lặng một lát rồi nói: “Không phải là ngẫu nhiên để lại, mà là một phần đầu của chữ Mục(*).”
(‘) Đây là chữ Hoà “ZK”, còn đây là chữ Mục “8.
Người Ôn Ngôn đột nhiên như khựng lại, sắc mặt liền thay đổi: “Anh nói thế là có ý gì?”
Lẽ nào Quý Á Nam để lại cái này là vì muốn nói cho mọi người biết, người hại anh chính là Mục Đình Sâm?
Chỉ dựa vào vài nét khắc không rõ ràng này lại có thể kết luận là do Mục Đình Sâm làm ư?
Kha Trăn nhìn thấy Ôn Ngôn có phản ứng quyết liệt đến thế thì chỉ điềm tĩnh nói: “Khi cô nói với tôi là chuyện này không có liên quan gì đến Mục Đình Sâm thì tôi cũng rất muốn tin.
Nhưng đến khi chứng cứ đã bày ra trước mắt rồi thì tôi không thể không tin.
Ngoài cái này ra thì đội điều tra còn phát hiện ra ở hiện trường có dây chuyền mà A Nam luôn đeo trên người, có một mặt dây chuyền hình cây thánh giá bằng kim loại, trên đó có vết trầy xước, tôi đoán là cậu ấy đã dùng mặt dây chuyền này để khắc chữ “hòa” này trên mặt đất.”
“Bởi vì thi thể không ở đây, thế nên việc điều tra hiện trường kết thúc rất nhanh, vết khắc này tôi cũng vẫn chưa kịp báo cáo lên trên.
Cô đừng có tự mình lừa mình nữa,cô không cảm thấy là Mục Đình Sâm yêu cô một cách rất lập dị và đáng sợ sao? Anh ta hoàn toàn không hè tin là giữa cô và A Nam là trong sạch, thế nên mới làm ra chuyện như thế này!”
Ôn Ngôn khó khăn lắm mới có thể hoàn toàn tin tưởng Mục Đình Sâm, thế nên sẽ không nghi ngờ anh thêm nữa.
Cô cố gắng nhẫn nhịn cảm giác chóng mặt và buồn nôn, ngồi xuống nhìn kỹ lại vét khắc ở trên mặt đất, nhưng mà bất luận nhìn như thế nào thì cũng đều chỉ là một chữ “Mục vẫn chưa viết xong mà thôi…
Cô nỗ lực muốn vết khắc đó hiện lên rõ ràng hơn, dùng tay lau đi bụi bặm và vệt máu trên mặt đất cho đến khi lòng bàn tay đau rát.
Kha Trăn thấy vậy liền kéo tay của cô lại: “Tôi biết là cô không muốn tin vào chuyện này, nhưng cũng đừng làm như vậy… với hoàn cảnh và thời tiết như thế này, trên tay mà có vết thương thì không biết là sẽ bị lây nhiễm lại bệnh khuẩn như thế nào đâu.
Tôi làm nghề như thế này nên có bệnh sợ bẩn, cô bỏ qua nhé.
Tôi đưa cô đến đây xem thứ này, không phải là muốn cô phải thế nào, chỉ là cảm thấy A Nam đã chết rồi, là vì chuyện gì mà chết, nếu như cô vẫn tiếp tục ở với kẻ ác quỷ như Mục Đình Sâm vậy thì cái chết của A Nam là hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.
Mục Đình Sâm, anh ta có thể đối xử như thế với A Nam thì nói không chừng một ngày nào đó cũng có thể như thế với cô, đối với loại người như thế thì chỉ có thể tránh xa ra mà thôi, tôi chỉ muốn khuyên cô như vậy!”.