Qua nửa phút sau Kính Thiếu Khanh mới từ người cô xuống, cô thấy có chút thở không nổi, đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo: “Ừm… Hôm nay tôi về muộn quá nên trước hết không dọn nha, mai trời
vừa sáng tôi sẽ qua, anh ngủ trước đi, tôi đi đây!”
Kính Thiếu Khanh im lặng, anh ngồi ở mép giường quay lưng lại, không thể nhìn rõ vẻ mặt anh. Cô nghĩ anh ngầm cho phép nên nâng chân chạy ra
ngoài.
Cô không ngờ mình đang đơn giản làm part time vậy mà lại gặp phải tình huống như vậy, thật ra cũng không khó hiểu, một công tử ăn chơi như Kính Thiếu Khanh đã quen lối “hàng đêm vui vẻ”, có khi cô vừa đi thì người phụ nữ đã sà vào lòng
anh.
Ngày hôm sau, tại Mục trạch.
Ôn Ngôn dậy sớm, Mục Đình Sâm và Mạc Ninh còn chưa tỉnh, cô gọi lại cho Trần Mộng Dao, Trần
Mộng Dao bên kia đang ngủ mê man, cũng không nói rõ lý do, chỉ nói chung chung nội dung, người được thuê đó tra được ba năm trước lão Từ bị người từ địa chỉ gửi thư đón đi rồi, khi đó lão Từ đang bị bệnh, tạm thời không tra được những thông tin khác.
Những điều này bọn cô đã sớm biết, chẳng có ích
gì, vì thế lại tốn công vô ích một hồi.
Hơn mười giờ sáng, Mục Đình Sâm xuống lầu, anh cũng đã thay quần áo, xem ra anh sắp đi khỏi nhà. Ôn Ngôn chào anh, nghĩ hôm nay rãnh rỗi không có việc gì làm, cô định chờ Trần Mộng Dao dậy rồi hẹn cậu ấy đi tán gẫu, mua sắm gì đó, nhưng không ngờ Mục Đình Sâm lại nói: “Đến công ty với tôi đi, tôi có cuộc họp, cô đến coi như
giải sầu một chút cũng được.”
Cô muốn từ chối nhưng hiếm thấy anh có tâm trạng tốt muốn đưa cô đến công ty, vất vả biết bao hai người mới được bình yên thế này, cô không mẽ… 5ã… 5 Tin muôn lại khiên cả hai rơi vào cảnh “dâu sôi lửa
bỏng”: “Được, đợi tôi thay quần áo đã.”
Đến tập đoàn Mục thị, Mục Đình Sâm bỗng nắm lấy tay cô đặt lên cánh tay anh, hai người trông rất
thân mật, điều này khiến cô cực kỳ không quen.
Hôm nay là thứ bảy, nhân viên bình thường của công ty không đi làm, những người đến dự họp đều là những nhân viên tinh anh, cấp cao. Không ngoài dự đoán, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn
về phía Ôn Ngôn, mang theo ý tò mò.
Đến ngoài phòng họp, Mục Đình Sâm nhẹ nhàng nói: “Đằng kia có khu nghỉ ngơi, lúc tôi họp, cô ở
đó đợi tôi, sẽ không lâu lắm đâu.”
Ôn Ngôn gật đầu, có chút không hiểu ý định của anh khi đưa cô đến công ty, nếu anh phải bận họp, cô cũng chỉ có thể ngồi ở khu nghỉ ngơi nghịch điện thoại, đâu ra mà giải sầu? Nhàm chán lắm đó?
Đột nhiên, ánh mắt cô rơi vào một bóng người ở
lối vào thang máy, quả nhiên, hành vi của anh vĩnh Đến tập đoàn Mục thị, Mục Đình Sâm bỗng nắm lấy tay cô đặt lên cánh tay anh, hai người trông rất
thân mật, điều này khiến cô cực kỳ không quen.
Hôm nay là thứ bảy, nhân viên bình thường của công ty không đi làm, những người đến dự họp đều là những nhân viên tinh anh, cáp cao. Không ngoài dự đoán, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn
về phía Ôn Ngôn, mang theo ý tò mò.
Đến ngoài phòng họp, Mục Đình Sâm nhẹ nhàng nói: “Đằng kia có khu nghỉ ngơi, lúc tôi họp, cô ở
đó đợi tôi, sẽ không lâu lắm đâu.”
Ôn Ngôn gật đầu, có chút không hiểu ý định của anh khi đưa cô đến công ty, nếu anh phải bận họp, cô cũng chỉ có thể ngồi ở khu nghỉ ngơi nghịch điện thoại, đâu ra mà giải sầu? Nhàm chán lắm đó?
Đột nhiên, ánh mắt cô rơi vào một bóng người ở
lối vào thang máy, quả nhiên, hành vi của anh vĩnh
viễn không bao giờ không có ẩn ý trong đó, là bởi
vì Thẩm Giới nên anh muốn mở họp, đúng chứ?
Thẩm Giới cũng nhìn thấy cô, hai mắt đối diện nhau, xen lẫn tâm tình phức tạp, cô chỉ có thể
ngoảnh mặt đi vì Mục Đình Sâm vẫn còn ở cạnh.
Thẩm Giới đến gần, không thể tránh khỏi cất lời:
“Mục tổng.”
Mục Đình Sâm dửng dưng đáp: “Ừ, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, vào thôi.”
Thẩm Giới nhìn Ôn Ngôn một hồi mới xoay người đi tới phòng họp. Mục Đình Sâm phót lờ ánh nhìn của người khác, ghé vào trán Ôn Ngôn đặt một nụ
hôn: “Ngoan ngoãn chờ anh nhé.”
Ôn Ngôn không nói chuyện, sắc mặt hơi tái nhọt cúi đầu xuống, cô có thể chịu đựng được mưu mô của anh, cũng không vì điều đó mà xấu hổ, nhưng cô lại để bụng, hành vi dịu dàng của anh cũng chỉ là để người khác nhìn thấy, nếu không phải tình
huống cần thiết thì anh sẽ không làm vậy nhỉ? viễn không bao giờ không có ẩn ý trong đó, là bởi
vì Thầm Giới nên anh muốn mở họp, đúng chứ?
Thẩm Giới cũng nhìn thấy cô, hai mắt đối diện nhau, xen lẫn tâm tình phức tạp, cô chỉ có thể
ngoảnh mặt đi vì Mục Đình Sâm vẫn còn ở cạnh.
Thẩm Giới đến gần, không thể tránh khỏi cất lời:
“Mục tổng.”
Mục Đình Sâm dửng dưng đáp: “Ừ, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, vào thôi.”
Thẩm Giới nhìn Ôn Ngôn một hồi mới xoay người đi tới phòng họp. Mục Đình Sâm phót lờ ánh nhìn của người khác, ghé vào trán Ôn Ngôn đặt một nụ
hôn: “Ngoan ngoãn chờ anh nhé.”
Ôn Ngôn không nói chuyện, sắc mặt hơi tái nhọt cúi đầu xuống, cô có thể chịu đựng được mưu mô của anh, cũng không vì điều đó mà xấu hổ, nhưng cô lại để bụng, hành vi dịu dàng của anh cũng chỉ là để người khác nhìn thấy, nếu không phải tình
huống cần thiết thì anh sẽ không làm vậy nhỉ? Bốn mươi phút sau, nửa đầu cuộc họp kết thúc,
một số người bước ra khỏi phòng họp, trong đó có Thẩm Giới, nhưng Mục Đình Sâm không ra ngoài, anh phải ở lại cho đến khi kết thúc cuộc họp.
Sau khi những người khác đi hết, Thảm Giới mới
bước đền khu nghỉ ngơi: “Tiểu Ngôn.”
Ôn Ngôn đứng lên, cười: “Dạ, trùng hợp thật đó, em không biết anh cũng tới dự họp, em đến đây giải sầu với Mục Đình Sâm một chút ấy mà… chân
anh không sao chứ?”
Thẩm Giới không vạch trần vẻ bất an trong mắt cô, anh cười ấm áp: “Không sao, chỉ là tạm thời lúc bước đi có chút kỳ quái, qua một hồi cũng ổn thôi. Anh thây Mục Đình Sâm trước mặt người khác đối xử với em cũng không tệ, hy vọng anh ta làm vậy
không phải chỉ để người khác nhìn.”
Ôn Ngôn không trực tiếp đối mặt với chủ đề này,
cô dời đề tài: “À… Anh có muốn uống chút gì không? Em pha cà phê cho nhé.”
Thẩm Giới suy nghĩ một chút nói: “Được, phiền em
rồi.
Ôn Ngôn mím môi cười, đến phòng làm việc của Mục Đình Sâm pha hai tách cà phê, phòng làm việc của anh có nhiều thứ hơn nhiều so với phòng trà. Cô vừa pha cà phê trở lại khu nghỉ ngồi chưa được hai phút, cửa phòng họp đã mở, Mục Đình
Sâm bước ra: “Ngôn Ngôn, em đang làm gì vậy?”
Ôn Ngôn cố gắng bình tĩnh lại giọng điệu: “Nói chuyện với Thẩm Giới, không phải anh còn chưa
họp xong sao? Anh ra ngoài làm gì?”
“Đi vệ sinh.” Mục Đình Sâm liếc nhìn hai người họ rồi làm như thản nhiên đi vào phòng vệ sinh ở cuối
hành lang.
Thẩm Giới nhấp ngụm cà phê: “Anh ta đi ra ngoài xem em có làm gì với anh không đây nhỉ? Nếu anh ta lo chúng ta chạm mặt nhau, vậy thì sao lại tạo
điều kiện cho hai chúng ta gặp mặt chứ? Đúng là con người mâu thuẫn.”
Ôn Ngôn có chút buồn bực: “Em cũng thấy anh ta rất mâu thuẫn, nếu như không có chuyện gì thì anh về trước đi. Dù sao anh ta đi vệ sinh thì cuộc
họp cũng không thẻ tiếp tục.”
Thẩm Giới bất lực mỉm cười, đứng dậy rời đi: “Được rồi, lát nữa nêu có việc gì nhắn tin cho anh cũng được, đương nhiên là… anh biết bình thường
em sẽ không gọi cho anh.”
Một lát xong cuộc họp cũng kết thúc, Ôn Ngôn đi theo Mục Đình Sâm đến văn phòng lấy tài liệu,
anh thản nhiên hỏi: “Vừa rồi cô nói chuyện gì thế?”
Sự bất mãn trong lòng Ôn Ngôn trào ra: “Anh cố ý làm vậy đúng không? Biết anh ấy tới nên anh mới
đưa tôi đến đây.”
Anh hơi dừng lại, không nói gì. Ôn Ngôn nói tiếp: “Sau này anh không cần phải làm vậy đâu, lần trước đến bệnh viện thăm anh ấy tôi cũng đã nói
rồi, sẽ không còn quan hệ gì với anh ấy nữa, sau
này anh… đừng làm thế nữa.”
Mục Đình Sâm vẫn không nói chuyện, sau khi lầy tài liệu trong phòng làm việc, anh một mình bước đến thang máy, Ôn Ngôn phồng má, khi cửa thang máy đóng lại, cô buồn bực nói: “Anh vẫn còn giận tôi sao? Rõ ràng là vấn đề của anh, con người này
của anh sao lại như thế này…”
“Cô đang tỏ ý không hài lòng với tôi sao?” Anh
quay mặt lại nhìn cô, trong mắt không có cảm xúc.
*Ừ.” Cô sợ mình không đủ hùng hồ, thoáng nhón chân lên, nhưng cô vẫn thấp hơn anh rất nhiều. Năm đó lần đầu tiên đứng cùng anh, cô liền phát hiện ra mình chỉ là một cô bé mà anh đã là người lớn rồi, khung xương gần như đã phát triển đầy đủ, cao đến mức cô chỉ có thể nhìn lên. Vốn dĩ cô nghĩ khi lớn lên cô sẽ cao lên một chút, nhưng bây giờ cô biết rằng dù có lớn thế nào, dù ngày nào có ăn một thùng cơm thì cô cũng sẽ không thể với tới
được dáng người anh.
Anh nhìn thoáng qua đôi chân đang nhón của cô,
khóe miệng thoáng nở nụ cười, anh đột nhiên vui vẻ, anh ép cô vào góc, đặt một tay cô lên tường, giam cô lại giữa bức tường và cơ thể anh: “Không hài lòng cũng vô dụng, cô không thể phản kháng, nếu một ngày cô cao hơn tôi, cô cũng có thể bắt nạt tôi, nhưng hiện tại xem ra cả đời này cô không
có cơ hội rồi.”
Anh đang chế nhạo cô sao? Cô liếc về phía thang máy, ngay khoảnh khắc lúc thang máy dừng lại, cô giẫm lên đôi giày da đất tiền của anh, sau đó mượn ưu thế dáng người thấp bé chui ra từ dưới
cánh tay anh.