“Anh có thể nói cho tôi lý do không? Đừng nói rằng anh lớn như vậy còn sợ ngủ một mình đấy? Sợ
tối?” Trần Mộng Dao đùa giỡn mà hỏi.
“Cứ cho là vậy đi. Cô suy nghĩ chút.” Kính Thiếu Khanh đứng dậy rót một ly rượu, một ngụm uống
hẳn nửa ly.
Trần Mộng Dao đắn đo, cuối cùng vẫn từ chối: “Xe tôi gọi sắp tới rồi, hơn nữa… chúng ta như vậy cũng không thích hợp đâu. Nghe Lâm Táp nói hôn nhân của anh đã định rồi, vậy thì đã có đối tượng kết hôn rồi. Loại chuyện này anh không tìm vị hôn thê của anh mà tìm tôi làm gì? Tôi không muốn bị người ta mắng là không sạch sẽ. Được rồi, ngủ
một mình thì sợ gì chứ, thôi đi.”
Kính Thiếu Khanh cười, cười có chút tự giễu: “Vị hôn thê của tôi? Lần trước không phải cô đã gặp ở nhà hàng rồi sao? Trên người cô ta không có mùi
vị khói lửa như cô.”
Trần Mộng Dao nhất thời không biết nên nói gì
mới được. Cái gì mà gọi là mùi vị khói lửa trên người cô? Nói cô quê mùa à? Cô nam quả nữ quả thực rất ngại ngùng. Cô chỉ mong cho xe tới nhanh chút. Đợi hơn nửa tiếng mà vẫn không thấy có người gọi điện tới. Cô không kìm được mà hỏi: “Anh xem giúp tôi xem xe tới đâu rồi. Sao còn
chưa tới nữa?”
Kính Thiếu Khanh lấy điện thoại ra lắc lư trước mặt cô: “Tôi hủy đơn rồi, xe sẽ không tới đâu. Tối
như vậy rồi cô tự gọi xe cũng không an toàn.”
Cô tức đến phồng má: “Sao anh lại như vậy? Sao có thể ép người ta ngủ cùng chứ? Anh không phải
là lưu manh sao?”
Khóe miệng Kính Thiếu Khanh nở nụ cười xấu xa, nghiêng người về phía cô, giam cầm cô giữa sô pha và cơ thể anh: “Cho dù là giở trò lưu manh
cũng được. Có đền bù, cô suy nghĩ lại chút đi.”
Cô trừng mắt mà gầm thấp lên: “Tôi không! Một cô gái nhỏ thuần khiết như tôi, anh không phải là
đang dẫm đạp người ta sao? Mau tránh ra! Tự tôi
ra ngoài bắt xe!”
Cô gái nhỏ thuần khiết? Kính Thiếu Khanh hơi bắt
ngờ, liền buông cô ra, anh không ác liệt như vậy.
Trần Mộng Dao liền chuồn đi. Biết chỗ này không dễ bắt xe, nhưng vẫn khiến cô mệt chết được. Chỉ việc đi ra khỏi khu biệt thự Bạch Thủy Loan thì cô đã đi gần nửa tiếng rồi. Không dễ gì mới đến được đường lớn mà lại không nhìn thấy chiếc xe nào
chứ đừng nói là taxi. Xe tư nhân cũng cực ít!
Cô men theo dọc đường vừa đi vừa đợi xe. Gió đêm rất lạnh, nhiệt đó cũng hạ xuống. Cả người cô lạnh đến mức không ngừng run rẫy. Chân đã tê
đến mắt cảm giác.
Đột nhiên, sau người vang lên tiếng còi xe. Cô hơi sợ. Nơi như thế này nếu gặp phải bắt cóc gì đó thì một cô gái như cô không thể thoát được! Cô giả vờ như không có gì mà cầm lây điện thoại đã hết
pin, giả vờ như đang gọi điện thoại. Mãi đến khi xe phía sau dừng lại bên đường, hai chân cô lại
không kìm được mà bắt đầu run rầy. Lúc cô đang chuẩn bị chạy bạt mạng thì cửa xe hạ xuống, Kính Thiếu Khanh hứng thú mà nhìn cô: “Làm gì đấy?
Lên xe tôi chở về.”
Trần Mộng Dao thở phào một hơi, sau khi lên xe thì mới đột nhiên nghĩ tới: “Anh không phải đã uống rượu sao? Nếu bị cảnh sát giao thông bắt
được thì làm sao?”
Kính Thiếu Khanh bũi môi: “Còn không phải là tại cô? Nếu tôi không tới thì cô định đi bộ về à?”
Cô nhăn mày: “Thôi đi… uống rượu lái xe nguy hiểm lắm. Anh tự về đi, tôi thà đi bộ về còn hơn. Dù sao cuối tuần không đi làm, đi bộ đến trời sáng
tôi cũng chịu. Có thể ngủ cả ngày đáy.”
Kính Thiếu Khanh trực tiếp quay đầu xe về Bạch Thủy Loan. Trần Mộng Dao ngăn lại: “Anh để tôi
xuống đã chứ!”
“Cô ngủ sô pha, tôi ngủ giường.” Anh trực tiếp cắt ngang, không cho cô cơ hội phản bác.
Trần Mộng Dao hoàn toàn không ngờ cô bị giày vò lâu như vậy mà cuối cùng lại quay về điểm xuất phát. Không ngờ cảnh tưởng trước mắt khiến cô ngây ngóc. Cái sô pha đang yên đang lành lại bị nhuộm một mảng lớn rượu vang. Rõ ràng lúc cô
rời đi thì vẫn bình thường mà.
“Anh cố ý?” Cô trừng mắt mà hỏi Kính Thiếu Khanh.
“Không. Lúc tôi đi có đặt ly rượu vang lên trên tay ghế. Sao rượu lại bị đổ thì tôi không biết.” Kính
Thiếu Khanh vô tội mà nhún vai.
“Anh cô ý làm khó tôi. Rõ ràng tôi quét dọn đã rất mệt rồi, còn thêm việc cho tôi! Sô pha thành như vậy thì tôi phải làm sao?” Cô sắp khóc rồi. Cô thật sự không có chút kinh nghiệm dọn dẹp sô pha như
thế này.
Kính Thiếu Khanh bị cô chọc cười. Anh vồn tưởng
cô trách anh có ý làm bản sô pha đề ép cô. Ai ngờ suy nghĩ của cô lại kỳ lạ như vậy, vĩnh viễn đều
không ở cùng một tuyến suy nghĩ với người bình
thường mà.
Đã đến nửa đêm rồi, không về được nữa, Trần Mộng Dao đành chấp nhận. Chỉ là không đắp cùng một cái chăn với Kính Thiếu Khanh, như vậy mới
có cảm giác an toàn.
Mục trạch.
Mạc Ninh kéo Ôn Ngôn ngồi trước laptop để mua túi xách bản giới hạn, đều là những kiểu mà bạn bè ngoại quốc giới thiệu cho Mạc Ninh. Do chênh lệch múi giờ, họ không thể không thức đến nửa
đêm.
“Mạc Ninh, hay là hôm nay chúng ta nghỉ đi? Tôi buồn ngủ rồi…” Ôn Ngôn không chịu nổi nữa. Đã mười hai giờ rưỡi rồi, cô vừa vào cửa liền bị Mạc Ninh “trưng dụng”. Nghĩ tới Mục Đình Sâm lúc này e là đã ngủ say rồi thì cô liền vô cùng hâm mộ. Cô
cũng muốn ngủ!
Tinh thần của Mạc Ninh vững, giống như không
bao giờ biết mệt vậy: “Sắp xong rồi. Đừng hoảng,
nhanh, chọn cho mình một cái đi. Tôi tặng cô.”
Ôn Ngôn tùy tiện chỉ một chiếc túi nhỏ màu gạo: “Cái đó đi.”
Không dễ gì mới chịu đựng xong thì đã hơn một giờ rồi. Ôn Ngôn nhắm mắt mà đi về phòng ngủ chính. Mí mắt của cô nặng như bị người ta vá lại
vậy.
Vừa nằm xuống, Mục Đình Sâm liền sáp lại ôm cô chặt cứng. Đầu óc cô cũng mơ hồ: “Đừng náo…
Tôi buồn ngủ chết được…”
Trong mê mang, hai chân bị kẹp lại, trên người cũng có chút lạnh lẽo. Cô hơi tỉnh táo lại chút. Mắt vừa mở được một nửa thì bị sự tập kích của anh làm cho hết buồn ngủ. Cô hoàn toàn không ngờ tới lâu như vậy hai người lại thân mật lần nữa lại là trong tình huống này. Trong bóng tối cô nhìn không
rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể mơ hồ mà nhìn thầy