Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 134: Bị Bắt Gian



Sau một trận mưa gió cuồng dã, cuối cùng anh cũng đứng dậy đi vào nhà tắm: “Lát nữa tôi sẽ đưa

Mạc Ninh đi. Cô dậy ăn chút gì đó rồi lại ngủ.”

Ôn Ngôn đỏ mặt chui vào chăn, còn hơi hỗn hẻn. Tên này xuống giường là lại dáng vẻ lạnh lùng. Có điều giữa hai bọn họ cũng không có gì để nói. Nếu là lúc trước thì anh tuyệt đối sẽ không nói với cô

nửa câu.

Khu biệt thự Bạch Thủy Loan, Trần Mộng Dao bị lạnh mà tỉnh lại. Ngoài hơi ấm sau lưng thì trước mặt cô lạnh lẽo. Hai cái chăn không biết đã bị đạp xuống giường từ lúc nào. Vốn cùng với Kính Thiếu Khanh mỗi người nửa chiếc giường, bây giò thì hai người lại ôm nhau! Không, chính xác mà nói, là cô bị ôm. Nếu không phải là thấy tay anh chỉ có mức độ mà đặt lên eo cô thì cô nhất định sẽ lập

tức lây cái mạng chó của anh!

Bây giờ cô mới biết anh nói ngủ cùng anh là có ý

gì. Chỉ là xem cô như gối ôm mà thôi, thật sự chỉ là như vậy.

Tối qua đã đi bộ lâu như vậy, cô vẫn không muốn dậy. Tốn không ít sức lực mới kéo chăn lên lại

được, rồi lại ngủ thiếp đi.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Trần Mộng Dao ngủ mê mang, tưởng là nhà mình, bực bội mà càm

ràm: “Bệnh thần kinh à! Gõ cái gì mà gõ…”

Kính Thiếu Khanh bị tiếng gõ cửa làm ổn, đứng dậy đi xem thử. Lúc mở cửa ra, người anh cứng đờ. Hỏi người phụ nữ đứng trước cửa: “Sao cô lại đến đây?”

Annie xách hộp thức ăn tinh xảo lắc lư trước mặt anh: “Em đặc biệt nâu cơm cho anh đấy. Anh nấu cơm ngon như vậy, người ta cũng muốn học mà.

Anh mau thử xem có ngon không.”

Kính Thiếu Khanh không nói gì, Annie chính là vị hôn thê của anh, cũng là người mà lần trước Trần Mộng Dao đã gặp ở nhà hàng. Annie xem như là

môn đăng hộ đối với anh. Mặt loli thân hình nóng bỏng, còn có giọng nói non nóớt của loli, phù hợp

với đa số kiểu hình của đàn ông. Nhưng không biết tại sao, vừa nghĩ tới là liên hôn kinh doanh, anh làm thế nào cũng không có hứng thú nổi với cô ta. Lúc trước anh chưa bao giờ từ chối bát kỳ người phụ nữ xinh đẹp nào muốn bò lên giường

anh cả, chỉ có Annie, anh không có suy nghĩ này.

Dù sao thường ngày là chơi đùa, liên hôn là phải ở cùng nhau cả đời. Anh ghét việc bị sắp đặt, ghét

việc bị trói buộc.

Annie thấy anh thờ ơ thì có chút thất vọng và ủy khuất mà cúi đầu: “Sao vậy? Chẳng lẽ không vui vì em tự ý tới gặp anh sao? Em biết anh không thích người khác tới làm phiền sự yên tĩnh của anh. Em nên nói trước với anh một tiếng…” Lúc nói, cô ta nhìn thấy đôi giày thể thao nữ ở bên cạnh, mặt liền trắng bệch: “Anh… trong nhà anh có người? Anh

không vui khi em tới là vì chuyện này?”

Kính Thiếu Khanh hơi nghiêng người, chặn Annie lại theo bản năng, sợ cô ta đột nhiên xông vào “bắt

gian”: “Không phải như cô nghĩ. Đồ để đây, cô đi trước đi, tối tôi gọi cho cô.”

Annie dù gì cũng là tiểu thư khuê các, chắc chắn sẽ không nhịn cục tức này: “Kính Thiếu Khanh! Anh có ý gì hả? Tất cả mọi người đều biết anh thích ở một mình ở biệt thự Bạch Thủy Loan, trong nhà ít khi có người tới. Tôi sợ làm phiền anh, hôm nay lần đầu tới. Thì ra anh là người như vậy! Tôi lại muốn xem thử người phụ nữ trên giường anh là

ail”

Nghe thấy động tĩnh, Trần Mộng Dao dụi mắt đi ra phòng khách: “Làm gì thế? Có còn để cho người

ta ngủ không hả?”

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại. Kính Thiếu Khanh hơi đau đầu. Annie thì không ngờ người phụ nữ này lại “to gan” như vậy. Hoàn toàn không để cô ta vào mắt! Cô ta nhìn Trần Mộng Dao, đột nhiên nhớ tới đã từng gặp ở trong nhà hàng, hơn nữa Kính Thiếu Khanh còn thanh toán bữa ăn giá

bốn vạn sáu cho Trần Mộng Dao!



Cảm thầy bầu không khí không đúng, Trần Mộng Dao cuối cùng cũng tỉnh táo. Nhìn tình hình trước

cửa, cô nuốt nước miếng: “Cái đó… hiểu làm. Đều là hiểu lầm. Tôi chỉ là nhân viên làm theo giờ ở đây thôi. Quét dọn gì đó. Hai người từ từ nói chuyện,

tôi đi trước.”

Annie không phải là ngốc, chắn lại trước cửa, cố gắng mở hai cánh tay thon thả mà chống lên vành cửa: “Quét dọn vệ sinh? Gạt quỷ hả! Quét dọn đến

tận giường?”

Trần Mộng Dao không giải thích nữa. Dáng vẻ ngái ngủ quần áo xộc xệch không chỉnh tề này của cô thế nào thì cũng không nói rõ được. Loại chuyện này cô cũng không tiện nói. Nhưng ai ngờ một giây sau Annie liền lấy điện thoại ra chụp cô. Xong rồi còn xông vào chụp phòng ngủ còn chưa kịp dọn dẹp: “Đợi đấy cho tôi! Loại phụ nữ rẻ mạt

như cô tôi gặp nhiều rồi!”

Kính Thiếu Khanh không nhịn nổi nữa: “Chuyện của hai chúng ta có thể đừng kéo người khác vào không? Cô bát mãn thì nói với tôi, chúng ta nói

chuyện, không cần phải làm đến bước này!” Annie tức điên lên, giấu điện thoại đã ghi lại chứng cứ vào trong cổ áo: “Có bản lĩnh thì anh tới mà

lấy!”

Kính Thiếu Khanh nếu muốn lấy điện thoại, nhất định phải thò tay vào trong cổ áo của cô ta. Trần Mộng Dao lần đầu gặp “người lợi hại” như vậy, hơn nữa cô cảm thấy mình có lỗi trước, chỉ đành ném lại mớ hỗn độn này cho Kính Thiếu Khanh rồi chuồn đi. Lúc cô bỏ chạy, Annie còn hét theo sau lưng, nhưng bị Kính Thiếu Khanh ngăn lại. Chạy thẳng một mạch ra khỏi khu biệt thự Bạch Thủy Loan, phổi của cô sắp nỗ rồi. Lây điện thoại ra gọi cho Ôn Ngôn: “Tiểu Ngôn… mẹ nó mình sắp sụp đổ rồi. Nói không chừng rất nhanh mình sẽ lên

hotsearch đáy.”

Ôn Ngôn mê mang mà không hiểu gì: “Sao vậy?”

Đã đến lúc này rồi, Trần Mộng Dao cũng không giấu nữa, nói rõ đầu đuôi một lần. Ngay cả chuyện

làm bồi rượu ở câu lạc bộ cũng nói ra. Ôn Ngôn

nghe vậy mà nhíu mày: “Dao Dao, đừng tới nhà

Kính Thiếu Khanh nữa. Lần sau mình hỏi thử Mục Đình Sâm có công việc gì để cậu làm thêm được không. Chuyện đã đến bước này rồi thì nên rung

chuông cảnh giác rồi.”

Trần Mộng Dao đồng ý với quan điểm của cô: “Mình cũng thấy vậy. Mình nói với Kính Thiếu Khanh một tiếng, sau này không đi nữa. Mình về nhà đã, nếu không mẹ mình sẽ lại làm ầm lên.

Không nói nữa nhé.”

Cúp máy, Ôn Ngôn xuống giường, sửa soạn xong thì do dự một lát rồi gọi cho điện cho Mục Đình Sâm. Điện thoại rất nhanh được kết nói. Cô liền hỏi: “Bây giờ có tiện nói chuyện không? Tôi có chút chuyện cần nói với anh, tốt nhát là bên cạnh

không có người,”

Mục Đình Sâm bên kia khá ồn ào, lâu sau anh đi tới nơi yên tĩnh. Đợi cho bên kia yên lặng lại, anh

mới nói: “Bây giò nói đi.”

Ôn Ngôn bình tĩnh lại, kể lại đầu đuôi câu chuyện của Trần Mộng Dao. Mục Đình Sâm trầm mặc một

lát: “Thiếu Khanh hơi quá rồi. Chuyện này tôi sẽ nói lại với cậu ấy. Đây là chuyện do cậu ấy gây ra,

cậu ấy có nghĩa vụ xử lý. Cô không cần lo.”

Ôn Ngôn hơi bực bội mà thở dài: “Dao Dao là một cô gái kiên cường như vậy, bị người ta xem là tiểu tam, bảo cậu ấy nghĩ thế nào chứ? Thật không hiểu Kính Thiếu Khanh nghĩ thế nào nữa. Anh ta cũng không thiếu phụ nữ. Anh ta không thể đụng vào Dao Dao. Anh nói rõ với anh ta. Còn có chính là… Anh có công việc làm thêm gì thích hợp để giới thiệu cho Dao Dao không? Tôi sợ cậu ấy đi

con đường không đứng đắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.