Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 156: Anh Từng Yêu Cô



Anh từng yêu cô?

Yêu sao?

Anh từng yêu cô sao?

Đây là lần đầu tiên Ôn Ngôn nghe được chữ này từ miệng anh. Dù từng có rất nhiều người nói với cô rằng anh thích cô, nhưng đến giờ cô vẫn luôn nghĩ điều đó rất hoang đường, hóa ra lại là sự thật.

Mãi đến khi cánh cửa đóng sầm lại cô mới hoàn hồn, anh mang theo hành lý bỏ đi, chẳng biết khi nào anh mới quay về.

Về phần những gì anh nói chưa từng làm gì với Khương Nghiên Nghiên, cô tin cũng được, không tin cũng không sao. Dù sao cô vẫn luôn cảm thấy bọn họ đã xảy ra chuyện, cuộc điện thoại đêm qua càng khẳng định sự thật này. Anh thấy cô đang nói dối, vậy nên anh dùng cách thức tương tự đáp lại sao?

Vào bữa sáng ngày hôm sau, cô nhận được một tin nhắn từ Thẩm Giới: Tiểu Ngôn, anh xin lỗi, nếu anh không về nước thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.

Tối nay 8 giờ anh và gia đình cùng nhau bay ra nước ngoài, cho em gian từ sáng đến chiều để cân nhắc, em có muốn đi cùng anh không.



Cả nhà Thẩm Giới phải ra nước ngoài, minh chứng họ đã bị ảnh hưởng bởi Mục Đình Sâm. Điều này Ôn Ngôn biết, nhưng cô bất lực. Cô chưa nghĩ đến việc chạy trốn ngón tay gầy guộc gõ vài chữ: Em không cần phải cân nhắc, em sẽ không đi, em chúc anh tiền đồ gấm hoa, có thể quen được anh, là niềm vui của em. Sau mười phút, Thẩm Giới trả lời: Anh cũng vậy, em là may mắn lớn nhất, cũng là bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời anh. Anh sợ cả đời này anh sẽ không bao giờ quên được em, mong em khỏe.

May mắn lớn nhất, bất hạnh lớn nhất. Nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, nước mắt cô rơi "bộp bộp". Má Lưu thấy vậy, vô cùng sợ hãi: "Ôn Ngôn, sao con lại khóc? Thiếu gia lại gây gỗ với con sao? Cậu ấy đã lớn vậy rồi, còn tính toán với đứa con gái nhỏ như con, thật là, thôi con đừng khóc, đừng khóc, có gì con có thể nói với má..."

Ôn Ngôn lắc đầu, khó chịu không nói nên lời, chưa bao giờ cô cảm thấy cuộc sống ảm đạm đến thế. Từ ngày bố mắt, trên lưng cô mang theo tội nghiệp từ ngày đó, cô những tưởng lần đó đã là lần long trời lở đất trong đời mình, nhưng lần này Cảm xúc cô càng thêm nặng nề hơn, tựa như có một ngọn núi đang đè chặt cô xuống, không thể trốn thoát, cũng không cách nào thở được, cứ mãi dày vò như vậy, Sống không nổi, chết không xong...

Ăn sáng xong, cô điều chỉnh cảm xúc đi đến công ty, Lâm Táp thấy cô, muốn nói rồi lại thôi. Cô vờ như không sao, cười nói: “Anh muốn nói gì thì nói đi, tôi không sao cả”.

Lâm Táp nhìn xung quanh, xác định rằng không ai mới mở miệng: “Cô và Đình Sâm... có ổn không? Gần đây công ty anh ấy có vấn đề, có người đã lập mưu anh Chương 156: Anh Từng Yêu Cô?

ấy, anh ấy áp lực phiền muộn lắm, ở thời điểm mấu chốt này còn xảy ra thêm chuyện của cô, anh ấy trụ được cũng là kỳ tích rồi. Thẩm Giới... chắc chắn sẽ gặp họa, cô cũng đừng nhúng tay vào thỉnh. thoảng cô quan tâm đến Đình Sâm chút đi. Anh ấy không chỉ là thời đã nuôi lớn cô, mà còn là chồng Cô. Khi xưa còn nhỏ cô không hiện tình yêu, nhưng bây giờ ít nhất cũng hiểu chút chứ?"

Vất vả lắm mới điều chỉnh cảm xúc được, lúc này cô gần như sụp đổ Ôn Ngôn hít sâu một hơi: "Đúng vậy, trước đây tôi không hiểu, giờ thì tôi hiểu rồi. Mấy người đều biết anh ấy yêu tôi, nhưng tôi không biết, bây giờ... tôi biết... nhưng đã muộn rồi, tình yêu của anh ấy, nay chỉ là dĩ vãng mà thôi. Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nếu anh ấy bảo anh sa thải tôi, anh đừng thương xót tôi, tôi ổn, tôi sẽ không chết đói đâu.

không còn việc gì nữa thì tôi đi làm đây Lâm Táp vội nói: "Không, không có, anh ấy không bảo tôi làm như vậy, cô đừng nghĩ nhiều nữa, sẽ không sao đâu. Gần đây anh ấy rất bận, hai người nhân cơ hội này bình tĩnh lại một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.