Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 164: Kỳ Quái



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đầu Ôn Ngôn nổi đầy vạch đen, tiến lên bắt đầu thu dọn, đồ ăn hai ngày trước đã bốc thối hết, mùi hương rất nồng, đang mang thai nên khứu giác cô cũng rất nhạy cảm, nhịn không được nôn khan. Giang Linh đột nhiên phản ứng lại: “Bác quên mắt con đang mang thai! Con để đó đi, để bác dọn cho, con mau đi tắm rửa nghỉ ngơi đi! Có muốn ăn gì không? Bác giúp con mua đồ ăn ngoài nha?”

Ôn Ngôn lắc đầu, nén giận dọn sạch sẽ đồ thừa trên bàn: “Bác à, Dao Dao đi làm về rất mệt, bác có thể tự mình xử lý những chuyện nhỏ nhặt này, không cần đợi cậu ấy làm, còn mấy việc như lau sàn nhà rồi quét dọn vân vân, cuối tuần con và cậu ấy làm cũng được.”

Giang Linh luôn miệng đồng ý nhưng ánh mắt bà lại dán lên TV, rõ ràng là nói cho có lệ.

Ôn Ngôn cũng không thèm để ý, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm rửa, hôm nay tan làm cũng xem như còn sớm nhưng cô cảm thấy rất mệt, chỉ muốn ngủ một giác thật ngon, nhưng lại đói bụng, cả người chẳng còn chút tinh thần nào.

Cô tắm xong ra ngoài, Giang Linh bưng một đĩa hoa quả đưa cho cô: “Con ăn chút gì lót bụng đi, muốn ăn gì thì bảo Dao Dao làm cho con. Bác mạo muội hỏi một câu, chẳng lẽ con đợi sinh con xong mới nói cho Mục Đình Sâm hả? Bây giờ nói cho cậu ta biết, cậu ta cũng không thể không cho con sinh đâu mà, ở Mục trạch dưỡng thai thì con là bà hoàng luôn đấy, nhiều người hầu hạ như vậy, ở đây ngày nào cũng đi làm vất vả làm gì, mệt người lắm.”

Vừa nghe lời này, trong tiềm thức cô cảm thấy Giang Linh sẽ để ý nàng ở lại chỗ này, cảm giác bị chán ghét không dễ chịu gì, cô nhỏ giọng nói: “Con… Con làm phiền bác sao?”

Giang Linh xua tay: “Không, tất nhiên là không, bây giờ con bụng mang dạ chữa rồi, tiêu dùng chắc chắn cao hơn bình thường rất nhiều, bác không đành lòng nhìn con ngày nào mang thai vất vả như vậy, thuận miệng hỏi chút thôi. Ăn đi ăn đi, nhanh ăn một chút, ăn trái cây nhiều da em bé sẽ đẹp đó.”



“Hại trưa này mình không dám ăn nhiều, ăn không vào, tâm trạng nặng nề quá đó, mình không muốn lừa người khác, anh ta còn tin thật, còn nói sau này trưa nào cũng sẽ giúp mình mang cơm đến công ty, nói phụ nữ có thai phải cân bằng dinh dưỡng, làm mình nghĩ đứa trẻ trong bụng mình là con của anh ta ấy! Anh ta còn phân tích lợi hại cho mình, còn nói phải nhân dịp còn sớm bỏ thai đi, nói mình quyết định xong thì anh ta sẽ cùng mình đến bệnh viện, mình đang nghi ngờ đầu óc anh ta có vấn đề hay không?”

Trái tim Ôn Ngôn thắt lại: “Dao Dao… cậu bình thường có thân với anh ta không? Trừ quan hệ sếp nhân viên ra, các cậu có thân thiết không?”

Trần Mộng Dao lắc đầu nguầy nguậy: “Bình thường trong công việc cũng không tiếp xúc nhiều, rất ít khi nói chuyện, thậm chí cũng hiếm khi gặp mặt mà.”

Ôn Ngôn đưa ra một suy đoán táo bạo: “Anh ta chắc sẽ không thích cậu chứ? Không thì sao lại ngủ với cậu? Cho dù là đơn thuần ngủ với nhau, nhưng loại chuyện ngủ này bản thân nó cũng không đơn thuần rồi.

Thích? Từ này khiến Trần Mộng Dao rùng mình: “Tiểu Ngôn, lời này không thể nói bậy đâu, mình chẳng phải chưa từng yêu đương, anh ta thích mình hay không lẽ nào mình không cảm giác được sao? Huống gì mình cũng không thích anh ta, trong mắt mình anh ta cứ như là một bát cơm vàng, lúc cần thiết mình có thể ăn một chút, cậu bảo mình nuốt hết, mình cũng không nuốt trôi được. Mình chẳng có bản lĩnh luyện kim đó đâu, mình vô dụng lắm. Về phần vì sao anh ta lại đưa ra yêu cầu muốn mình ngủ cùng anh ta, mình nghĩ chắc do bản thân anh ta kỳ quái.”



Kỳ quái sao? Trong đời Ôn Ngôn, nàng chưa gặp qua người nào có tính cách kỳ quái, nên cũng khó thể tưởng tượng được.

Trần Mộng Dao đột nhiên nghĩ đến điều gì: “Cậu chưa ăn cơm đúng không? Muốn ăn gì? Mình đi xem thử tủ lạnh còn món gì không, nếu không thì cũng chỉ có thể mua đồ ăn ngoài.”

Cô nhìn quanh tủ lạnh một vòng cũng không tìm thấy món nào: “Tiểu Ngôn, không còn gì hết trơn, mai dậy sớm tíu đi chợ mua đò, tối nay cậu muốn ăn cái gì?”

Ôn Ngôn sợ đồ ăn mua về không hợp vệ sinh, tiêu chuẩn vệ sinh thực tế của nhiều cửa hàng rất tệ, mà khi họ chế biến cô cũng không thấy được, cho nên cô quyết định ra ngoài ăn: “Hay là ra ngoài ăn đi? Ăn đại cái gì cũng được rồi.”

Nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, Giang Linh là người đầu tiên hết sức ủng hộ: “Ừ, ra ngoài ăn cơm đi, trong nhà cũng chẳng còn đồ gì, đi đi đi!”

Trần Mộng Dao đánh hơi thấy mùi hôi trong không khí còn chưa được tản ra hoàn toàn: “Mẹ, hình như mẹ đã ăn rồi mà? Còn ăn nỗi sao?”

Giang Linh liếc cô: “Đồ ăn mua về không ngon, mẹ ăn mấy miếng đối phó thôi, sớm đã đói bụng rồi.”

Trần Mộng Dao không nói một lời, cô không biết tại sao Giang Linh lại là một người ích kỷ như vậy, lúc trước khi còn bố cô không cảm nhận được, nhưng bây giờ cô đã hiểu sâu sắc. Nếu cô nhớ không lầm, Giang Linh chưa bao giờ gọi đồ mang về cho cô, cô phục vụ Giang Linh đã trở thành điều đương nhiên, còn bà cũng xem việc chỉ lo cho bản thân mình là chuyện hiển nhiên.

Đến quán ăn bình dân ở gần đó, Giang Linh dùng khăn giấy ghét bỏ lau chỗ ngồi của mình và bàn, đến lúc phục vụ đến gọi món cũng không nể mặt mũi bọn họ: “Máy người cũng chẳng phải tiệm ăn vỉa hè gì, sao mà vệ sinh kém thế hả?”

Người phục vụ ngỡ ngàng, lúc này lượng khách trong quán cũng đã giảm dần, khách quan vệ sinh trong cửa hàng vẫn không tệ đến vậy.

Trần Mộng Dao mỉm cười gọi món xong, khi người phục vụ rời đi, mặt cô trở nên lạnh lùng: “Chỉ cần không như ý mẹ, mẹ sẽ bới lông tìm vết, con đi guốc trong bụng mẹ rồi, chẳng lẽ mẹ muốn đi nhà hàng sang sao? Phiền mẹ nhìn vào ví tiền của mình, không có bản lĩnh đó thì đừng mơ nữa, cũng đừng lúc nào cũng khiến con khó chịu! Nếu mẹ vui lòng thì ăn, không thì về đi.”

Ôn Ngôn vội vàng khuyên: “Dao Dao, không sao đâu, ăn cơm ngon nào.”

Giang Linh còn tức hơn Trần Mộng Dao, sắc mặt xấu đến cực điểm: “Không sao đâu Ôn Ngôn, con không cần khuyên, tính Trần Mộng Dao thế nào bác rõ, nó chê bác liên lụy đến nó. Sớm biết thế này năm đó đừng sinh nó ra, xưa kia bác luôn cho nó những gì tốt nhất, bây giờ nó lại đối với bác là qua loa có lệ. Bình thường nó đi làm chỉ có mình bác ở nhà, bác cũng chỉ đành ăn món gọi vệ không vệ sinh như thế, thế mà mỗi ngày nó còn mặt nhăn mày nhó, chê bác dùng tiền, một tháng chỉ cho bác hai nghìn tiền tiêu, đến nuôi chó thì hai nghìn tệ còn không nuôi được đấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.