*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kính Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm: “Được, đồ ăn đã mang đến rồi thì ăn thôi. Nếu sáng sớm có thời gian, tôi sẽ tự nấu. Nhân tiện tôi có thể mang đến cho cô. Chỉ là thuận tiện mang đến thôi, cô không cần phải
có gánh nặng tâm lý.”
Trần Mộng Dao cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm hộp
cách nhiệt rời đi.
Tòa nhà Tập đoàn Mục thị.
Trong khi cầm tờ quảng cáo phát bên đường làm quạt để giải nhiệt, Giang Linh nhìn vào trong tòa nhà, một lúc sau bà bước vào tìm quày lễ tân: “Em gái, làm ơn giúp tôi thông báo với tổng giám đốc của cô, nói tôi là mẹ của Trần Mộng Dao. Có chuyện phải tìm cậu ấy. Vợ của tổng giám đốc các cô hiện đang sống trong
nhà tôi.”
Ngay cả một phụ nữ lớn tuổi đến gặp một người đàn ông như Mục Đình Sâm cũng sẽ đặc biệt chú ý đến
hình ảnh của chính mình.
Ngay khi bà ra khỏi thang máy, thư ký của Mục Đình Sâm -Ngải Lệ đưa đôi dép dùng một lần cho bà: “Trần
phu nhân, cố gắng im lặng, Mục tổng của chúng tôi
không thích ồn ào.”
Giang Linh gật đầu, bước vào văn phòng của Mục Đình Sâm, cửa văn phòng không đóng, Mục Đình Sâm cầm cà phê đứng ở phía trước bức tường kính trong suốt nhìn khung cảnh xa xăm, như thể đang đợi bà.
“Đình Sâm, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chính thức phải không? Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, mắt nhìn người của Ngôn Ngôn tốt thật.” Trước đây Giang Linh được người ta sủng ái đã
quen, đương nhiên bà sẽ nói được lời tốt đẹp.
“Trần phu nhân, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.” Mục
Đình Sâm rõ ràng là không thích nghe bà tâng bóc.
“Đó… không phải Ngôn Ngôn đang sống trong nhà chúng tôi sao? Tôi có chuyện muốn nói với cậu, nhưng trong nhà tôi, Dao Dao và Ngôn Ngôn không cho phép nói ra, nhưng tôi nghĩ vẫn nên để cậu biết. Điều kiện hiện tại của gia đình chúng tôi chỉ như vậy thôi, sẽ thiệt thòi cho Ngôn Ngôn. Cô ấy ở Mục trạch
sống tốt như vậy, hẳn là không quen với cuộc sống
thường dân…” Giang Linh vòng vòng vèo vèo, hồi lâu
chưa không nói ra chuyện quan trọng nhất.
“Có lời gì bà cứ nói thẳng đi.” Mục Đình Sâm biểu hiện một cách lạnh lùng, lúc này anh không muốn biết những chuyện về Ôn Ngôn, anh thấy Giang Linh chỉ là đang theo phép lịch sự, dù sao Ôn Ngôn vẫn là vợ
anh, lại còn sống trong nhà của Giang Linh.
“Ngôn Ngôn đang mang thai, tôi thấy kết quả xét nghiệm là 12 tuần, khoảng ba tháng. Cô ấy không còn một mình nữa, ngày nào cũng phải đi làm đến khi trời muộn, mỗi lần về nhà đều mệt đến mức mặt mũi tái xanh, chỉ vì số tiền lương ít ỏi đó, trông cô ấy thật khiến người ta đau lòng. Tôi không biết giữa hai người đang xảy ra chuyện gì. Cô ấy không muốn nói với cậu. Chắc chắn là cô ấy không muốn chuyển về sống chung. Phụ nữ mang thai, điều quan trọng nhát là phải cảm tháy tốt, tôi chỉ nói với cậu vậy thôi, cô ấy muốn sống ở đâu, cứ để cô ấy sống ở đó, cậu cảm thấy thế nào?” Giang Linh thận trọng bước từng bước theo những gì mình đã nghĩ kỹ, đồng thời cố gắng quan sát khuôn mặt của Mục Đình Sâm.
Mục Đình Sâm kinh hãi nhìn, cô lại mang thai? Anh không khỏi nhớ đến những gì bác sĩ nói trước đó khi Ôn Ngôn xuất huyết nằm bệnh viện. Khả năng mang thai của cô rất nhỏ… về sau họ chỉ như vậy máy lần chứ không thường xuyên, tuy là không có biện pháp, nhưng sao lại trùng hợp có cơ hội dễ dàng mang thai như vậy? Hơn nữa… vừa hay là khoảng ba tháng, rất chính xác với thời gian cô và Thẩm Giới ở khách sạn
Anh bất động thanh sắc quay lại, đặt ly cà phê lên bàn: “Cô ấy không muốn quay về cũng không sao. Cảm ơn bà đã nói với tôi về chuyện này, lát nữa tôi sẽ bảo thư ký lấy một ít tiền mặt, bà không cần phải nói tôi đã đưa, bà có thể tiêu vào đồ ăn của cô ấy. Phiền
bà chăm sóc cô ấy.”
Giang Linh đến đây vì tiền. Nghe Mục Đình Sâm nói câu này, bà gần như không giấu được sự phán khích:
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Chẳng máy chốc,Ngải Lệ từ bên ngoài bước vào, từ
trong túi xách màu đen móc ra một đống lớn tiền mặt
niêm phong, Giang Linh yêu tiền như thế, nhìn thoáng
qua cũng phải ít nhất mười vạn, đây là lần đầu tiên bà tới đòi tiền, Ôn Ngôn mang thai còn dài mấy tháng…
nghĩ đến chuyện này, bà lại vui vẻ.
Sau khi cầm tiền bước ra khỏi tòa nhà, thắt lưng của Giang Linh thẳng lên rất nhiều, nụ cười trên mặt không che giấu được, bà đi đến cửa hàng trang sức ngay góc phố. Bà từng nghĩ, mua quần áo sẽ dễ dàng bị Trần Mộng Dao phát hiện, mua trang sức thì rủi ro
nhỏ hơn nhiều.
Ôn Ngôn tuy nói sẽ không tăng ca, nhưng mỗi ngày đều sẽ không rời đi trước nhất. Ban đêm khi cô tan sở, lại là mười giờ. Lâm Táp ngỏ ý muốn chở cô về nhà cô nhưng cô không chấp nhận, bụng cô dạo này như có gió, mùa hè ăn mặc mỏng manh nên khi cô
ngồi xuống liền có thể dễ dàng nhìn ra.
Xung quanh đây giao thông không thuận tiện lắm, cô cũng không muốn đi xe buýt, vì quá mệt nên vừa đi bộ
vừa bắt taxi, ban đêm nhiệt độ giảm nhẹ nhưng vẫn
còn nóng, sau một lúc quần áo của cô đã ướt đẫm mồ
hôi, dường như sau khi mang thai cô dễ đổ mồ hôi
hơn rất nhiều.
Đột nhiên phía sau có tiếng còi xe vang lên, là từ xa xa truyền đến, cô mặc kệ, cứ bước đi như thế, một chiếc xe lại đột nhiên dừng lại bên cạnh cô. Lòng cô run lên, cô không có ấn tượng gì với chiếc xe này, đương nhiên không biết chủ nhân, nếu gặp người xấu
thì phải làm sao đây?
Ngay khi cô đang kinh hãi, cửa kính xe bị cuốn xuống, Trần Nặc kinh ngạc nhìn cô: “Thưa phu nhân, phu nhân vừa tan làm sao? Phu nhân có muốn tôi tiễn phu
nhân một đoạn không?”
Ôn Ngôn có chút không rõ nên: “Sao lại là anh? Hôm
nay anh không giúp Mục Đình Sâm lái xe sao?”
Trần Nặc cười, nói: “Hôm nay Mục tổng tự lái, tôi được nghỉ, xe này là của tôi, lên nào, tôi sẽ tiễn phu
An”
nhân.
Ôn Ngôn thực sự vừa nóng vừa mệt, do dự một chút
thì gật đầu, cô ngồi ở vị trí ghế lái phụ, cô không nghi
ngờ lời Trần Nặc nói, bởi vì giá xe này khoảng 30W, xe của Mục Đình Sâm về cơ bản là xe sang, cô tin
Trần Nặc chỉ tình cờ gặp cô khi lái xe đi nghỉ.
Ánh sáng trong xe hơi mờ, Trần Nặc thỉnh thoảng trò chuyện với cô, hỏi cô những câu bình thường, chẳng hạn như cô có mệt không, công việc có suôn sẻ không, v.v. Hai người họ đều đã ngầm hiểu mà không
hề nói đến Mục Đình Sâm.
Khi chờ đèn giao thông, Trần Nặc nhìn bụng dưới của Ôn Ngôn dưới ánh đèn đường, trong ánh sáng mờ ảo, bụng dưới của cô hơi nhô lên, dưới lớp vải mỏng của chiếc váy trăng, không khó để nhận ra đây là bộ đồ
mang thai khoảng ba tháng tuổi có phần hơi quá đà.