Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 174: Là Cậu Gào Hét Muốn Đến



Cô không giãy dụa nữa, dù sao có giãy dụa như thế

nào anh vẫn sẽ làm như vậy…

Động tác của anh đáng sợ giống như tiếng sám sét vang vọng bầu trời, cuối cùng cũng kết thúc trong sự

nghẹn ngào của cô.

Mưa không đã dừng khi nào, ngày hôm sau mặt trời mọc lên mang theo ánh sương cùng những giọt mưa hiện lên sự ấm áp, Ôn Ngôn lo lắng sợ hãi cả đêm, hầu như không có chợp mắt, xác định đứa bé không

có bị sao, cô vẫn cảm thấy oán hận anh.

Khi cô đi rửa mặt cũng không nhỏ giọng, cảm giác uễ oải cùng nôn nghén khiến cô cảm thấy mát hết sức lực, ngay cả cái chén rơi trên mặt đất cô cũng lười xoay người lại nhặt, vốn dĩ cô không có phản ứng ốm nghén đó, từ lúc Mục Đình Sâm đến làm như Vậy, cô

cảm giác chính là bị anh làm cho ảnh hưởng…

Cuối cùng dày vò trên người cô vài lần, Mục Đình

Sâm khoan thai tỉnh dậy, anh nhìn khung cảnh lạ lãm,

nhớ lại cảm giác mê man, những hình ảnh rời rạc đêm

qua hiện lên trong đầu, cho dù anh cố nhớ như thế nào cũng không nhớ lại được hết mọi việc. Đương nhiên, anh cũng không nhớ rõ chính mình đã nói gì. Di chứng sau cơn say là cảm giác đầu đau như búa bổ, anh cau mày đứng dậy đi vào toilet. Khi nhìn thấy Ôn Ngôn, nghĩ tới rồi tối hôm qua điên cuồng… Tuy chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh vẫn có phản ứng

sinh lý…

Anh không có thói quen mặc hai ngày cùng một bộ quần áo, bên hông chỉ quán duy nhát cái khắn tắm,

anh quay lưng lại nhắc nhở: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Ôn Ngôn không nói tiếng nào xoay người bước ra, anh buồn bực đóng cửa phòng tắm lại, một tay chống tường một tay mở chiếc khăn tắm, nhịn không được khẽ nguyền rủa “chết tiệt…” sao anh lại không nhịn được chạy đến tìm cô? Trần Nặc cũng không ngăn

anh lại, lại dẫn anh đến đây!

Từ toilet đi ra, anh gọi điện thoại cho Trần Nặc: “Mang

quần áo đến đây, động tác nhanh lên một chút. ”

Ôn Ngôn lúc này đã dọn dẹp xong mọi thứ, chuẩn bị

ra ngoài, cô vốn là không muốn quan tâm đến anh, vẫn cảm thấy không thỏa đáng lắm: “Tôi đi làm trước,

lúc anh đi khép cửa lại là được.”

Mục Đình Sâm day huyệt thái dương đang đau: “Tối hôm qua cô ngủ không ngon sao?” Hỏi xong anh lại cảm giác mình như là đang chủ động cúi đầu lấy lòng, ngữ điệu không khỏi cứng rắn hơn chút: “Tối hôm qua tôi uống quá nhiều rồi, phát sinh cái gì tôi cũng không nhớ rõ. Nếu như cô ngủ không ngon, ngày hôm nay cũng không cần ra ngoài, bên phía Lâm Táp tôi sẽ nói

với cậu ấy.”

Cô xoay quai hàm, có chút tức giận: “Nếu anh không nhớ rõ, vậy coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Ở công ty tôi cũng có thể dành ra chút thời gian nghỉ ngơi, không phiền anh quan tâm.” Nói xong cô đi về phía cửa, không ngoài dự liệu, ngoài cửa vẫn như trước có một phần bữa sáng, cô không có khẩu vị, tiện tay đem bữa sáng bỏ vào trong ngăn tủ, sau đó đi vào thang máy.

Xuông dưới nhà, Trân Mộng Dao thây cô không có xách bữa sáng hỏi: “Hôm nay mẹ cậu không mang

bữa sáng cho cậu sao? ”

Ôn Ngôn buồn bực nói: “Mang, Mục Đình Sâm ở chỗ

mình, mình để lại cho anh ta, mình không muốn ăn.”

Trần Mộng Dao giống như nghe được tin tức động trời: “Cái gì? Mục Đình Sâm ở chỗ của cậu sao? Tình huống gì vậy? Hai người làm hòa rồi sao? Mới sáng sớm tâm trạng anh ấy đã tốt vậy sao? Hay là hôm qua

đến tìm cậu?”

Ôn Ngôn không muốn trả lời vấn đề này, vừa nghĩ tới chuyện tối hôm qua cô liền tức lên, Mục Đình Sâm sáng sớm còn nói với cô tối hôm qua chuyện gì xảy ra

anh cũng không nhớ rõ! Ai thèm để tâm chứ!

Nhìn ra sắc mặt cô không đúng, Tràn Mộng Dao cũng

không còn hỏi nhiều nữa, tập trung lái xe.

Các cô bước trước bước sau, Trần Nặc phía sau

bước đến. Vừa gặp Mục Đình Sâm, anh đã bị mắng

xối xả một trận: “Là anh điên hay tôi bị điên vậy? Ai

cho anh đem tôi đến đây chứ?”

Vẻ mặt Trần Nặc ấm ức nói: “Thiếu gia… là cậu gào

hét muốn đến đây.”

Mục Đình Sâm sẽ thừa nhận mình làm chuyện ngu xuẩn sao? Anh chỉ có thể cương quyết nói: “Tôi uống quá nhiều anh không nhìn ra hay sao? Lời nói lúc tôi say anh cũng nghe theo sao? Tôi bảo anh đi phóng hỏa anh có đi hay không? Theo tôi nhiều năm như

vậy, còn không biết hành xử sao.”

Trần Nặc lấy can đảm nói: “Người ta nói lời nói lúc say mới là lời nói chân thực, cậu một mực la lối muốn đến chỗ phu nhân, cậu còn không biết tính khí của mình khi say sao, nếu không nghe lời cậu, cậu sẽ làm loạn

cả đêm.”

Mục Đình Sâm thật sự không biết khi mình uống say sẽ thành bộ dạng gì, khi không còn cách nào nói lại Trần Nặc, anh cầm quần áo sạch đi vào phòng thay đồ. Đột nhiên, sư quang đuôi mắt anh nhìn về phía

cuối giường nơi có vệt trắng, rõ ràng là vét tích hôm

qua, nghĩ đến tối hôm qua anh làm chuyện ngu xuẩn,

anh trầm mặc xoay người ra khỏi cửa, thấy bữa sáng đặt trong ngăn tủ, tâm tình của anh càng khó chịu hơn: “Mang chút đồ ăn đến cho cô ấy, đừng nói tôi

mang đến. ”

Trần Nặc lên tiếng, lái xe đưa Mục Đình Sâm đưa đến công ty, cũng ngay lập tức mang đồ ăn đến chỗ Ôn

Ngôn, bữa sáng, điểm tâm cần mua cũng mua đủ rồi.

Khi anh mang đồ ăn đến trước công ty Lâm Táp, cô gái trước quây lễ tân nhìn ngây ngốc: “Anh à… cái này

mang cho ai vậy?”

Trần Nặc mệt mỏi thỏ không nổi: “Cho Ôn Ngôn, tôi đi ngay đây, tôi đi rồi cô hãng mang lên cho cô ấy, nói là… Trần Nặc đưa tới.” Mục Đình Sâm chỉ nói đừng nói là anh đưa, cũng không nói không thể nói là Trần

Nặc mang đến.

Đợi Trần Nặc vừa đi, em gái trước quầy tiếp tân thấy nhiều đồ ăn vậy, không khỏi nuốt nước miếng một cái, cắt một phần bánh, chủ động đem đồ ăn lên cho Ôn

Ngôn: “Ôn Ngôn, lại có người mang đồ ăn đến cho cô,

nhiều như vậy, một mình cô ăn hết sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.