Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 178: Không Cần Đứa Bé Nữa Sao?



Ôn Ngôn nhéo Trần Mộng Dao ra hiệu cho cô đừng nói nhảm, Trần Mộng Dao liền ngậm miệng lại, nhưng

vẫn tiếp tục quan sát khuôn mặt của Mục Đình Sâm.

Hai mắt Mục Đình Sâm dán vào màn hình máy tính: “Cũng được, xe tặng cho cô, tôi không quen lái chiếc đó.”

Trần Mộng Dao không ngờ bản thân lại chiếm được tiện nghỉ: “Anh nói thật sao? Tôi muốn chiếc xe cũng không quan trọng, nó vẫn còn rất mới, lái cũng chưa được mấy ngày, nhưng nếu thực sự cho tôi, tôi có thể bán lấy tiền không? Tôi nghèo đến chết mát, người

nghèo không đáng có xe…”

Mục Đình Sâm đã nói tặng là tặng, tất nhiên anh cũng không quan tâm đến việc chiếc xe được đem đi bán

hay như thế nào: “Tùy cô.”

Trần Mộng Dao thấy tình hình như vậy thì nói: “Vậy thì tôi đi trước. Mẹ tôi còn đợi tôi về nhà hầu hạ, chút nữa

hai người đi sau nha. Tiểu Ngôn vẫn còn đứa bé trong

bụng. Nhớ cho cậu ấy ăn đúng giờ nhé. Một người đói

là cả hai cùng đói đó! Nhân tiện, cũng sắp phải đi

khám thai rồi, anh nhân tiện cũng đưa cậu ấy đi.”

Ôn Ngôn không ngờ Trần Mộng Dao lại bán cô đi như vậy, còn Mục Đình Sâm vẫn đang bận rộn, cô ở trong văn phòng một mình cũng không có việc gì làm, thấy có chút xấu hỗổ chỉ có thể chơi với Bánh Trôi. Còn chưa đợi cô chạm vào Bánh Trôi, Mục Đình Sâm phía sau chừng mắt nói: “Không muốn đứa trẻ nữa sao?

Đừng chạm vào nó.”

Cô theo bản năng rút tay về, vẫn không nhịn được phân minh: “Lúc ăn cơm tôi sẽ rửa tay… Chỉ cần chú ý vệ sinh, cũng không phải không được đụng vào, anh

có thể khoa học hơn chút không?”

Anh không thèm để ý đến cô, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhìn cô, chỉ cần cô muốn chạm vào Bánh Trôi, anh sẽ

ngăn cản.

Trần Mộng Dao vui vẻ cầm lấy chìa khóa xe, vừa

bước đến tầng một của tòa nhà liền đụng phải

Khương Nghiên Nghiên, tuy rằng cô không nghĩ Ôn Ngôn sẽ hạnh phúc khi ở cùng Mục Đình Sâm, nhưng hiện tại Ôn Ngôn đang mang thai đứa trẻ không thể rời khỏi Mục Đình Sâm. Trong trường hợp này, cô sẽ không bao giờ cho phép một người nguy hiểm như Khương Nghiên Nghiên xuất hiện. Đặc biệt là khi nhìn thấy Khương Nghiên Nghiên mặc váy ngắn hở rốn cô

không nhịn được: “Này, cô đến làm gì?”

Khương Nghiên Nghiên ghét Ôn Ngôn đến cực điểm, đương nhiên cô ta cũng có ấn tượng sâu sắc với Trần Mộng Dao: “Tại sao tôi phải báo cáo với cô chuyện tôi ở đây? Đây không phải Trần gia, mà là Mục gia, chưa kể… Trần gia của cô đã sụp đổ từ lâu rồi. Cô ở đây

làm giương oai gì chứ? ”

Trần Mộng Dao vẫn luôn không sợ bị người khác châm chọc vào chỗ đau: “Ha ha, tôi chỉ ân cần nhắc nhở, đừng khiến mình đau khổ, chủ nhân ở trong đó, loại người đến sau như cô đừng làm loạn, khiến người khác dở khóc dở cười đỡ phải xấu hổ. Ngay cả người đàn ông của chị cô cũng dám động vào. Đúng là

không biết xáu hổ, Khương Nghiên Nghiên cô đúng là

người duy nhất mới làm được vậy.”



Khương Nghiên Nghiên tức giận đến nỗi sắc mặt trắng xanh, mấy ngày nay cô ta nhọc tâm chỉ để quay lại với Mục Đình Sâm, theo diễn biến trước đó, việc Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn quay lại với nhau nhanh như vậy là điều hoàn toàn không thể, thậm chí là không thể nào. Cô ta tự tin đến tìm Mục Đình Sâm,

nhưng lại bị Ôn Ngôn đánh phủ đầu rồi sao?

“Ôn Ngôn làm gì ở đây? Chuyện cô ta với Thẩm Giới đã bị chính mắt Mục Sâm nhìn thấy, cô ta còn mặt mũi nào đến đây sao? Cô ta mới là người không nên ở đây. Còn cô, Trần Mộng Dao, tòa Mục Ttị không phải để loại nghèo hèn như cô có thể đến, đừng mang xui xẻo đến đây. Anh Đình Sâm đã cho phép tôi đến đây. Không ai dám ngăn cản tôi. Cô là gì chứ?” Khương

Nghiên Nghiên nói xong bước thẳng vào thang máy.

Trần Mộng Dao thấy vậy ngăn cô ta lại: “Nếu cô dám tiến lên một bước, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu. Một con ma tội nghiệp như tôi chỉ có một mạng sống. Cô thì khác, cô vẫn còn cả một tương lai và cuộc sống

tuyệt vời. Tôi sẵn sàng mắt đi mạng sóng này. Cô có

sẵn sàng mát tất cả hay không? Đừng tưởng rằng

trước đây tôi không biết rằng cô đã nhờ một tên xã hội đen tính sổ tôi. Đáng tiếc, tôi đây may mắn. Cô mới không thành công. Chúng ta cùng nhau tính khoản nợ

cũ nhé?”

Khương Nghiên Nghiên không muốn tranh cãi nữa, hét vào mặt nhân viên bảo vệ ở cổng: “Các người chết hết rồi? Còn không lôi người đàn bà điên này ra

ngoài!”

Các nhân viên an ninh nhìn nhau, cuối cùng đành phải nhắm mắt làm ngơ, họ không ngu ngốc, khi đến Trần Mộng Dao đi cùng với Ôn Ngôn, Ôn Ngôn là vợ sếp

của họ, họ không thể xúc phạm bạn của vợ sếp.

Khương Nghiên Nghiên tức giận chửi mắng cô thì bị Trần Mộng Dao kéo ra ngoài, trong lúc giằng co, lớp vải thưa thớt của Khương Nghiên Nghiên không thể phủ được làn da trắng của cô ta, bị người khác nhìn vào. Vô cùng mất mặt, cô ta xấu hỗ quá không dám tiếp tục lao vào trong nên chỉ biết hờn dỗi trốn vào

trong xe.

Trần Mộng Dao thấy Khương Nghiên Nghiên không có

ý định rời đi, nên cũng không vội vàng rời đi, chỉ cần Ôn Ngôn không đi ra, Khương Nghiên Nghiên cũng sẽ

không vào được.

Khoảng bảy giờ, Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn cuối cùng cũng cùng nhau bước ra ngoài, Khương Nghiên Nghiên ngay lập tức bước ra khỏi xe nước mắt giàn giụa lao về phía trước: “Anh Đình Sâm! Người phụ nữ tên Trần Mộng Dao đó đã bắt nạt em, cô ta còn làm hỏng quần áo của em ở nơi công cộng… Thật quá đáng, sau này mọi người sẽ nhìn em như thế nào

đây…

Trong lúc nói chuyện, cô ta nhìn thấy túi mèo trong tay Mục Đình Sâm, khi nhìn thấy Bánh Trôi bên trong, theo phản xạ cô ta lùi lại hai bước, trong mắt lộ ra vẻ

ghét bỏ.

Mục Đình Sâm không biểu cảm nói: “Ai kêu cô đến đây?”

Khương Nghiên Nghiên nghi ngờ rằng cô ta đã nghe

nhằm: “Cái gì… Anh Đình Sâm… Có phải vì chị gái em

ở đây anh mới nói chuyện với em như thế này không?

Trước đây không phải chúng ta vẫn rất tốt sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.