Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 185: Kính Thiếu Khanh Thát Thế



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôn Ngôn đương nhiên là mở miệng nói toàn điều hay: “Cũng không tệ lắm, xem xét mọi chỗ, dựa vào cảm giác đi.” Mục Đình Sâm lúc này mới phát hiện Trần Mộng Dao cũng ở nơi đây, tựa hồ đang đi hẹn hò, gật đầu, xem như là chào hỏi.

Đột nhiên, bên trong toilet bên kia xuất hiện vài vì khách, lập tức vài người phục vụ nhảy vào, vừa nhìn biết là đã xảy ra chuyện. Trần Mộng Dao không thấy Châu Khải đi ra, không khỏi có chút bận tâm, nghĩ mình là nữ có chút không tiện, đem chú ý hướng lên người Mục Đình Sâm: “Học trưởng, hay là anh vào trong xem chuyện gì xảy ra? Châu Khải đi vào nửa ngày còn chưa ra, bên kia dường như đã xảy ra chuyện.” Lúc đầu Mục Đình Sâm không muốn đi, nhìn thấy vẻ mặt Ôn Ngôn mong đợi nhìn anh, anh liền mặt lạnh đứng dậy hướng tới chỗ toilet, chen vào đám người, anh nhìn thấy dưới đất đầy vét máu, Kính Thiếu Khanh đang đè Châu Khải xuống đất đánh tơi bời, không để cho tên kia chút lối thoát, Châu Khải đã bị đánh cho không nhận ra hình người rồi! Mặc dù không biết nguyên nhân gì, anh vẫn tiến lên đem Kính Thiếu Khanh một lôi ra một bên: “Thiếu Khanh, đừng kích động.” Châu Khải giùng giằng từ dưới đất bò dậy, hung tợn chỉ vào bộ mặt tức giận Kính Thiếu Khanh đe dọa nói: “Không phải chỉ là một quán ăn sao? Anh chờ đấy! Tôi sẽ khiến quán anh của anh không hoạt động được.” Hai mắt Kính Thiếu Khanh khẽ nheo lại, đem áo khoác vest cởi vứt sang một bên, làm bộ lại muốn xông lên, bị Mục Đình Sâm gắt gao kéo lại: “Để cho anh ta đi, đừng gây sự ở đây, ra ngoài rồi nói.” Châu Khải bước chân có chút loạn xạ bước ra ngoài, đi qua khu vực dùng cơm cũng không chào hỏi Trần Mộng Dao, trực tiếp rời đi.





Kính Thiếu Khanh mặt lạnh hiện lên dáng vẻ không sai: “Đánh thì đánh rồi, có chuyện gì sao chứ?” Mục Đình Sâm có chút đau đầu: “Ôn Ngôn, dẫn Trần Mộng Dao đi ra ngoài ăn cơm, tôi tâm sự cùng Thiếu Khanh.” Ôn Ngôn biết không cạy nổi miệng Kính Thiếu Khanh, chỉ có thể giao cho Mục Đình Sâm. Trần Mộng Dao bị thái độ của Kính Thiếu Khanh làm tức giận đến không chịu được, trực tiếp quay đầu đi ra ngoài.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại có hai người bọn họ, Mục Đình Sâm mới mở miệng hỏi: “Nói đi, cậu bình thường không động thủ.” Kính Thiếu Khanh lại lộ ra nụ cười chiêu bài con nhà giàu: “Tôi chính là không vừa mắt tên kia, mình nghe thấy anh ta ở toilet gọi điện thoại, anh ta nào muốn cùng Trần Mộng Dao nói yêu thương, chỉ là muốn lợi dụng cô ấy lân la quan hệ với cậu mà thôi, cũng không biết anh ta từ đâu lấy được tin tức, biết Trần Mộng Dao cùng Ôn Ngôn là bạn thân, xem mắt cũng là mưu đồ đã lâu, mặt người dạ thú.” Mục Đình Sâm suy tư một lúc: “Cậu xác định cũng bởi vì như vậy cậu liền động thủ sao? Tôi không tin.” Bị nhìn xuyên thấu, Kính Thiếu Khanh cũng không còn gì giấu giếm: “Anh ta muốn bỏ thuốc Trần Mộng Dao, dẫn cô ấy đến khách sạn, từ đầu tới đuôi không có ý định phụ trách, lợi dụng chơi xong liền vẫy đuôi, nói có vẻ khó nghe, tôi có thể nhẫn vậy sao? Tốt xáu Trần Mộng Dao cũng là người công ty tôi, không biết còn chưa tính, cậu nói xem?” Mục Đình Sâm khẽ nhếch khóe miệng nói: “Cậu không làm sai, nhưng tôi cảm thấy… cái này không đủ để cấu thành động cơ cậu đánh người. Nói trước, cậu muốn chơi gái tôi không quản, động đến người bên cạnh Ôn Ngôn, liền phải phụ trách đó, làm hỏng rồi, tôi sẽ không khách khí đâu.” Thân thể Kính Thiếu Khanh cứng đờ: “Cậu đang nói gì vậy? Cậu không phải cảm tháy tôi đối với Trần Mộng Dao có hứng thú đó chứ? Đùa gì thế? Nhiều năm như vậy, cậu thấy tôi đối với người phụ nữ nào động tâm chưa? Tôi chỉ là để cô ấy ngủ cùng, chẳng qua là cảm thấy một mình... Có chút buồn chán, hiểu không? Tôi cũng không có ý gì với cô ấy.” Mục Đình Sâm không nói gì, xoay người rời khỏi phòng làm việc. Hoàn toàn chính xác, chuyện Kính Thiếu Khanh cùng Trần Mộng Dao trước đó “ngủ” cùng nhau anh không thấy kỳ quái, bởi vì bí mật của Kính Thiếu Khanh anh biết rõ, mỗi người đều có bí mật quan trọng của mình, không có gì đáng xấu hổ, nếu nói là bí mật, không bằng nói là thói quen. Thế nhưng lần này, anh cảm thấy không đơn giản như vậy, Kính Thiếu Khanh còn có một thói quen, đó chính là không xen vào việc của người khác.

Mục Đình Sâm vừa trở lại bàn ăn ngồi xuống, Trần Mộng Dao liền không nhịn được: “Kính Thiếu Khanh đến cùng có ý gì chứ? Tôi thật vất vả mới tìm được người xem mắt, anh ta cứ như vậy làm hỏng! Có tiền có thế cũng không thể bá đạo như vậy chứ?” Anh liếc nhìn Ôn Ngôn, thản nhiên nói: “Hai người chỉ là xảy ra chuyện lời qua tiếng lại thôi, đàn ông trong lúc đó xảy ra loại tình huống này quá bình thường, muốn trách thì trách đối tượng hẹn hò của cô không có năng lực, chỉ để bị đánh.” Trần Mộng Dao tức giận đến gồ lên quai hàm: “Tiểu Ngôn cậu xem anh ấyta Anh ta còn giúp Kính Thiếu Khanh nói chuyện! Bất kể nói thế nào đánh người cũng là không đúng!” Ôn Ngôn cũng rất bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, Dao Dao, đánh người cũng không phải cậu, chỉ cần cậu đừng nói quen biết với Kính Thiếu Khanh, Châu Khải sẽ không tức giận với cậu, hai người còn có thẻ tiếp tục. Theo mình thấy… Châu Khải lúc đi cũng không có nói gì với cậu, sau khi rời đi cũng không có gửi tin nhắn gì, có điểm không phải là một người đàn ông tốt.” Trong lòng Trần Mộng Dao phiền não không được: “Được rồi được rồi, mình phải về nói chuyện với mẹ mình, hai người cứ ăn đi! Hôm nay mình mệt chết rồi, thực là đen đủi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.