Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 200: Không Thể Mang Thai



Đến rồi Kính gia, cô bị dọa kinh ngạc. Ngôi nhà này ở Đề Đô cũng không hề rẻ tiền, ở mỗi chỗ đều lộ ra vét tích lịch sử, là thuộc về loại dùng tiền cũng mua không nổi. Cây cổ thụ trăm năm trong sân cũng khiến cô không tự chủ dừng lại quan sát, chỉ một cái cây thôi cũng đáng giá không ít tiền rồi.

“Nếu cô thích thì lần sau thường xuyên đến đi.” Kính Thiếu Khanh mang giọng điệu châm chọc trêu ghẹo nói.

“Hừ… Ai mà thèm chứ?” Trần Mộng Dao lườm anh một cái, giẫm giày cao gót sải bước vào trong, dường như không có chút hình tượng nào cả vậy, cô chính là muốn làm như vậy, Hạ Lam càng nhìn cô không vừa mắt thì càng tốt.

Sau khi vào trong nhà, Hạ Lam đang ở phòng khách ngồi uống trà, trong lòng ôm một con chó quý màu xám, nhìn thấy Trần Mộng Dao, bà dường như cười nói: “Thật là có dáng điệu như trở về nhà mình, không cần làm ra vẻ yêu điệu, rất tốt.” Trần Mộng Dao xầm mặt lại, với chỉ số thông minh của cô, cô không đoán ra được Hạ Lam đang nói những lời ngược lại này là có ý tứ gì.

Cô đi thẳng tới ngồi xuống ghế sa lon đối diện Hạ Lam: “Con chó thật đẹp, dì à, dì tốn không ít tâm tư chăm sóc nó nha.” Hạ Lam lườm Kính Thiếu Khanh nói: “Đúng vậy, không có cháu chắt chơi đùa, tôi buồn chán, chỉ có thể nuôi chó. Cô cùng Thiếu Khanh đã ở cùng nhau bao lâu rồi?” Trần Mộng Dao thuận miệng nói: “Cũng không bao lâu, vẫn mới ở tình trạng đang tìm hiểu nhau bên ngoài, cũng chưa có giao lưu sâu bên trong.” Kính Thiếu Khanh nhận thấy Trần Mộng Dao muốn chỉnh anh, bất đắc dĩ lên lầu: “Mẹ con xử lý chút công chuyện, đợi lát nữa xuống, mẹ cùng Dao Dao nói chuyện phiếm đi.” Dao Dao sao? Trần Mộng Dao lần đầu tiên nghe thấy Kính Thiếu Khanh gọi cô như vậy, mặc dù là diễn kịch, cả người cô vân nôi da gà lên.

Đợi Kính Thiếu Khanh vừa đi, Hạ Lam liền đặt chó xuống ngồi xuống bên cạnh Trần Mộng Dao: “Cô nói hai người mới chỉ là tìm hiểu nhau bên ngoài hay sao, chưa có trao đổi sâu bên trong, là chỉ chưa có cái đó hay sao?”

Cái đó? Trần Mộng Dao đột nhiên cảm thấy như sắm sét ngang tai, cô là người phụ nữ hiện đại không sai, có thể thuận miệng nói ra chuyện như vậy, nhưng bây giờ cùng cô nói chuyện là trưởng bối, cô như thế nào đi nữa cũng không thể há mồm ra nói? Vẫn phải là rụt rè một ít: “Cái đó? Là cái gì ạ?”

Hạ Lam phụt một tiếng nói: “Đừng giả bộ với tôi nữa, ý của tôi là, cô là người phụ nữ đầu tiên Thiếu Khanh dẫn về nhà, chậm nhất là cuối năm nay sẽ tổ chức hôn lễ cho hai người, tôi nóng vội bế cháu lắm rồi.”



Trần Mộng Dao vừa nghe xong, người phụ nữ này mở miệng ngậm miệng đều là cháu trai, khẳng định ít nhiều có chút trọng nam khinh nữ, nếu như cô nói mình không có khả năng sinh tốt, ấn tượng đầu tiên nhất định sẽ không tốt rồi.

Nghĩ tới đây, mặt cô lộ vẻ tiếc nuối nói: “Dì à, cháu không muốn lừa dối dì, nếu dì đã muốn bé cháu trai đến vậy… Bảo Thiếu Khanh tìm bạn gái mới! Năm trước cháu đi khám phát hiện không thể sinh sản được, cả đời này không thể sinh cháu cho dì rồi. Xin lỗi dì.” “Phụt…” Kính Thiếu Khanh bưng chén trà mới vừa đi tới cửa thang lầu liền phun tới, suýt chút nữa bị dọa đến té xuống lầu.

Anh nhìn Trần Mộng Dao ánh mắt vô cùng phức tạp, cô gái này là đến gây rối cho anh sao? Hạ Lam trừng mắt liếc anh một cái, vì không muốn bị bị vạ lây, anh lựa chọn kinh sợ nói: “Cái đó… Chuyện của con còn chưa có xử lý xong, tới xem hai người trò chuyện thế nào, hai người cứ tiếp tục…”

Nói xong anh như một làn khói trốn vào phòng làm việc, gửi tin nhắn cho Trần Mộng Dao: “Cô muốn chết phải không? Có thể nói chuyện hẳn hoi được không? Cái gì mà không thể sinh đẻ được chứ? Thật sự muốn chỉ kiếm tiền một lần thôi sao?” Trần Mộng Dao nghe điện thoại di động vang chuông lên, cũng không có kiểm tra, cô có thể đoán được là Kính Thiếu Khanh gửi tin cho cô, cô mới không xem…

Sau khi Hạ Lam biết cô không thể sinh đẻ biểu cảm có chút phức tạp, trầm mặc hồi lâu mới than thở nói: “Nếu cô không thể mang thai là do bẩm sinh, vậy cũng không có biện pháp nào. Đến lúc đó tùy tiện tìm một người phụ nữ mượn bụng sinh đứa bé là được, cô yên tâm, Kính gia làm chuyện gì cũng có chừng mực, sẽ không để cho Thiếu Khanh cùng người phụ nữ mang thai hộ đó xảy ra bất kỳ quan hệ gì, trả tiền cho cô ta mang thai là được rồi.”

Lần này đến phiên Trần Mộng Dao phát điên: “Không phải… dì à, dì thật sự không ngại sao? Lúc nãy không phải dì nói muốn ôm cháu nội sao? Cháu không sinh được dì cũng không nói gì sao?”

Hạ Lam nghiêm trang nhìn cô nói: “Cô không sinh được có biện pháp nào sao? Chẳng lẽ bảo Thiếu Khanh đá cô đi sao? Như vậy không tốt, muốn ôm cháu trai cũng có nhiều cách. Tôi liền thích cô tính thẳng thắn như vậy không có mưu đồ gì, Thiếu Khanh nhà tôi sống rất nội tâm, vừa lúc bù trừ cho nhau, hai người rất thích hợp.

Được rồi, đến giờ ăn rồi, cô đi gọi Thiếu Khanh xuống đi. Nghe nói cô cùng làm việc ở công ty Thiếu Khanh, cơm nước xong hai người nhanh đi làm, tôi cũng sẽ không làm lỡ thời gian hai người, người trẻ phải cố gắng nỗ lực.” Đầu Trần Mộng Dao đầy dấu chấm hỏi đi vào phòng làm việc: “Kính Thiếu Khanh, mẹ anh nói không có chuyện gì, tôi không thể sinh cũng không sao, bà ấy là nói ngược rồi sao? Nhất định là vậy, bà ấy còn nói chúng ta ăn cơm xong thì nhanh chóng đi làm, nhất định là trong lòng đối với tôi không hài lòng, lại ngại nói ra, chính là đuổi khéo tôi đi, nhất định là như vậy!”

Kính Thiếu Khanh u oán nhìn cô nói: “Cô không phải là muốn làm hỏng chuyện hay sao? Tôi nói cho cô biết, cô cứ như vậy, càng hợp gu mẹ tôi. Bà ấy cũng không phải nói ngược lại, bà ấy cũng sẽ không ngại nói thật, nếu bà ấy không thích cô, sẽ trực tiếp mắng đuổi ra. Bảo chúng ta ăn cơm xong đi nhanh lên, cũng không phải là không hài lòng muốn đuồi cô đi, đúng vậy… là để cho chúng ta có thể có nhiều chút thời gian ở chung. Nói chung bà ấy đối với cô rất hài lòng, đi thôi, đi ăn cơm.” Trần Mộng Dao cũng không có nản lòng, việc này còn chưa kết thúc đâu, cô nhất định có thể khiến cho Hạ Lam chán ghét cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.