*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên bàn ăn, cô cố ý nhấc một chân giơ lên đặt ở chiếc ghé đầu, vừa ăn cơm vừa chóp chép miệng, lúc gắp thức ăn cứ gắp qua lại trước mặt Hạ Lam, hơn nữa còn đứng lên vươn cánh tay dài gắp thức ăn, những điều gì mà một gia đình gia giáo quyền quý cấm ky nhất cô đều làm một lượt, còn làm bộ xuề xòa cười hì hì nhìn sắc mặt Hạ Lam.
Khoảng 10 phút sau, sắc mặt Hạ Lam đen xì, một tay cầm đũa đập xuống mặt bàn, Trần Mộng Dao lại càng hoảng sợ, không dám làm gì nữa, đàng hoàng đem chân thả xuống.
“Kính Thiếu Khanh, con còn chưa có chết đâu, còn thở phì phò đó, lại không giúp Dao Dao gắp thức ăn sao? Thân dài như vậy không có tác dụng gì sao? Không nhìn thấy con bé không gắp được hả?” Trần Mộng Dao: “222” Kính Thiếu Khanh: “A, con nhớ rồi, mẹ ăn đi, để con hầu hạ cô ấy được chưa?”
Hạ Lam lúc này mới hài lòng cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm, thấy Trần Mộng Dao chẳng biết lúc nào đem chân thả đi xuống, bà nhắc tay lên nói: “Đừng khách sáo, con cứ đặt chân lên ghế đi, ăn cơm làm sao thoải mái là được, lại cũng không có người ngoài, như vậy mới giống bộ dạng ở nhà, nếu ai ăn cơm cũng để ý đến tay chân như vậy, vậy có khác gì giống như những người xa lạ ngồi quay quần cùng một bàn ăn cơm không chứ, mình ở nhà thích như thế nào thì cứ vậy đi, ở nhà chính là nơi thoải mái nhất, ở bên ngoài nhất định phải chú ý chút.”
Trần Mộng Dao dường như sụp đổ hoàn toàn rồi, Hạ Lam lại cũng không hạ bài khiến cô nhận thua, cô cũng không có hứng thú tiếp tục làm loạn, thành thật ăn cơm, lộ ra chính bản chất của mình. Tính tình của cô phóng khoáng không sai, nhưng từ nhỏ cũng là sinh ra trong gia đình có điều kiện, nên cô cũng có bộ dạng của một cô gái con nhà quyền quý, hành vi cửa chỉ biểu hiện rất tốt.
Đáy mắt Hạ Lam nỗi lên một nụ cười, bà sống rồi hơn nửa đời người, hạng người gì còn chưa thấy qua? Những trò vặt này của Trần Mộng Dao, bà đã sớm nắm chuôi rồi.
Từ Kính gia bước ra, Trần Mộng Dao xòe tay về phía Kính Thiếu Khanh: “Trả thù lao cho tôi.” Kính Thiếu Khanh nhướng mày nói: “Giữa chúng ta cần thực tế như vậy sao? Tốt xấu gì tôi cũng là ông chủ của cô, lại có thể thiếu cô chút tiền cỏn con đó sao?” Trần Mộng Dao vừa nghĩ tới có thẻ lấy tiền liền vui vẻ: “Con người hiện thực một chút tốt hơn đó, chúng ta đây là lấy lại những gì mình muốn, còn có quần áo trên người tôi, tôi sẽ cởi ra trả lại cho anh, dù sao tôi cũng không có tiền mua quần áo đắt tiền này, nhãn hiệu cũng là do anh kéo đứt, không liên quan đến tôi.” “Cởi ra? Ở chỗ này sao? Thật sao?” Kính Thiếu Khanh lộ ra ý cười xấu xa.
“Cút! Làm sao anh lại không biết xấu hỗ như vậy chứ? Trước đây tôi thực sự không nhìn ra anh là người như vậy!” Trần Mộng Dao bị anh chọc cho đỏ mặt.
“Được rồi được rồi, không đùa cô nữa, quần áo là mua cho cô, những người phụ nữ bên cạnh tôi cũng không ai có vòng eo to đến vậy, họ mặc cũng không vừa, vốn mua theo kích cỡ của cô, cô giữ lại mặc đi!” Kính Thiếu Khanh nói xong lên xe trước.
Trần Mộng Dao bị anh chọc tức sôi máu, eo cô rất to sao? Rõ ràng là nhỏ mà? Lẽ nào phụ nữ bên người anh ta đều phẫu thuật cắt bỏ xương sườn sao? Hay là đều là yêu quái vậy chứ? Chờ đã! Sao anh ta lại biết kích cỡ của cô chứ? Trên đường, cô do dự thật lâu mới mở miệng: “Chúng ta trước… chưa từng xảy ra cái gì chứ? Chính là… lúc ngủ chung. Làm sao anh lại biết được kích cỡ của tôi?” Không chỉ vùng eo, mà áo ngực cũng rất vừa vặn.
Kính Thiếu Khanh nhìn thẳng về phía trước, giống như thuận miệng nói ra: “Phụ nữ bên tôi nhiều vô só, chỉ cần sờ qua là biết được kích cỡ, trả lời như vậy có thuyết phục không?” Khóe miệng cô co giật một cái, không quan tâm anh nữa, tính cách người này vốn giống cô, lời nói để ngoài miệng.
Buồi chiều ngày hôm sau, Mục trạch.
Chú Lâm đột nhiên từ bệnh viện trở về, lần này còn có cả Trần Nặc.
Ôn Ngôn cảm thấy kỳ lạ: “Chú Lâm, Trần Nặc, hai người không phải ở bệnh viện trông coi anh ấy sao? Sao lại đột nhiên về vậy?” Trần Nặc tiến lên nói: “Phu nhân, thiếu gia tỉnh rồi, không cần chúng tôi coi chừng nữa, sắp xếp mấy người vệ sĩ ở đó canh chừng là được. Cô có muốn đến bệnh viện chút không? Tôi đưa cô đi?”
Nghe được anh đã tỉnh lại trong lòng cô vô cùng vui mừng, thế nhưng vấn đề có đi bệnh viện hay không, cô có chút suy nghĩ: “Tỉnh là tốt rồi… Tôi… Chờ rảnh rỗi tôi sẽ đến.” Trần Nặc không hiểu được phản ứng của cô: “Thiếu gia tỉnh lại không phải cô rất vui hay sao? Tại sao không đến đó xem?” Vào lúc anh chưa tỉnh lại cô lúc nào cũng muốn ở bên anh canh chừng, thế nhưng bây giờ anh tỉnh lại rồi, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào nữa.
Nghe được âm thanh tiếng xe rời đi, Ôn Ngôn thức tỉnh, chạy bước nhỏ xuống lầu hỏi quản gia Lâm: “Trần Nặc đi đâu vậy?” Lâm quản gia yếu tim suýt chút bị Ôn Ngôn dọa sợ: “Phu nhân cô cẩn thận chút… Đi đứng cẩn thận, đừng có chạy như vậy. Trần Nặc đến bệnh viện chăm sóc thiếu gia, sợ người sắp xếp không tốt, đã trễ thế này nên cậu ấy không có gọi cô, nếu cô muốn đi, ngày mai tôi đưa cô đi