Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 222: Không Chịu Nỗi



Trong tư liệu là bản án của Trần gia, do trang sức bị đánh cắp mà dẫn đến phá sảu. Nếu Trần Mộng Dao biết việc này là do Trần Trì làm, anh không dám nghĩ cô sẽ phản ứng thế nào, hiện tại Triển Trì sáng lạn như vậy đều là do dẫm lên Trần gia mà có. Trần Trì thành lập công ty, mua những tòa nhà đang thi công ở Lạn Vĩ đều chỉ ra rằng anh ta đã ăn cắp chỗ trang sức kia. Mặc dù cuối cùng người thua thiệt chính là Mục Đình Sâm nhưng thứ mà Mục Đình Sâm mát chỉ là tiền tài còn Trần gia thì bị hủy thành rồi tinh rối mù.

Cửa văn phòng đột nhiên bị đây ra, Trần Mộng Dao vô cùng lo lắng chạy vào: “Mẹ anh và mẹ tôi hẹn nhau chiều nay cùng nhau đi uống trà. Hiện tại hai người bọn họ đang ở cùng nhau, bọn họ còn cùng nhau đi dạo phó! Mẹ anh vừa gửi tin nhắn cho tôi!” Sắc mặt Kính Thiếu Khanh không chút thay đổi, anh đóng máy tính lại nói: “Vội vàng như vậy làm gì? Bọn họ muốn đi cùng nhau thì đi cùng nhau thôi.” Trần Mộng Dao bực bội không chịu được nói: “Chúng ta chỉ là diễn kịch, tôi không có ý định để cho mẹ tôi biết chuyện này, làm sao anh lại không lo lắng chút nào như vậy? Nếu như bị làm lớn chuyện thì chúng ta làm sao kết thúc mối quan hệ này? Tôi nói cho anh biết, nếu như mẹ tôi biết tôi đang hẹn hò với anh thì có chết bà cũng không cho phép xảy ra chuyện chia tay.

Nói thật cho anh biết, mẹ tôi luôn tưởng niệm đến cuộc sống giàu sang trong quá khứ muốn điên rồi, bà ước gì có thể ngay lập tức gả tôi cho một người đàn ông giàu có, không quan tâm bắt cứ vấn đề gì mà muốn gả tôi đi. Nói khó nghe một chút thì chính là sâu hút máu, anh có hiểu không? Tôi và anh chỉ là giao dịch, không nghĩ muốn đánh mắt phảm giá của bản thân.” Vừa nói đến câu cuối cùng, cô như không còn sức lực, thậm chí còn có chút tuyệt vọng và bắt lực.

Anh nhìn biểu cảm phức tạp đan xen trên gương mặt cô, rốt cục cũng ý thức được mình không để ý đến cảm xúc của cô, theo bản năng nói: “Không có nghiêm trọng như cô nghĩ đâu, nhà tôi chỉ có một người con là tôi, hai người tiêu bao nhiêu tiền thì mẹ tôi cũng không để ý đâu vì vậy căn bản không liên quan gì đến nhân phẩm cả, phải không? Tôi ngăn mẹ tôi còn cô ngăn mẹ cô, như vậy thì mọi người đều thoải mái. Được rồi, cô đừng lo lắng, cứ giao cho tôi là được, cô đi mau đi.” Cô cảm thấy anh nói qua loa cho có lệ, không thực tế chút nào: “Anh nói như thể thực sự có chuyện gì giữa chúng ta vậy, chúng ta rõ ràng chỉ là đang giả bộ thôi đúng không? Ngay cả khi không phải là giả bộ thì tôi cũng không thể thoải mái được, làm phiền anh suy nghĩ cho rõ ràng, đừng dùng tiền của anh để đùa giỡn nhân phẩm của tôi. Anh trực tiếp nói với mẹ anh là chúng ta đã chia tay, tôi sẽ không phối hợp đóng kịch với anh nữa!” Kính Thiếu Khanh thực sự không hiểu suy nghĩ của cô, anh hỏi: “Cô đang nghĩ gì vậy? Tôi cảm thấy điều này có cái gì ghê gớm đâu, chuyện này đôi bên cùng có lợi, tôi đưa tiền, còn cô xuất người, thấy thế nào thì người có lợi nhất cũng là cô, không liên quan gì đến nhân phẩm cả. Đóng kịch là do tôi đề xuất, không phải là do cô “lừa gạt”, hậu quả thì tôi sẽ gánh chịu, dù mẹ tôi có dùng bao nhiêu tiền cho nhà cô thì cũng không đáng kể đến vì vậy cô không cần so đo những chuyện như vậy làm gì.” Trần Mộng Dao cảm thấy mình không thể nói chuyện cùng anh: “Có tiền thì như vậy sao? Giống như tôi dùng thân phận lừa đảo để lừa tiền nhà anh vậy, dựa vào cái gì mà tôi phải làm vậy? Tôi hiểu đạo lý không công không lộc hưởng, tôi hiểu rõ logic trong suy nghĩ của anh nhưng đó là tư duy của một doanh nhân, anh đang dùng tư duy của thương nhân để đàm phán chuyện tình cảm với tôi, giao dịch giữa tôi và anh chỉ liên quan đến tôi, không liên quan gì đến gia đình tôi cả, mọi chuyện dừng ở đây tôi, tôi đi làm việc.” Nói xong, cô quay lưng bỏ đi, quyết định nên kết thúc cuộc giao dịch này, cô cảm thấy rất mệt mỏi, đặc biệt là sau khi liên lụy đến Giang Linh.

Kính Thiếu Khanh có chút khó hiểu, mặc dù trước đó khi ở chung với cô cũng sẽ có lúc cãi nhau, nhưng Chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn lớn như vậy, trước đó, anh cảm thấy ở với cô cũng không tệ, rất thoải mái và dễ chịu, thẳng cho đến vừa rồi.

Buỏi chiều tan làm, Trần Mộng Dao trực tiếp bắt taxi đến Mục gia tìm Ôn Ngôn, Mục Đình Sâm vẫn Chưa trở về, hai người phụ nữ ở cùng nhau, nói chuyện như máy hát, Trần Mộng Dao nói hết chuyện khó chịu ra, càng nói càng tức giận, càng nói cô càng muốn đánh cho Kính Thiếu Khanh một trận tơi bời.

Ôn Ngôn chỉ yên lặng lắng nghe, sau khi đợi cậu ấy nói xong, cô mới nói: “Dao Dao, cậu làm đúng đó, chuyện này tốt nhát đừng để dính líu đến gia đình, có thể hiểu là ý định ban đầu của Kính Thiếu Khanh là muốn liên quan đến gia đình vì vậy anh ta cũng không đáng trách nhưng đáng lẽ không nên để mẹ cậu liên lụy vào, như thế sẽ rất phiền phức. Nhưng có vẻ thì nếu như hai người đến với nhau thật thì chuyện kia ngược lại không có gì sai, đáng tiếc lại không phải.” Trần Mộng Dao tức giận đến mức cầm lấy chiếc gối con thỏ của Ôn Ngôn, nghĩ nó là Kính Thiếu Khanh mà hung hăng véo nó một cái: “Tên khốn đó! Anh ta hoàn toàn dùng thái độ thờ ơ đó, không quan tâm đến cảm xúc của mình, mình cũng là người, mình cũng có suy nghĩ vậy mà anh ta không hỏi mình là liệu mình có vui không? Nếu nói đến vấn đề tiền bạc thì càng phải nói chuyện càng rõ ràng càng tốt đúng không? Anh ta muốn mình diễn kịch với anh ta là vì anh ta không ‘ muôn kêt hôn, vì vậy làm sao mà mình với anh ta đên với nhau thật được? Với tình hình hiện tại của gia đình mình, mấy năm gần đây mình cũng không có ý định yêu đương, cứ để đến đâu thì đến đi.” Ôn Ngôn cảm thấy may mắn vì Bánh Trôi không có trong phòng nếu không Trần Mộng Dao chắc chắn sẽ tức giận, cô nói: “Được rồi, Dao Dao đừng tức giận nữa, cậu với Kính Thiếu Khanh cũng kết thúc rồi, vì vậy đừng buồn nữa, mình mới cậu ăn cơm nhé? Đến nhà hàng Bạch Thủy Loan đi, ăn một bữa thật ngon, quên hết mọi phiền não đi. Dù sao thì cũng không phải cuối tuần, Kính Thiếu Khanh cũng không có ở nhà hàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.