Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 230: Cho Tôi Một Lý Do



Cô suy nghĩ một chút nói: “Vẫn Chưa, nhưng sắp rồi.

Được rồi, anh có nói chuyện chúng ta chia tay với mẹ anh hay không? Sau này tôi không thể đóng kịch cùng anh.” Anh bỗng nhiên yên lặng, hồi lâu cũng không nói gì.

Cô có chút kỳ lạ: “Cần gì phải vậy? Không thích nhìn người khác yêu đương sao? Anh không kết hôn, nhưng tôi thì muốn, hơn nữa Triển Trì và tôi cũng coi như tìm hiểu nhau đã ba năm, khá thích hợp.” Anh mắấp máy môi: “Cô qua đây, đóng cửa lại.” Cô nghe lời đóng cửa lại đi tới bên cạnh anh: “Để làm gì?” Anh bỗng nhiên duỗi tay lướt qua bàn làm việc nắm lấy bả vai cô, đầy nửa người trên của cô ấn xuống chỗ ngồi rồi vỗ nhẹ, bốn mắt nhìn nhau, anh nghiêm túc nói: “Cô không thể đi cùng với cậu ta.” Cô cảm thấy có chút không thể hiểu: “Anh có bệnh sao?” Vẻ mặt của anh làm cô có chút hoang mang, dù sao bình thường anh chính là một công tử bột bát cần đời, bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, vẫn còn có thể dọa người.

“Cô với cậu ta ở cùng nhau ba năm, cậu ta có hiểu cô không tôi không biết, nhưng cô tuyệt đối không hiểu cậu ta. Tôi nói cô ở cùng cậu ta không tốt thì là không tốt, về sau cách xa cậu ta một chút!” Cô gạt tay anh ra: “Bệnh thần kinh sao? Anh là ông chủ của tôi, nhưng cũng không thể quản quá rộng! Cho tôi một lý do.” Anh cũng nhận thấy được chính mình lỡ lời, ổn định cảm xúc mới lên tiếng: “Cô đi hỏi Ôn Ngôn đi! Không chừng cô ấy có thể cho cô biết vài thông tin, cô nói không sai, tôi chỉ là ông chủ cô, giữa chúng ta chỉ có quan hệ tiền bạc, tôi không muốn quản quá rộng.” Cô buồn bực xoay người rời đi, tiếng dập cửa làm nhân viên trong văn phòng trố mắt kinh ngạc, cô là đang nỗi giận với ông chủ đó! Kính Thiếu Khanh phiền não đứng dậy, cởi áo khoác âu phục nhét vào một bên trên ghế sa lon, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Ôn Ngôn: Trần Mộng Dao cùng Triển Trì có dấu hiệu làm hòa, nếu như Đình Sâm nói cho cô một ít thông tin gì đó về Triển Trì, làm phiền cô chuyền lời cảnh cáo cho Trần Mộng Dao, chuyện ngu xuẫn bị người khác lợi dụng như thế một lần là đủ rồi, lần thứ hai là đáng đời! Lúc Ôn Ngôn nhận được tin nhắn, cả người đều không bình tĩnh, cô không ngờ là tốc độ phát triển của Trần Mộng Dao và Triển Trì lại nhanh chóng như thế, từ trước đến nay Trần Mộng Dao không dấu cô điều gì, ngay cả cô còn không biết chuyện này! Đồng thời, cô cũng đang suy nghĩ hành động lần này của Triển Trì là có mục đích gì, tuyệt đối không thể nào là bởi vì yêu, tuyệt đối không có khả năng! Trần Mộng Dao đã mình đầy thương tích rồi, cô không thể lại trơ mắt nhìn thấy cậu ấy bị Triển Trì lợi dụng.

Càng nghĩ, cô chỉ có thể đi tìm Mục Đình Sâm, hiện tại chỉ có Mục Đình Sâm có thể cản ngăn chuyện này, tra rõ ngọn ngành mục đích Triển Trì tiếp cận Trần Mộng Dao lần này.

Chạy một đường tới tòa nhà tập đoàn Mục thị, cả người cô nóng toát hết mồ hôi, lại được Ngải Lệ báo rằng Mục Đình Sâm không ở trong phòng làm việc, mà là đang chủ trì cuộc họp trong phòng họp. Không đợi Ngải Lệ nói hết lời, cô liền chạy về hướng phòng họp, cô từng đến đó, nên biết vị trí ở đâu.



Một giây kia đẩy cửa phòng họp ra, âm thanh bên trong im bặc, toàn bộ ban lãnh đạo công ty đều quay sang nhìn.

Mục Đình Mâm ngồi vị trí chủ tọa vốn còn nhàn nhã ngồi dựa vào ghé nghe phía trên trình bày phương án, lúc này cũng không khỏi ngồi thẳng người: “Có việc gì?” Cằm các vị lãnh đạo cấp cao đều rớt nhanh xuống, lúc trước nếu là có người dám cắt đứt cuộc họp, tính tình Mục Đình Sâm sẽ không vẫn bình tĩnh như vậy cho tới bây giờ, tuy là ở công ty anh cũng đối xử ôn hòa với mọi người, nhưng không có nghĩa là sẽ không tức giận…

“Tôi… Tôi có việc gấp… Có thể đi ra ngoài một chút không?” Ôn Ngôn vẫn không ý thức được chính mình đã làm chuyện ngu ngốc gì, thở hổn hển nói.

Mục Đình sâm đứng dậy đi về hướng cô, ngón tay thon dài tùy ý chỉnh sửa cà vạt một chút, làm cho các vị lãnh đạo cấp cao thở dài không dứt.

Trở lại phòng làm việc, Ôn Ngôn mới từ từ nói: “Triển Trì lại đang cố gắng tiếp cận Dao Dao, nhất định là anh ta có mục đích gì, Kính Thiếu Khanh nói Dao Dao sẽ sớm quay lại với Triển Trì, tôi không thẻ để chuyện như vậy xảy ra! Vốn là buổi trưa tôi muốn nói với Dao Dao Triển Trì đã làm ra những chuyện gì, nhưng đột nhiên Dao Dao dời đến buổi tối gặp mặt, tôi đoán nhất định là buỏi trưa cậu ấy đi ra ngoài cùng Triển Trì!” Anh lạnh nhạt nhìn cô: “Cô tìm đến tôi vì việc này?” Cô hơi ngắn ra: “Ừ… Đúng vậy…” Anh đi tới trước bàn làm việc cầm lấy điện thoại bàn riêng gọi điện thoại: “Gửi tài liệu tòa nhà bỏ hoang kia đến cho tôi, ngay lập tức.” Sau khi thu xếp trên điện thoại hai phút, anh lấy di động ra mở hòm thư kiểm tra một phen, sau đó đưa cho cô xem: “Bây giờ đã rõ ràng? Mảnh đất trống có tòa nhà bỏ hoang kia, là của nhà Trần Mộng Dao, sợ rằng chính Trần Mộng Dao cũng không biết. Trước khi Triển Trì mua mảnh đất kia xuất hiện tình trạng tranh cãi quyền tài sản, trên thực tế là quyền tài sản sắp hết hạn rồi, thế nhưng cậu ta tìm không được chủ đất, không có cách nào tiếp tục kỳ. Tôi tìm người điều tra, người muốn đầu tư sợ gặp chuyện không may, đương nhiên sẽ không cho cậu ta đầu tư. Không ngờ là nhanh như vậy cậu ta liền điều tra ra chủ đất là ai.” “Theo tôi điều tra được, giống như là đất thuê quyền 70 năm, thế nhưng mảnh đắt trống này, thuê trên hợp đồng là bốn mươi năm quyền tài sản, còn có năm năm đến kỳ, nói cách khác, mảnh đất này ba mươi lăm năm trước được thuê, có khả năng tòa nhà trước kia từng được dùng làm gì khác. Bởi vì lúc đó con đường còn Chưa bắt đầu phát triển, không đáng giá bao nhiêu tiền, người Trần gia đã quên cũng khó trách, tên điền trên hợp đồng thuê không phải cha Trần Mộng Dao, chắc là ông Trần Mộng Dao khi còn sống cho thuê, đúng ra mà nói tất cả đất đều là của ông Trần Mộng Dao. Bây giờ chuyện đã rõ ràng sáng tỏ, Triển Trì là vì mảnh đất có thể lập tức tăng tỉ giá này, còn có những tòa nhà mới gần đó của Trần Mộng Dao, không chừng mua một tặng một, một phân tiền cũng không tốn, còn lấy được người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.