*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ôn Ngôn không thích những nơi sôi nổi như thế, nhưng vì muốn chiều theo tâm trạng của Trần Mộng Dao, nên cô vẫn đồng ý. Nhưng mà cô vẫn không dám nói với Mục Đình Sâm, anh chắc chắn sẽ không để cô đi, nghĩ thôi cũng chẳng cần nghĩ.
Cô nhất định phải chuẩn bị ra ngoài trước khi Mục Đình Sâm tan làm về nhà, cô nhắn tin cho anh: “Tôi đi ăn với Dao Dao, tiện đi dạo luôn, có lẽ là sẽ về nhà muộn một chút.” Mục Đình Sâm tưởng cô chỉ là lúc trước phải ở cữ mãi ở nhà chán quá, bây giờ thích ra ngoài chơi nên không để ý: “Ừm.” Nhận được tin nhắn trả lời rồi cô mới thở phào một hơi, cô bảo quản gia Lâm lái xe đưa mình đến một nhà hàng gần quán bar Không Độ, đợi quản gia Lâm đi rồi, cô mới đến quán bar để gặp Trần Mộng Dao. Vừa đi vào quán bar, một mùi rất nồng sộc vào mũi cô, sảnh lớn được trang trí màu vàng kim lấp lánh, rất có cá tính, vừa nhìn là thấy đẳng cấp rồi.
Đi qua sảnh lớn, bước qua hành lang có ánh đèn trông rất mờ ám là cả một thế giới mới được mở ra. Bây giờ vẫn còn sớm, khách trong quán bar không nhiều, đến cả D.J cũng chưa bắt đầu làm việc nên không ồn ào lắm.
Ôn Ngôn thấy lúc cô vỗ ngực, chiếc váy hai dây hở ngực suýt thì không che được nữa nên vội vàng giúp cô che: “Cậu mặc nhiều chút đi! Trong này rất lạnh, có nóng đâu, lộ hết cả rồi…” Trằn Mộng Dao lúc này mới phát hiện Ôn Ngôn mặc khá bảo thủ, đến đây chơi mọi người đa phần là mặc quần đùi và váy ngắn, áo hai dây, bó ngực.
Thế mà Ôn Ngôn lại mặc một chiếc váy màu be dài đến đầu gói, vừa nhìn là biết gái nhà lành! “Tiểu Ngôn, cậu biết ở đây mà cậu mặc thế này là còn nguy hiểm hơn mình không? Mấy thằng đàn ông đấy nhìn đùi người ta nhiều rồi quay sang thích kiều thuần khiết như cậu đấy, cậu lo cho bản thân đi thì hơn.” Ôn Ngôn đỏ mặt, nhắc một ly rượu vang lên nhấp một chút, nhìn sang chỗ khác như không có chuyện gì vậy, cô cảm giác mình hoàn toàn không thể hòa nhập được với nơi này.
Thời gian trôi qua từng chút một, người trong quán bar cũng ngày càng nhiều, giữa ánh đèn lấp lánh, người trong sàn nhảy cũng bắt đầu hoạt động. D.J ăn mặc rất hợp xu hướng đứng trên sân khấu chơi nhạc một cách điên cuồng, tiếng nhạc thì lại càng như đập vào tai.
Ôn Ngôn ban đầu còn không quen, sau khi bị Trần Mộng Dao chuốc vài ly rồi đưa lên sàn nhảy nhảy một lúc xong thì cũng thả lỏng hoàn toàn. Hai người uống hơi nhiều, bắt đầu nói nhiều lên, lời nói cũng trở nên mạnh dạn hơn.
Trần Mộng Dao cúi xuống hét lớn vào tai Ôn Ngôn: “Bây giờ mình cảm thấy chồng cậu cực kỳ thú vị! Còn có anh em tốt của anh ta nữa, Kính Thiếu Khanh với Lâm Táp cũng không tồi!” Cho dù là âm lượng lớn nhất thì cũng bì tiếng nhạc át đi không ít, Ôn Ngôn nghe rõ xong, cười ngượng: “Triển Trì cũng không tồi! Anh ấy trông khá giống Mục Đình Sâm. Lúc trước không phát hiện ra, bọn họ đứng cạnh nhau thì mới nhìn ra.”
Nhắc đến Triển Trì, Trần Mộng Dao thở dài một hơi, nằm bò ra ghé sô pha, cầm một ly rượu, mặt đầy ưu phiền: “Mình không biết đời này còn phải rơi vào tay Triển Trì bao nhiêu lần nữa, mình thấy mình với anh ấy không thể nào vượt qua nổi mối tình đầu kia nữa rồi. Dù sao thì cũng là người yêu đầu tiên, mình không dứt khoát nồi!” Ôn Ngôn bị cảm xúc của cô dẫn theo, cô cũng nghĩ đến chuyện không vui: “Cậu đỡ hơn mình nhiều, ít nhất cậu còn có lựa chọn, mình thì không.
“Cậu yêu anh ta không?” Trần Mộng Dao uống cạn rượu trong ly.
“Không biết nữa.” Ôn Ngôn trả lời rất thật.
“Không biết là không đủ yêu, nhưng rất thích.” Trần Mộng Dao cười với cô bằng một nụ cười rất mờ ám.
“Chắc là vậy.” Ôn Ngôn không muốn phủ nhận, khi nghĩ đến Mục Đình Sâm, cô thấy có sự cay đắng, cũng có sự ngọt ngào. Cay đắng đến mức khó chịu, thế nhưng sự ngọt ngào lại khiến cô rất thích.
“Mình đi vệ sinh, cậu đi không?” Trần Mộng Dao ôm bụng đứng lên một cách xiên vẹo.
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không đi, cậu cần thận chút, đi xong về mau nhé.” Nhà vệ sinh ở chỗ không xa, vậy nên cô cũng không cần phải lo.
Trần Mộng Dao bước vào nhà vệ sinh, cô còn lắc lư theo nhạc nữa, nhạc mạnh và ánh đèn lấp lánh đều là chất kích thích cho cảm xúc. Những người đến đây, một là muốn phát tiết, hai là muốn kích thích đến mức đỉnh cao, cô thì thuộc về trước.
Lúc đi từ nhà vệ sinh ra, cô giơ “móng vuốt” đang ướt của mình ra trước, vừa đi vừa hát tay. Bất cần đụng trúng người khác, cô liền lau nước trên tay lên ngực áo đối phương, động tác này nhìn như đang vuốt ve vậy. Lúc trước cô thường đến những nơi như vậy, uống say tí bỉ. Người cô đụng trúng là nam hay nữ thì cô vẫn phân biệt được, chỉ cần là đàn ông thì cô sẽ “trêu trọc” một chút để tránh xảy ra xung đột gì.
Đúng lúc cô xoay người rời đi, cỗ tay cô bị nắm lại, cô híp mắt lại cười đầy phong tình: “Sao? Muốn tôi xin lỗi sao anh trai?”