Ôn Ngôn nhìn theo ánh mắt của cô, tim cô như ngừng đập trong vài giây vậy, chiều cao và nhan sắc của Mục Đình Sậm cho đù có ở nơi thể loại người nào cũng có thể này thì vẫn rất bắt mắt, có không muốn nhìn thấy thi cũng không được. Không biết có phải là do uống nhiễu không, vậy mắ cô lại không sợ lắm. Để dũng cảm hơn, cô lại rót thểm một ly rồi uống cạn: "Dao Dao, mình lui trước đây, cậu có chuyện gì nhớ gọi cho mình nhé..."
Rất nhạnh thôi, Mục Đình Sâm và các bảo vệ khác đều tụ lại ở bên cạnh ghế ngồi. Trước khi anh nồi nóng, Ôn Ngôn chủ động đi lên ôm lấy anh:
"Tôi đi ăn cơm với Dao Dao, ăn xong thấy còn sớm nền mới đến đây, sao anh lại đến thế?"
Sắc mặt Mục Đình Sâm trầm xuống, thấy cô say tí bỉ như vậy, ngọn lửa tức giận trong lòng anh như bùng lễn, kiểm chế lắm nó mới không nổ ra: "Tôi đến tìm em, về nhà với tôi."
Ön Ngôn âm thầm vẫy tay với Trần Mộng Dao rội rời khỏi quán bar với Mục Đình Sâm. Lên xe rỗi cô mới biết Kinh Thiếu Khanh cũng ở trong quản bar, chính là Kính Thiếu Khanh đã báo cáo với Mục Đình Sm.
"Nếu không phải Kinh Thiếu Khanh nói với tôi là em ở đây thi em còn định chơi ở đây bao lâu? Ai cho em đến những nợi như thể này? Em có biết con gái uống nhiều rồi ở nơi này nguy hiểm thế nào không? Lời của tôi em chỉ coi là gió thôi qua tai thôi đúng không? Muốn leo lên đầu tôi sao?"
Đối diện với sự phẫn nộ của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn ấp ủng: “Tôi biết rồi... lần sau không đi nữa, đi thi cũng sẽ gọi anh theo cùng, được chưa?"
Anh hít sâu một hơi, xoa xoa huyệt thái dương: "Không còn lần sau nữa đâu. Tôi cũng sẽ không đến những nơi như thế đâu." Cô không dám ho he tiếng nào. Đột nhiên, cô bị trào ngược dạ dày, cô cố gång nhịn một lúc nhưng thực sự không thể nhịn nổi, cô mới bảo Trần
Nặc dừng xe lại: “Tôi muốn nốn, dùng xe lại đi."
Trần Nặc vội vàng dừng xe lại ở bên đường, sau những âm thanh đảng sợ, Mục Đình Sâm xuống xe đưa giấy và nước lọc cho cô với vẻ ghét bỏ: “Tôi muốn vứt em lại bên đường thật đấy."
Cô mím môi, xử lý xong rồi, cô quay lại xe. Rõ ràng đã nôn rồi mà chất cồn vẫn làm tê dại khu thần kinh của cô, khiến cô mất đi một chút ý thức cuối cùng.
Xe được lái về biệt thự Mục trạch, Mục Đình Sâm ôm cô về phòng với vẻ ghét bỏ, ném thẳng cổ vào trong bốn tắm. Chằng đợi anh bắt đầu tắm cho Cộ, cô đột nhiên giơ tay lên đập xuống nước, làm quần áo trên người anh bỗng chốc ướt hết sạch. Anh căn răng, cởi chiếc váy trên người cô xuống, anh cũng cời luôn quần áo của mình rồi ngồi vào. Anh thực sự không có sức để hầu hạ cho cô xong rồi mới tắm cho minh.
"Mục Đình Sâm, anh thú vị thật đấy."
Ôn Ngôn vừa gio tay lên véo má vừa nói một cách rất to gan, cô chẳng hề biết sắc mặt người kia lúc này đã xám xịt lại một cách đáng sợ: "Ai dạy em thế?"
Cô cười ngốc: "Dao Dao nói đấy tôi cũng thấy thế."
Anh đánh vào đùi cô hai cái để trừng phạt: "Sau này không được tùy tiên nói những lời như thể với người khác, chi được nói với tôi thôi, rõ chưa?"
Cô cũng đáp trả lại bằng cách như vậy, vỗ hai cái lên mặt anh: "Biết rồi! Người anh nóng quả, như là bị đốt lên ý.
Anh im lặng không nói gì, đâu chỉ là nóng chứ, ngọn lửa tức giận trong lòng anh đang muốn bùng lên rồi. Nếu không phải cô biết điều xông lên ôm anh ngay trong quán bar thì chắc chắn anh sẽ không để như vậy thôi đâu. Vừa nghĩ đến những hành vi của cô khi say rượu, anh không dám nghĩ đến hậu quả nếu minh để mặc cô ở nơi thế kia.
Đột nhiên, cô đưa tay xuống phía dưới hai người họ: “Thú gì đang chọc vào người tôi thế?"
Anh hít sâu một cái: "Em bỏ tay ra cho tôi...”
Tò mò hại chết mèo, cô không chỉ không bỏ tay ra mà còn kéo kéo: "Anh để tôi xem đây là thứ gì..." Mắt anh tối sầm lại, cúi đầu xuống chặn cái miệng nói lia lịa của cô, một lúc sau anh thấy từ thế này không tiện lắm nên cho cộ ngồi lên đùi mình.
Cơ thể có dinh sát vào người anh, cảm giác được lấp đầy ở phía dưới
khiến cô thầy không thoải mái lắm. Cô đứng lên theo bản năng nhưng bị anh giữ rất chặt ở phần eo: “Tự em chuốc lấy mà còn muốn chạy?"
Chẳng đợi cô nói anh đã chặn môi cô lại. Cô uống say xong ồn ào quă, lúc này anh không muốn để cô phát ra những âm thanh khác...
Quán bar Không Độ, Trần Mộng Dao một mình uống đến 12 giờ rồi xách túi đi về.
Cô vẫn chưa uống đến mức quên hết cả buồn phiền, nếu như được thi cô muốn không quan tâm gì cả, uống say tí bi. Nhưng hiện thực không cho phép điều đó, bên cạnh cô không có ai cả, cô phải đầm bảo cho sự an toàn của mình. Cô còn lại một ít sự tỉnh táo, cổ tựa vào gốc cây ở bên đường đời xe, buồn chán mở điện thoại ra xem tin nhắn của Triển Trì và
Kính Thiếu Khanh. Triển Tri: "Xin lỗi, hôm nay là anh kích động quá, anh xin lỗi em. Ngài mai anh đến tim em, chúng ta nói chuyện nhé." Kính Thiểu Khanh: “Uống đủ chưa?"
Kính Thiếu Khạnh: "Xem ra vẫn chưa đủ, đừng có cố tỏ ra mạnh mẽ, lát nữa gọi điện để tôi đưa cô về.”
Cô không trả lời tin nhắn nào cả, bây giờ cô chỉ muốn về nhà rồi ngủ một giấc cho yên ổn thôi.
Đột nhiên, có một chiếc xe sang trọng màu xám đi về phía cô: "Mỹ nữ, đi nhờ xe không? Tôi đưa cô về nhà.
Cô liếc nhìn gương mặt đang ngó ra ngoài cửa xe, cô không nhịn được, làm động tác hất hất tay: “Chị đây không phải loại cưng ăn được đầu, đi ra chỗ khác mà làm trò."
Đối phương vừa mắng nhiếc vừa đóng cửa kính ô tô lại, kiểu người như vậy cô gặp nhiều rồi. Họ chuyên đứng ở ngoài quán bar đợi những cô gái say rượu, ý đồ gì thì chẳng cần nói nữa.